Tia sét đánh qua, sáng loé cả căn phòng, tuy chỉ trong chốc lát, nhưng cũng giúp Mãn Mãn nhận ra, vô cũng kinh ngạc thầm gọi trong lòng " Du Ẩn."
Du Ẩn lấy ngón tay đặt lên miệng, ý muốn cô im lặng, Mãn Mãn khẽ gật đầu, hắn mới từ từ buông tay.
Mãn Mãn ngồi bật dậy, nước mắt chảy xuống vì vui mừng " Du Ẩn, anh còn sống sao? Không phải lúc đó anh ta nói đã đánh chết anh rồi sao?"
Du Ẩn nhìn Mãn Mãn trìu mến, ánh mắt của một kẻ si tình khẽ nói " Có người cứu anh. Mãn Mãn chúng ta chạy trốn khỏi đây có được không?"
Mãn Mãn có chút do dự " Chạy trốn sao?"
" Đúng, chúng ta sẽ chạy khỏi đây, anh sẽ chăm sóc em, sẽ bảo vệ em, không để em phải khổ hay rơi bất cứ giọt nước mắt nào cả. Mãn Mãn đi với anh."
Mãn Mãn nghe xong lại không đáp lại ngay, không dám nhìn thẳng vào mắt Du Ẩn, giọng nói buồn bã " Không được... Xin... Xin lỗi."
Mãn Mãn từ chối, điều này khiến Du Ẩn không phục, hắn bám hai tay vào vai cô siết chặt.
" Có phải em yêu hắn rồi đúng không?"
" Không, em không có, cả đời này em sẽ không bao giờ yêu một tên cầm thú như hắn."
" Vậy thì tại sao em lại không muốn rời khỏi đây?"
Câu hỏi của Du Ẩn làm Mãn Mãn rơi vào trầm tư, không phải cô không muốn trốn, mà Cố Minh Thiên, anh ta đang nắm giữ ngôi mộ của ba mẹ cô, uy hiếp nếu cô không ngoan ngoãn, anh ta sẽ đốt xương cốt của họ mất.
Đôi mắt Mãn Mãn ngân lệ, lòng đầy chua xót " Du Ẩn, chúng ta... Kết thúc đi, anh mau rời khỏi đây, đừng đến tìm em nữa."
Nói ra những lời này, không chỉ Mãn Mãn mà ngay cả Du Ẩn cũng không khỏi nhói lòng, hắn vì quá yêu cô mà mạo hiểm để tới đây, muốn cứu cô ra. Còn cô thì nghĩ đến mộ của ba mẹ, nghĩ đến hắn sẽ bị Cố Minh Thiên giết một lần nữa lại không đành lòng.
Ai cũng đều có nỗi khổ riêng trong lòng, Mãn Mãn chỉ có thể thầm khóc " Xin lỗi."
" Anh không muốn, anh yêu em. Mãn Mãn, anh thật sự rất yêu em."
Ngay sau sự tức giận, và hét lên, hành động của Du Ẩn tiếp theo đã bất ngờ nhào đến, cưỡng hôn Mãn Mãn, khiến cô hoảng sợ, theo phản xạ mà dùng lực đẩy hắn ra.
Mãn Mãn khó hiểu, quát lên " Anh làm gì vậy? Rời khỏi đây mau."
Bị chính hành động của Mãn Mãn đẩy ra, Du Ẩn có chút bất ngờ, hai mắt đầy những tia đỏ tức giận, hắn gằn giọng nói:
" Trước giờ em chưa có thái độ này với anh. Quả nhiên em đã yêu thằng khốn đó rồi, cô ta nói không sai, nếu hôm nay anh không đưa em đi, thì anh sẽ mất em mãi mãi."
" Cô ta? Ai cơ? Du Ẩn, anh đang nói cái gì vậy?" Mãn Mãn đôi mắt khó hiểu nhìn Du Ẩn, băn khăn hỏi hắn.
Du Ẩn không trả lời, hắn đứng lên, đôi mắt sắc lạnh nhìn Mãn Mãn, rồi lấy trong túi ra một miếng vải đã tẩm thuốc mê, hắn nói:
" Dù em có theo anh hay không, thì hôm nay, anh nhất định phải đưa em đi."
Mãn Mãn run rẩy, có chút hoảng sợ khi nhìn sắc mặt thay đổi của Du Ẩn, trở nên đáng sợ, cô lùi thân lại về phía sau đến khi lưng chạm tường, cô ấp úng.
" Anh... Anh muốn làm gì? Du Ẩn...Em không thể đi... Đừng ép em."
" Mãn Mãn, đừng trách anh."
Dứt lời, hắn cầm miếng vải có tẩm thuốc nhào đến chỗ Mãn Mãn, cô muốn bỏ chạy và hét lên, nhưng sức của một người phụ nữ thì không thể chống lại, hắn chụp thuốc mê vào miệng, cô vùng vẫy, khoé mắt đã chảy ra những giọt lệ, ánh mắt nhìn ra phía cửa hi vọng sẽ có người phát hiện ra, cô cầu cứu trong tuyệt vọng " Cứu với." Đầu ong ong vài tiếng, rồi ngất lịm đi.
Du Ẩn thở hổn hển, tim trong ngực đập liên hồi như muốn nhảy ra ngoài. Theo như kế hoạch thì Tô Nhạc sẽ là người tiếp ứng bên trong, giúp hắn có thể đem Mãn Mãn ra ngoài.
Nhìn Mãn Mãn nằm ngất trên giường, Du Ẩn vác cô lên vai, rón rén mở cửa quan sát bên ngoài, sau khi nhận thấy tất cả đều không có ai mới vác cô ra ngoài, một cách thuận lợi.
