Đế Vương Công Lược

Chương 123: Tây Nam Phủ [Phải cướp dược liệu hay là phải cướp ca ca]




” Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Đoạn Dao cảm thấy hơi choáng váng. À hihi…. WTO ơi ~~ Copy là đồ chó đó nha *^_^*
Sở Uyên nói: ” Hơn mười năm trước, Nam Ma Tà tiền bối đã từng dạy hắn hai chiêu võ công.”
” Vậy thì sao?” Đoạn Dao quan sát tráng hán trước mắt từ đầu đến chân một lượt, tóc cứng rắn như rễ cây, mặt mũi đen khì, dáng người cao lớn đồ sộ và đôi mắt chuông đồng, rất giống Trương Tam gia trong sách. À hihi…. WTO ơi ~~ Copy là đồ chó đó nha *^_^*
” Vừa rồi trẫm thấy cách thức hắn sử dụng chiêu thức võ công trong tình thế cấp bách cũng có chút thiên phú.” Sở Uyên nói: “Nếu có thể chăm chỉ luyện tập, tương lai ra trận giết địch chắc chắn sẽ rất được trọng dụng.” À hihi…. WTO ơi ~~ Copy là đồ chó đó nha *^_^*
Nghe được bốn chữ ” ra trận giết địch”, ánh mắt Ngô Tam Lỗi trở nên bỏng cháy vô cùng, nhìn qua như là lại muốn dập đầu.
Đoạn Dao nhanh chóng ngăn hắn lại, nói: ” Dạy võ công thì được, ta không thu đồ đệ.”
” Cũng tốt.” Sở Uyên cười cười, nói với Tiết Hoài Nhạc: ” Xếp hắn vào đội quân tiên phong trước đi, đoạn thời gian tới tạm thời đi theo Dao nhi.” À hihi…. WTO ơi ~~ Copy là đồ chó đó nha *^_^*
” Đa tạ Hoàng thượng!” Ngô Tam Lỗi quá đỗi vui mừng, tuy hắn không hiểu nhiều về các chức vụ biên chế trong quân đội, nhưng mấy chữ ” đội quân tiên phong” này vừa nghe đã thấy con mẹ nó thực sự là quá oách rồi!
Tiết Hoài Nhạc tự mình dẫn Ngô Tam Lỗi tới chỗ văn thư làm thủ tục, đại quân tiếp tục tiến về phía trước. Đoạn Dao cũng không đem chuyện này để trong lòng, mọi người sắp về tới Tây Nam Phủ rồi, chắc sẽ có rất nhiều chuyện cần làm, hơn nữa hắn lo lắng nhất vẫn là về Kim thẩm thẩm, nếu nàng nhịn không được đem hồng trù đoạn ra treo đầy Vương phủ thì làm thế nào cho phải!
Chạng vạng tối, đại quân đóng trại giữa núi rừng, nhóm lửa thổi cơm nghỉ ngơi ngay tại chỗ. Ngô Tam Lỗi ăn liền một hơi hết tám tô mì, xong còn nói chẳng qua chỉ mới nửa bụng, Sở Uyên nghe vậy cười nói: ” Nếu không giết được nhiều quân địch một chút thì coi như trẫm thua lỗ quá rồi.”
Sau khi ăn no bụng, Ngô Tam Lỗi nhớ tới Đoạn Dao nên chạy tới chỗ hắn tìm.
Đoạn Dao đang ngồi bên cạnh đống lửa, hai tay chống cằm ngẩn người. À hihi…. WTO ơi ~~ Copy là đồ chó đó nha *^_^*
” Sư phụ!” Một tiếng gọi như tiếng pháo nổ, Đoạn Dao bị sợ hết hồn. Ngô Tam Lỗi cũng thấy giọng nói mình quá lớn, không được tốt lắm, vì vậy hạ thấp giọng gọi lại một lần nữa: ” Sư phụ.”
” Ta cũng không phải là sư phụ của ngươi.” Đoạn Dao đứng dậy: ” Sao vậy? Muốn luyện công ư?”
