Sau một canh giờ, anh bước ra, điềm đạm nói.
"Cho người đến giúp cô ta thay đồ, rồi đưa về."
" Vâng!"
Lúc này trong căn phòng nhỏ ấy, trên chiếc giường đầy vết tích, một mớ hỗn lộn cùng với những mảnh vải bị xé rách, cơ thể cô không một mảnh vải che thân, khắp người đều là dấu vết anh để lại, ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía không có chủ đích.
Đôi mắt cô lại cay cay, hai hàng lệ cứ vậy mà rơi xuống, cô hận anh đã cướp đi lần đầu của cô, hận anh mọi thứ, tất cả con người của anh.
Ngồi trên giường, cô khom lưng lại, ôm lấy hai đầu gối, rồi bật khóc nức nở, giọng lí nhí gọi tên cha mẹ.
" Ba ơi, mẹ ơi."
Trên đường về nhà, anh không ngừng nghĩ đến hình ảnh của cô lúc trên giường, thật sự rất lạ, có vẻ như cơ thể cô đã thành công gây sự chú ý của anh.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh nghe máy.
" Alo."
Đầu dây bên kia, giọng nói yểu điệu, nhẹ nhàng cất lên.
" Anh rể, anh đang ở đâu vậy? Bác gái muốn gặp anh này."
" Tôi sẽ về ngay."
Rồi anh tắt máy, nhỏ giọng nói với tài xế.
" Cho người đưa cô ta về chỗ tôi, càng sớm càng tốt."
" Vâng! Thưa Cố Tổng."
Cơ thể anh ngả ra phía sau, đôi mắt nhắm lại, hít thở một hơi thật dài, bắt đầu ngủ một giấc thư giãn, có lẽ anh đã rất mệt mỏi, công việc, tình cảm đến ngay cả đứa con chưa kịp chào đời của anh cũng bị giết, thật chớ chêu.
Bước vào trong nhà, thì anh đã nghe thấy tiếng khóc thút thít của ai đó.
" Bác gái, chị gái của cháu chết oan quá, bác nhất định phải chủ cho chị ấy". Tô Nhạc - Em gái của Tô Sam Sam vợ sắp cưới của Cố Tổng.
" Được rồi, cháu là một cô gái ngoan, không được khóc nữa, Cố Minh Thiên con trai bác nhất định sẽ đòi lại công bằng cho chị gái cháu." Đường phu nhân - Mẹ của Cố Tổng.
" Mẹ có chuyện gì sao?"
Nghe thấy giọng anh, Tô Nhạc càng trở nên kích động, khóc lóc tỏ ra dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Đường phu nhân suốt ruột nhìn con trai.
" Thế nào rồi, bắt được tên sát nhân đấy chưa?"
Anh lắc đầu.
" Hắn trốn rồi."
" Trốn rồi? Sao lại trốn? Anh rể, anh nhất định phải bắt hắn."
Tô Nhạc kích động, đường phu nhân thấy vậy cũng vỗ vai chấn an tinh thần cô ta.
" Bình tĩnh, con trai bác là người thế nào cháu còn không biết sao? Chỉ 2, 3 ngày nữa thôi nhất định sẽ bắt hắn về đền tội."
Tô Nhạc nghe xong, thút thít rồi dụi vào ngực Đường phu nhân.
Cô ta là một kẻ hám lợi, việc chị gái chết người vui mừng nhất chính là cô ta mới đúng, bởi vì Tô Nhạc và Tô Sam Sam, cả hai đều yêu chung một người đó là Cố Minh Thiên.
Nhưng trong mắt anh chỉ có chị gái cô ta, khiến sự ghen tị ấy ngày càng lớn, bây giờ Tô Sam Sam chết rồi, thì vị trí Cố phu nhân chắc chắn thuộc về cô ta, nghĩ đến đây trong lòng Tô Nhạc lại mừng thầm, khẽ nhếch môi cười.
" Chuyện này, con nhất định sẽ bắt được hắn, hai người cứ yên tâm đi."
Cả hai đều gật đầu, rất tin tưởng vào anh.
Lúc này, tại sân bay quốc tế, một người đàn ông ăn mặc kín người, âm thầm đi vào nhà vệ sinh gần đấy.
" Anh bị điên rồi sao? Khắp nơi đang tìm anh đấy, sao lại đến tìm tôi? Ngộ nhỡ tôi cũng bị liên lụy thì sao?"
Ả ta là Mỹ Đình, bạn gái của Trần Đình anh trai Mãn Mãn, cả hai hẹn gặp nhau, hắn chỉ muốn xin tiền ả để trốn qua nước ngoài tạm bợ vài năm cho vụ này lắng xuống.
" Giết người, bộ anh bị ngu sao mà đi lựa ngay nhà của Tô Sam Sam?"
Trần Đình gằn giọng lên.
" Làm sao anh biết được? Con nhỏ đó ở một mình, nhà không có ai, dễ ra tay. Ai ngờ vớ ngay phải vợ của tử thần."
" Bây giờ anh nói thì còn tác dụng gì nữa, mau cầm số tiền này rồi biến khỏi đây, đừng liên lạc với tôi nữa."
Nói xong, ả ta móc ra một cục tiền trong túi xách đưa cho hắn, nhìn thấy đống tiền mắt hắn lại sáng, cười tít mắt, nịnh hót ả.
" Anh biết là em sẽ không bỏ mặc anh mà, bảo bối em đúng là người phụ nữ vừa xinh đẹp, lại vừa tốt bụng nữa."
" Thật sao?"
" Thật mà bảo bối."
" Đúng là cái thứ dẻo miệng."
Ả ta rất thích được hắn khen, chính vì nắm được thóp này mà hắn đã kiếm không biết bao nhiêu tiền từ cô ả này.
Bỗng tiếng đập cửa vang lên, làm cả hai giật mình.
" Làm cái gì trong đó lâu vậy? Đang phê thuốc à? Nhanh lên cho ông còn đi."
Giọng của một người đàn ông đầy khó chịu cất lên.
Ả ta hoảng loạn, lấy cái mũ chụp lên đầu, giây sau đã hoá trang thành một người đàn ông đi ra.
"Tôi đi đây."
Rồi xoay người rời đi, không thèm quay lại nhìn hắn một cái.
Khoé miệng hắn khẽ nhếch lên.
" Đúng là con đàn bà ngu ngốc, chỉ vài lời ngon ngọt là sẵn sàng đưa tiền cho ông đây."
Xong suôi,hắn cũng nhanh chóng rời khỏi, đi các trạm kiểm tra cảnh sát mà không bị phát hiện, thuận lợi đi lên máy bay ra nước ngoài.
" Tạm biệt những kẻ ngu ngốc."
Hắn còn không quên quay lại, nhìn lên tivi đang dán hình truy nã mình, mà nói ra những lời khiêu khích.