Và đúng như kế hoạch của Tô Nhạc, ả ta đứng trong góc tối, khoé miệng cong lên, trên tay còn cầm một chiếc điện thoại, đưa mắt nhìn đầy khinh bỉ theo bóng dáng Du Ẩn đưa Mãn Mãn ra ngoài, khuất dần trong bóng tối.
Tô Nhạc nhếch mép, đắc ý cười thầm trong lòng " Muốn cướp anh rể của tao sao? Tu luyện ngàn năm nữa đi rồi quay lại đấu với tao. Đúng là tiện nhân nghèo hèn."
Một tiếng " Đùng" vang trời.
Một lúc sau, Cố Minh Thiên quay trở về nhà thì thấy tất cả người làm đã nháo nhào lên.
" Có chuyện gì?"
Cố Minh Thiên cau mày, khó hiểu, khi đã muộn rồi mà tất cả còn thức, lại còn tụ họp ở dưới nhà.
Mọi người làm nghe thấy giọng anh, thì đều sợ hãi, im lặng.
Tô Nhạc nhìn thấy anh và bắt đầu vai diễn của mình, ả ta khóc lóc chạy đến ôm cánh tay Cố Minh Thiên." Anh rể, Mãn Mãn bỏ trốn với người đàn ông khác rồi "
Cố Minh Thiên nghe xong, tức giận không một động tác thừa, bóp chặt lấy cổ Tô Nhạc, trừng mắt " Cẩn thận cái miệng."
Tô Nhạc khó thở, cố gắng gỡ tay anh ra để hít lấy không khí, giọng nói bị đứt quãng " Em... Em không nói dối... anh có... thể hỏi họ."
Rồi chỉ về phía người làm, đôi mắt như một da thú quyét qua đám người hầu khiến ai cũng run sơ cúi xuống gật đầu, đồng tình với câu trả lời của Tô Nhạc.
Nhưng Cố Minh Thiên vẫn không tin, buông thả Tô Nhạc ra, đang định chạy lên phòng kiểm tra thì bị ả kéo lại.
Tô Nhạc ho lên vài tiếng, giọng nói thều thào " Em... Em có bằng chứng."
Rồi nhanh tay móc trong túi một cái điện thoại, không kịp đưa lại thì bị Cố Minh Thiên giật lấy. Trong video là hình ảnh Mãn Mãn và một người đàn ông đang nói chuyện " Không, em không yêu anh ta, cả đời này em sẽ không bao giờ yêu một kẻ cầm thú như anh ta." Sau đó chính là cảnh hôn mà Du Ẩn đã cưỡng ép Mãn Mãn.
Đương nhiên tất cả những thứ này đều qua tay Tô Nhạc cắt ghép, chỉnh sửa thành một bằng chứng hoàn hảo, tố giác Mãn Mãn phản bội anh.
Cố Minh Thiên nổi điên lên, lớn giọng như quát thẳng vào mặt Tô Nhạc "Làm sao cô có được cái này?"
Ả ta nhanh chóng nhập vai, sợ hãi, bịa ra một câu chuyện, run giọng nói:
" Tối nay trời mưa, em biết anh rể sẽ không về, sợ Mãn Mãn buồn nên em đã qua chơi một chút. Sau khi cô ấy ngủ, em mới rời đi. Nhưng khi quay lại phòng một lúc, em phát hiện mình để quên điên thoại trong phòng của Mãn Mãn, quay lại thì không có ai trong phòng, điện thoại em có chức năng thông minh tự quay lại màn hình chống trộm, kiểm tra xong thì... Như anh thấy đó."
" Trần Mãn Mãn" Cố Minh Thiên gọi lớn tên cô, tức giận, đập cái điện thoại văng xuống sàn nhà, vỡ tan nát, ai thấy cũng bị làm cho giật mình.
" Lập tức đi tìm cô ta về đây cho tôi, nếu cô ta dám chống cự, thì đánh gãy hai chân của cô ta, lôi về đây, nghe rõ chưa."
" Rõ."
Ngay lập tức là một loạt xe đã được điều động đi tìm kiếm ngay trong đêm.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Minh Thiên, Tô Nhạc không ngừng nhảy múa, ăn mừng trong lòng, thầm cười như một kẻ chiến thắng " Trần Mãn Mãn, mày chết chắc rồi, tao sẽ khiến hai mẹ con mày bị hành hạ bởi chính tay anh rể."
Cố Minh Thiên vẻ mặt đen kịt, ngọn lửa trong lòng không ngừng bốc ra, anh một mạch đi lên phòng của Mãn Mãn, ở trong đó rồi đóng cửa lại không cho ai vào.
Cũng không biết ma xui, quỷ khiến thế nào, Cố Minh Thiên đi vào nhà vệ sinh, hất nước lên mặt cho tỉnh táo, nhìn khuôn mặt bản thân trong gương, anh lại cau mày " Rốt cuộc tôi có chỗ nào không đẹp, mà cô không yêu tôi?"
Ánh mắt lại vô tình nhìn xuống, một que thử thai, anh cầm lên nhìn, hai vạch đỏ chót, rõ rệt, anh khẽ nhướng mày. Trong lòng anh bỗng nhói lên một cảm giác nào đấy của sự vui sướng, nhưng cũng rất tức giận " Trần Mãn Mãn, cô có thai rồi sao?"
Ngay sau đó lại là gương mặt đầy sát khí, như muốn giết người của anh, siết chặt que thử thai trong tay mà nói: " Cô dám mang con tôi đi bỏ trốn với người đàn ông khác, Trần Mãn Mãn lần này nếu tôi không khiến cô sống trong đau khổ, thì tôi sẽ đổi thành họ Cẩu."