” Bây giờ cũng có thể luyện sao?” Ngô Tam Lỗi liên tục gật đầu. À hihi…. WTO ơi ~~ Copy là đồ chó đó nha *^_^*
” Đi theo ta.” Đoạn Dao thả cây củi trong tay xuống, dẫn hắn tới một khoảng đất trống vắng vẻ trong rừng cây, sau đó dừng lại nói: ” Biết được những chiêu thức nào, chọn cái ngươi am hiểu nhất dùng để đánh ta đi.”
” Được a!” Ngô Tam Lỗi xắn tay áo lên, sau đó rầm rập vọt tới, hắn cũng không sợ mình sẽ đánh bay thiếu niên trước mắt này, đây chính là sư phụ mà Hoàng thượng ngự ban cho a, võ công tất nhiên là rất cao thâm!
Đoạn Dao lắc mình né tránh.
Ngô Tam Lỗi …đâm đầu vào thân cây.
Sau một tiếng động nặng nề, thân cây to cỡ miệng chén lung lay lung lay hai cái rồi…gãy đổ.
Đoạn Dao ngơ ngác há mồm, thứ nhất là hắn không ngờ người này lại ngốc như vậy, cư nhiên còn thật sự đâm đầu vào thân cây, không phải lúc chiều tẩu tẩu nói người này biết võ công sao? Thứ hai là bị độ cứng của đầu người này làm chấn động, thiết đầu công cũng chưa chắc đã có uy lực thần kì như thế.
Thiết đầu công: thiết là st, nên đây là loi võ công luyn xong thì đầu cng như st.
Ngô Tam Lỗi cũng không bị choáng váng chút nào, chỉ bị rách da chảy máu, đưa tay lên lau qua loa một cái rồi xoay người nhìn Đoạn Dao.
” Ngươi….không sao chứ?” Đoạn Dao thử hỏi: ” Hay là đi tìm Diệp Cốc chủ xem một chút đi.”
Ngô Tam Lỗi cất giọng ồm ồm thô ráp nói: ” Ta không sao, từ nhỏ đầu đã cứng rắn rồi.”
Đoạn Dao: “….”
” Vừa rồi là do ta không kịp dừng chân lại.” Ngô Tam Lỗi tiếp tục nói: ” Sư phụ có muốn thử lại lần nữa không?”
Đoạn Dao nhón chân lên nhìn đầu của hắn một chút, sau đó nói: ” Trước tiên đừng luyện hai chiêu sư phụ dạy ngươi mười năm trước nữa, ta dạy cho ngươi một bộ võ công khác.”
Ngô Tam Lỗi vui mừng quá đỗi, liên tục gật đầu đáp ứng.
” Cũng không biết Dao nhi và Ngô Tam Lỗi đang làm cái gì trong rừng.” Diệp Cẩn ngồi xuống bên cạnh Sở Uyên, đưa cái chén trong tay cho hắn: ” Đất đá bay đầy trời luôn.”
Sở Uyên cười cười, cúi đầu ngửi ngửi chén canh: ” Mang từ trong cung ra sao?”
” Ừ.” Diệp Cẩn nói: ” Không có thời gian hầm lâu nhưng nấu thành canh ăn cũng được rồi, có thể thấy đỡ mệt hơn.”
” Đoạn đường này ngươi vất vả rồi.” Sở Uyên nói: ” Chờ tới được thành Đại Lý thì nghỉ ngơi hai ngày đi.”
Diệp Cốc chủ mặt mày nghiêm túc quan sát ca ca, đang yên đang lành nhắc tới thành Đại Lý làm chi, mọi người lại không tính là đặc biệt quen thuộc. Vương thành cách tây nam xa xôi nghìn dặm, coi như là gặp mặt rồi, hoàn toàn không nhận ra nhau cũng là lẽ thường tình thôi biết không!
Sở Uyên bình tĩnh nhìn đống lửa, từng ngụm từng ngụm uống canh, gương mặt bị ánh lửa chiếu ra một mảnh ửng hồng xinh đẹp.
