Hơi thở của Mãn Mãn dần yếu đi, từng ngón tay bị bật móng cứ cào cấu vào tay Cố Minh Thiên một cách vô vọng, nướ mắt lăn xuống gò má trên khuôn mặt đau khổ của thiếu nữ.
Nhìn thấy cô đau, nước mắt không ngừng rơi, lòng anh lại quặn lên đau từng cơn, anh không hiểu bản thân mình đang bị thứ tình cảm gì chi phối, ánh mắt vẫn không dịu đi dù chỉ một chút " Cô ta, là cái thá gì chứ."
Câu nói đầy sự phẫn nộ, phát ra trong đầu của Cố Minh Thiên, anh cau mày, nét mặt chán ghét muốn làm rõ bản thân đang có thứ tình cảm gì đối với Mãn Mãn.
" Giết... Giết tôi đi..."
Giọng nói thều thào, đứt quãng vì bị thiếu hơi, Mãn Mãn cố gắng mấp máy từng chữ.
Cố Minh Thiên lạnh giọng. " Giết cô không khó, nhưng tôi không thích làm vậy."
Dứt lời, anh buông tay, thả lỏng chiếc cổ nhỏ nhắn của cô ra, Mãn Mãn được như từ cõi chết trở về, được buông thả hít lấy, hít để không khí vào cơ thể, còn ho lên " Khụ khụ" vài cái.
" Đứng lên."
Vừa nói, Cố Minh Thiên vừa kèm theo hành động, cầm mạnh vào cánh tay Mãn Mãn lên.
" Anh định làm gì?"
Mãn Mãn khó hiểu, sợ hãi, vẻ mặt hoang mang trước mọi hành động của anh.
Anh lạnh lùng, giữ thái độ im lặng, không trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt đầy giận dữ, kéo mạnh Mãn Mãn ngã vào bồn tắm đầy nước trước mặt.
Một tiếng " Tùm" vang lên, nước bắn hết cả ra ngoài, Mãn Mãn ngã vào trong cơ thể bất ngờ ngụp xuống nước, cô ngoi lên ho vài tiếng vì bị sặc nước.
"Anh ta bị điên à!" Mãn Mãn thầm mắng trong lòng.
Cố Minh Thiên cơ thể 6 múi vẫn đứng hiên ngang trước mặt cô, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt không cảm xúc cứ nhìn chằm chằm vào Mãn Mãn.
" Anh... Muốn làm gì."
Ánh mắt long lanh, ngấn lệ nhìn vào khuôn mặt đang khó chịu của anh.
Cố Minh Thiên khẽ cười nhạt " Ngồi im đấy, tôi tắm cho cô."
Đột nhiên giọng nói anh dịu đi, Mãn Mãn có chút bối rối muốn lảng tránh " Tôi... Không..."
Nhưng như hiểu được ý định của cô, anh chặn họng nói tiếp.
" Nghe lời sinh con, nếu là con gái, tôi sẽ cho nó toàn bộ tài sản tôi đang có. Còn nếu là trai, tôi cho nó sống tự lập..." Rồi khẽ nhếch nụ cười đểu cáng nhìn Mãn Mãn.
Cô chớp chớp mắt nhìn anh, vẻ mặt có chút gì đó không đúng " Anh..."
" Đừng nói gì cả, im lặng như một thế thân đi."
Nghe đến hai chữ " Thế thân" lòng cô lại trìu xuống, như có một hòn đá đè lên trái tim, cảm giác này thật kỳ lạ, hụt hững một cách khó hiểu.
Một nụ cười chua chát hiện lên trên khuôn mặt cô, khẽ gật đầu như một lời đồng ý.
Không phải tự nhiên mà Cố Minh Thiên nói ra những lời nói đấy, vốn dĩ trong lòng anh đã đưa ra một quyết định, tình cảm giữa anh và người vợ đã chết nó hoàn toàn khác so với thứ tình cảm quen thuộc bây giờ.
" Không phải anh muốn tắm cho tôi sao?" Giọng cô nói pha chút u buồn.
Cố Minh Thiên im lặng, không nói gì, bước đi đến chỗ Mãn Mãn đang ngồi trong bồn tắm, bàn tay ấm nóng chạm vào cơ thể cô, bất giác run rẩy.
