Đế Vương Công Lược

Chương 187: Tân niên [hết thảy vì năm sau đại hôn]




Sở quân đại thắng trở về, dân chúng trong vương thành tất nhiên cũng sẽ vui mừng khôn xiết, mặc dù đã tới đêm khuya nhưng trên đường vẫn như cũ tiếng người ồn ào huyên náo. Hai người tay trong tay đi qua hẻm nhỏ, chỉ thấy quán hoành thánh trước kia còn bày bán ở bên đường thì nay đã dời vào trong cửa hàng, khách nhân nhiều đến nỗi không có đủ chỗ ngồi, bàn ghế được sắp xếp xuống tận lòng đường, chủ quán đổi thành hai người trẻ tuổi, như là nhi tử và nhi tức của đôi lão phu thê kia, cõng trên lưng một tiểu oa nhi bụ bẫm, vừa làm việc vừa vui vẻ cười đùa.ấhbgdhfgahsdgfhsadfhshfdfj
“Một chén hoành thánh gà, một chén hoành thánh tương vừng.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo Sở Uyên ngồi xuống một bàn nhỏ ở góc có ánh đèn dầu hỏa mờ tối: “Thêm vài món điểm tâm.”ádfasjhdfkjhsdfjdlfkjadklasjfjksdhf
“Có ngay.” Người trẻ tuổi đáp ứng một tiếng, vội vàng bưng tới hai chén trà nóng.dàhkjasdghfskjdfhadklfjadljkfhashgdf
“Làm ăn được không?” Sở Uyên cười hỏi.dkajkdfhakjshdfgajdjhasgfhgsdf
“Được, tốt hơn lúc trước nhiều.” Người trẻ tuổi tay chân nhanh nhẹn lau bàn: “Khách thương trong vương thành càng ngày càng nhiều, ngay cả ban đêm cũng rất náo nhiệt, mấy năm trước cha ta bày quán thì giờ này đâu còn người khách thương nào, chỉ có phu canh và khách vân du bốn phương đến ăn lấp bụng mà thôi.”ầdfukashdfkjhasdgfjagdfjasdjfhgsjd
Trừ quán hoành thánh này ra, xung quanh còn có quán bánh rán, hoa quế đường dụ, hạt dẻ rang, trước mỗi quán đều đứng đầy người, xếp hàng cười cười nói nói, một khi trọng tâm câu chuyện bị kéo tới chiến sự ở Nam Dương thì thanh âm sẽ bị đè thấp xuống vài phần, những người còn lại cũng chen tới tham gia náo nhiệt, nghe đến mê mẩn.ádahjfdhkjasdfjgashdgfahsdhf
Hoa quế đường dụ: dụ là khoai môn á, làm kiểu chè, khoai môn hấp chín bóc vỏ, nấu nước đường với hoa quế, bột củ sen rồi đổ khoai môn vào, tiếp tục nấu đến khi thấm. Xem hình ảnh bên dưới. ậhdgfjkasjdhfhjagsdhfgajgdfhgsdhfgadshf
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, dùng muỗng quấy đều thổi nguội chén hoành thánh, đặt chén tới trước mặt Sở Uyên.àdjahsdjfhasgdfjgasdjfhajsdhgfj
Màu sắc nhìn có chút nhạt nhẽo, Sở Uyên cầm hũ tương ớt thêm vào ba muỗng tràn đầy mới cảm thấy có chút tư vị. ấdhfgsdfjsdhgfjhsgdfjksdafjkajdsfhasd
“Khẩu vị của ngươi gần đây vì sao càng ngày càng nặng.” Đoạn Bạch Nguyệt nghi hoặc: “Không sợ cay ư?”fjkahsdjkfghasdfhgasjdfgjsadgfhasd
Sở Uyên hít hà một cái: “Muốn ăn món Kim thẩm thẩm làm.”ầhkjsdfhasgdjfshadfghjasdgfahsdf
“Chuyện này…Hay là ta tìm một đầu bếp tốt, đưa tới ngự thiện phòng cho ngươi?” Đoạn Bạch Nguyệt khó xử, cũng không thể trói thẩm thẩm đưa tới hoàng cung được.sdashdfjkhasjdfgjsgdfhgsdhfgsadkjf
“Không cần.” Sở Uyên cúi đầu tiếp tục ăn hoành thánh, thay vì nói là nhớ Kim thẩm thẩm, chi bằng nói là nhớ Tây Nam Phủ, nhớ mười ngày sống tự tại vô lo vô nghĩ kia. ậdhfasgdfhghsadgfkadhfgjhasdgfhsgdfjasdg