Hai ngày sau, đại quân đến bên ngoài thành Đại Lý, quan dẫn đầu giục ngựa quay về bẩm báo, nói Tây Nam Vương đã dẫn theo bộ hạ tới cửa thành, chờ cung nghênh thánh giá.
Diệp Cẩn yên lặng nắm chặt quả đấm, u oán nhìn về phía ca ca đang cưỡi ngựa chạy đằng trước, đi nhanh như vậy làm chi, có thịt để ăn đâu!!!!
Thẩm Thiên Phong từ phía sau vòng tay ôm lấy hắn, ôm rất chặt. À hihi…. WTO ơi ~~ Copy là đồ chó đó nha *^_^*
Thứ nhất là bởi vì thích, thứ hai cũng là vì…đề phòng quấy rối. À hihi…. WTO ơi ~~ Copy là đồ chó đó nha ^_^
Sở Uyên giục ngựa mà đi, nhìn cửa thành Đại Lý càng ngày càng rõ ràng, người đứng ở cửa thành cũng càng ngày càng rõ ràng, trong thoáng chốc đáy lòng nóng lên, đáy mắt cũng nóng lên.
Phó quan đỡ hắn xuống ngựa.
” Sở Hoàng!” Đoạn Bạch Nguyệt dẫn đầu bộ hạ tiến tới, khom người muốn hành lễ thì lại bị Sở Uyên bước nhanh vài bước đỡ lấy cánh tay.
” Tây Nam Vương không cần đa lễ.” Giọng Sở Uyên rất thấp, có chút run rẩy rất khó nhận ra.
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn cười: ” Hửm?”
” Khụ khụ!” Diệp Cẩn đứng phía sau ho khan hai cái, Ôn Liễu Niên cũng ho khan một cái, dù sao con mắt chúng nhân vẫn đang nhìn trừng trừng a, hai người cứ đứng đối diện ngắm nhau, nắm tay nhau không chịu buông ra như vậy thì không thích hợp cho lắm.
Đoạn Dao đỡ trán, không biết tại sao hắn vẫn luôn cảm thấy ca ca nhìn qua rất đói khát, vô cùng mất mặt.
Sở Uyên lập tức buông tay ra, hai tai ửng hồng.
” Đại quân đi đường mệt nhọc, vào thành nghỉ ngơi trước đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Dân chúng biết hôm nay Sở quân sẽ tới nên đã chuẩn bị cơm gạo và thịt khô rồi, đều đang ở trong thành đợi.”
Sở Uyên gật đầu: ” Được.”
Đoạn Bạch Nguyệt gọi phó quan tới, bảo hắn cùng Tiết Hoài Nhạc chỉ huy quân đội vào thành đóng quân, còn mình thì dẫn những người còn lại trở về Tây Nam Phủ.
Sở Uyên cưỡi ngựa vào thành, nhìn lầu các núi xanh xung quanh, cảm thấy vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Trước giờ hắn chỉ ghé qua nơi này hai lần, lần đầu tiên là bởi vì có người trúng Kim Tàm Tuyến, muốn trốn tránh mình cả đời, vừa tức giận lại vừa lo lắng nên mới tới tìm, không ngờ còn bị đóng cửa từ chối tiếp khách. Lần thứ hai cũng là bởi vì cùng một người, đột nhiên âm thầm dẫn quân ra biển, muốn một mình đi giải quyết phản quân. Sau khi mình nghe được tin tức, không thể làm gì khác hơn là lại tới tìm.
Mới đầu nghĩ còn có chút tức giận, nhưng đến cuối cùng Sở Uyên lại “phụt” một cái cười ra tiếng, trước sau hai lần buộc mình phải bỏ bê chính vụ chạy đi tìm, quả thực là cũng có thể gánh tội danh “hậu cung họa quốc” được rồi a.