" Sợ đến mực độ như vậy sao?" Tiếng nói trong lòng, anh sợ cô đau, đôi tay thon dài, nhẹ nhàng từ từ cởi bỏ chiếc áo trên người cô xuống, để lộ vết sưng bầm tím như bị roi vút trên bả vai.
" Đau không?" đột nhiên không tự chủ mà buột miệng hỏi, không chỉ Mãn Mãn mà ngay đến cả bản thân anh cũng không hiểu.
Cố Minh Thiên vội chống chế " Đừng suy nghĩ gì cả, tôi chỉ sợ cơ thể cô không đủ sức mà sinh con cho tôi thôi."
" Ừm."
Mãn Mãn hờ hững đáp lại, cô dường như cũng không mấy quan tâm những lời nói đấy, đôi mắt chất chưa mọi sự uất ức, nó cứ vô hồn nhìn xuống dòng nước đang phản chiếu hình ảnh của cô, thật thê thảm và xấu xí.
Cô khẽ cười, một nụ cười cay đắng, một vở kịch không bao giờ là không có nước mắt.
" Tô Sam Sam rất nghe lời, tôi muốn gì, cô ấy cũng chiều theo? Cô làm được không?"
Lại nhắc đến " Tô Sam Sam" bầu không khí lại trở nên u ám, Mãn Mãn cũng chỉ khẽ gật đầu.
Sau khi cởi bỏ chiếc đầm trên người, lộ ra một làn da trắng nõn, bầu ngực căng tròn, nhưng toàn thân lại bắt đầu xuất hiện những chấm tròn đỏ đen, những vết xước li ti, và đặc biệt là bả vai đang bị bầm tím ấy.
Đôi lông mày rậm rạp khẽ nhíu lại.
Bàn tay ấm áp của Cố Minh Thiên chạm vào, di chuyển qua từng chỗ trên người của Mãn Mãn, cô chỉ có thể nhắm mắt, cắn răng chịu đựng, hiện tại bây giờ cô chỉ là một thế thân của Tô Sam Sam, không có tư cách, cũng không có tiếng nói trong gia đình này.
Bất chợt bàn tay hư hỏng của anh, khẽ chạm vào vùng nhạy cả* của cô. Mãn Mãn giật thót mình " Anh sờ đi đâu vậy?"
Theo phản xạ muốn hất tay anh ra, nhưng anh thật trơ trẽn, nhanh tay lấy ra và còn không quên buông lời giễu cợt " Chỗ đó của cô, rất nhỏ và xinh xắn."
Mặt Mãn Mãn đỏ bừng, cô muốn giơ tay tát vào mặt của tên nam nhân biến thái, vô liêm sỉ này " Anh là đồ khốn."
Nhưng bị anh chặn lại, đã vậy còn bị anh vòng tay qua ôm lấy eo cô, kéo sát vào lòng, cưỡng hôn cô một lần nữa.
" Ưm.. Ưm..."
Mãn Mãn mở trừng mắt, nhìn đôi mắt đang nhắm nghiền, lông mi dài cong vút vẻ mặt rất hưởng thụ của anh, trong lòng lại dấy lên một cảm xúc khó tả.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, Cố Minh Thiên còn muốn nhiều hơn nữa, hôn sâu hơn khiến cô không thể thở, cứ muốn đấy anh ra.
Thấy Mãn Mãn không chịu thuận theo, anh khẽ buông môi cô ra, giọng nói dịu xuống, nhỏ nhẹ " Tô Sam Sam, sẽ đáp lại nụ hôn của tôi, cô nói muốn giống cô ấy mà lại đi kháng cự tôi sao?"
Nghe những lời này, Mãn Mãn trong lòng lại khó chịu, nhưng cũng chắng thể làm gì, nhẫn nhịn, vẻ mặt ủ rũ, cơ thể buông lỏng, không muốn đẩy anh ra nữa.
Nhìn Mãn Mãn ngoan ngoãn, Cố Minh Thiên như đạt được mục đích khẽ cười " Hôn tôi."
Mãn Mãn không thể làm trái, giọng nói có chút rụt rè " Anh, nhắm mắt lại đi."