Đoạn Bạch Nguyệt cưỡi ngựa đi song song bên cạnh hắn, tuy không thể nhìn người thương một cách lộ liễu được nhưng khóe mắt vẫn luôn chú ý đến hắn, thấy hắn đầu tiên là nhíu mày, sau đó lại cười cười, chỉ cảm thấy thế nào cũng thật đáng yêu, chỉ hận đoạn đường này quá dài, biết trước như vậy thì đã dời Tây Nam Phủ ra cửa thành rồi, đến lúc đó chỉ cần bước một bước là đã có thể dẫn người về tới nhà.
Đoạn Dao nãy giờ cứ phải rướn cổ nhón chân nhìn suốt, thấy trước cửa Tây Nam Phủ không có giăng đèn kết hoa treo hồng trù đoạn, mới rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Kim thẩm thẩm dẫn các bà bà thẩm thẩm còn lại trong phủ ra sân đứng chờ, còn cố ý đổi một bộ y phục mới, nhìn qua rất là hiền lành, hoàn toàn không giống người lấy tay không bắt bò cạp độc chút nào.
” Kim Châm bà bà.” Tất nhiên Sở Uyên sẽ không để lão nhân gia phải hành lễ với mình, tiến lên đỡ lấy nàng nói: ” Miễn lễ đi.” À hihi…. WTO ơi ~~ Copy là đồ chó đó nha *^_^*
Kim thẩm thẩm đáp ứng một tiếng, càng nhìn Sở Uyên càng thích, ngũ quan đẹp mắt, cười lên cũng cực kì ưa nhìn. Có điều mặc long bào thì không được đẹp cho lắm, phải đổi một bộ hỉ phục màu đỏ thêu long phượng nữa…
Đoạn Bạch Nguyệt nháy mắt một cái, Đoạn Dao nhanh chóng dụ dỗ lừa gạt kéo Kim thẩm thẩm trở về tiểu viện. Hạ nhân đưa những khách nhân còn lại tới khách phòng nghỉ ngơi, còn Đoạn Bạch Nguyệt thì trực tiếp mang người về phòng ngủ của mình.
Diệp Cẩn: “….”
Sau khi bước vào tiểu viện của Đoạn Bạch Nguyệt, Sở Uyên đưa mắt nhìn khắp nơi, hỏi: ” Đây là chỗ ở của ngươi ư?”
Đoạn Bạch Nguyệt ôm lấy hắn từ phía sau, vùi đầu vào cổ hắn nặng nề hôn một cái: ” Có nhớ ta hay không?”
” Không nhớ.” Sở Uyên né tránh: ” Dọc đường đi Tiểu Cẩn vẫn luôn dạy ta, sau khi gặp lại thì phải nói là không nhận ra ngươi là ai.”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Hắn vẫn chưa buông tha cho ta sao?” À hihi…. WTO ơi ~ Copy là đồ chó đó nha *^_^*
Sở Uyên nắm tay hắn đang ôm eo mình, dựa người vào lòng hắn: ” Cũng không tới đón ta.”
” Ta cũng muốn vậy lắm, nhưng nếu bỏ lại quân vụ để tới đón ngươi thì cũng không được.” Đoạn Bạch Nguyệt xoay người hắn lại: ” Thành Quan Hải cũng không còn yên ổn như trước nữa, dường như Sở Hạng đã phái không ít người tung tin đồn thất thiệt ở đó, vì vậy có rất nhiều nhóm hải tặc hải phỉ trắng trợn xông vào bờ, hơn nữa lá gan rất lớn.”
” Càn rỡ như vậy sao?” Sở Uyên nhíu mày.
” Ừ, chuyện này bắt đầu từ khoảng từ mười ngày trở lại đây.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta đã phái Đoạn Niệm dẫn người tới đó hiệp trợ quan phủ, trước tiên phải điều tra xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sau đó mới tính.”
” Xem ra hắn cũng biết đây là cơ hội cuối cùng của hắn rồi.” Sở Uyên nói: ” Hoặc còn sống, hoặc toi mạng.”
” Hắn sẽ không có cơ hội nào để sống, không đơn giản là hắn, người bên cạnh hắn cũng phải chết.” Đoạn Bạch Nguyệt niết niết cằm Sở Uyên: ” Trận chiến này, chúng ta nhất định sẽ thắng.” À hihi…WTO ơi ~~ Copy là đồ chó đó nha *^_^*
” Đương nhiên rồi.” Sở Uyên cười cười: ” Đánh giặc xong còn phải thành thân nữa mà.”
Đoạn Bạch Nguyệt cúi đầu hôn hắn một cái.
” Kim Châm bà bà vừa nãy chính người mà Dao nhi nói hàng năm đều phải kéo hồng trù đoạn đó sao?” Sở Uyên hỏi.
” Phải.” Nhắc tới chuyện này, Đoạn Bạch Nguyệt lại cảm thấy đau đầu muốn nứt: ” Nói đến ngươi cũng đừng không tin, Tây Nam Phủ phải xây rộng ra thêm mấy lần rồi, không phải vì mục đích gì khác mà chính là vì để chứa hồng trù đoạn, còn có các loại bình hoa, hộp quà bằng gỗ, bảng hiệu, vật trang trí, toàn bộ đều là do Kim thẩm thẩm và các bà bà trong phủ mua về, để tương lai dùng cho lễ thành thân của chúng ta.” À hihi…. WTO ơi ~~ Copy là đồ chó đó nha *^_^*
Sở Uyên bật cười.
“Sau khi chúng ta thành thân xong rồi, đem tất cả những thứ còn dư lại mở một cửa hiệu bán đồ cưới, chắc cũng đủ ăn trong vài năm.” Đoạn Bạch Nguyệt dẫn hắn trở về phòng ngủ: ” Ít nhất có thể mướn về một nha hoàn, không cần ngươi phải tự mình vo gạo.”
Sở Uyên nói: ” Dù không có nha hoàn thì gạo cũng phải là ngươi vo.” Bất kể là tình huống nào, vấn đề này cũng phải nói trước, vô cùng nghiêm túc.
Đoạn Bạch Nguyệt đẩy hắn tựa vào tường, kề sát vào hôn lên cánh môi mềm mại của hắn, không còn giống trước đây từ chuồn chuồn lướt nước dần sâu, mà là vừa hôn là đã nóng bỏng kịch liệt. Tuy nói thời gian hai người xa nhau cũng không dài nhưng nỗi nhung nhớ vẫn đau đáu trong lòng không hề thuyên giảm, ngược lại còn càng ngày càng tăng lên. Sở Uyên thuận theo hé miệng ra, đầu lưỡi quấn lấy nhau ngọt ngào như mật, hai mắt khép hờ, lông mi khẽ run, không chút nào che đậy tham luyến và yêu thích của mình.
Đoạn Bạch Nguyệt thích nhất chính là những lúc hắn chủ động như thế này, vì vậy càng lúc càng càn rỡ được voi đòi tiên, bàn tay vuốt ve từ vòng eo hắn chậm rãi trượt xuống, ngậm lấy vành tai hắn khẽ cắn một cái, thân thể người trong lòng lập tức mềm nhũn.
Bên ngoài tiểu viện, Kim thẩm thẩm đang bưng một sàn dược liệu, ngồi trên bậc thang ở thềm cửa tỉ mỉ phân loại.
Diệp Cẩn do dự ngồi xuống đối diện nàng.
“Vị này chính là Diệp Thần y đúng không?” Kim thẩm thẩm cười rất tươi. À hihi…. WTO ơi ~~ Copy là đồ chó đó nha *^_^*
Nhìn thấy thật nhiều thật nhiều loại hoa cỏ mà mình thậm chí chưa từng thấy qua lần nào, trong lòng Diệp Cẩn rất là xoắn xuýt, rướn cái cổ lên nhìn vào trong viện, phân vân không biết là nên cướp sàn dược liệu chạy trước, hay là nên xông vào viện vác ca ca ra, sau đó cướp sàn dược liệu rồi chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.