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn ra tâm sự của hắn, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên.àhgjashdhfgashdfkasjdgfaghsdfhashdf
Một chén hoành thánh còn chưa ăn xong, một cơn mưa nhỏ đã tí tách tí tách từ trên trời đen đổ xuống, Đoạn Bạch Nguyệt chạy qua quán bên cạnh mua hoa quế đường dụ, một tay cẩn thận bưng bát, một tay kéo Sở Uyên nhanh chóng chạy tới trú tạm dưới máu hiên nhà một hộ nhân gia.shdjhasjkfhjasdgfhgasdjfgjasghdfjahsdjf
Nội thị vốn dĩ đã chuẩn bị xong cỗ kiệu, đang đứng chờ bên ngoài ngự thư phòng, ai biết cửa vừa mở lại thấy Vương gia lại cõng Hoàng thượng đi ra, chỉ đành phải khiêng cỗ kiệu trống rỗng đi theo phía sau hai người, giữ khoảng cách không quá gần cũng không quá xa, chỉ chờ gọi một tiếng liền chạy tới hầu hạ.ádfhjashfahgsjdhfgjasdgfhgashdf
Chuyện Đào Nhân Đức từ quan không bao lâu sau đã lan truyền rộng rãi đến nỗi tất cả mọi người đều biết. Buổi chiều hôm đó, Lưu Đại Quýnh xách theo hai vò rượu Thiệu Hưng lâu năm tới nhà, cứng rắn kéo hắn ra khỏi giường, bắt buộc phải tới vườn hoa uống một chén.dfgjsdhfgsdhfghjsgfjhsg
“Ngươi lại phát điên cái gì!” Đào Nhân Đức tâm lực mệt mỏi quá độ.dfskhfjshfjghsaghldfgjldkgjdkjg
Lưu Đại Quýnh than thở: “Ngươi đi rồi, trong triều còn ai có thể mời ta đi ăn đồ nướng được nữa.”fgjsdkfgljdhfsghjksdfhgjsdhfgdfkgjdf
Đào Nhân Đức thổi râu mép: “Ngươi thở dài thở ngắn nãy giờ, chính là vì tiếc nuối chuyện này?”gfsjfgkljdfkgkjsdfhghsjfhsjhsfd
“Ô, nếu không thì sao?” Lưu Đại Quýnh buông chén rượu: “Từ nay về sau ngươi ở nhà trồng hoa chăm tôn tử hưởng hạnh phúc thanh nhàn, bỏ lại một mình ta ở trong triều cúc cung tận tụy, lại còn không có đồ nướng ăn.” Ai đáng thương hơn vừa nghĩ liền biết, quả thực chỉ nghe đã muốn rơi lệ.dfjgkdghjdkgjjdfkhgjdskhgfkghdfgh
Đào Nhân Đức buồn bực uống rượu, không muốn nói chuyện với người này.fgkdfjghkjsfdhghskfdjhgkdhfgkd
Ngày hôm sau lúc lâm triều, văn võ bá quan nhìn vị trí trống trải đầu đội ngũ vốn là của Thái phó, trong lòng đều có chút thổn thức, nhưng cũng càng hiểu rõ thêm vài phần, hôn sự giữa Hoàng thượng và Tây Nam Phủ lần này, chỉ sợ là đã kết định rồi.fgjdhgfjdhsfkgjhdjkfhgjkhdfgkjdf
Có thể lăn lộn ở trong triều như cá gặp nước, cũng không có mấy người là kẻ ngu si, nếu thế cục đã định là sẽ như vậy thì có gì mà phải tranh cãi nữa, chẳng bằng ngấm ngầm làm một cái hồ lô, chờ năm sau đại hôn là được. May mắn là hiện tại người thích hợp nhất cho ngôi vị thái tử cũng đã có, mặc dù là nhi tử của Sở Hạng nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở Tây Nam Phủ, nghe nói phẩm hạnh vô cùng đoan chính, ngay cả Ôn đại nhân cũng hết lời ngợi khen.gsdfgskldfjkghdfshgjhskdfghkdfg
Ba ngày sau, mấy trăm tấm thiệp mời được người ra roi thúc ngựa, ngày đi đêm chạy phân phát khắp nơi trên toàn quốc và các nước phụ thuộc, hôn kỳ xác định vào tháng tám năm sau, là khoảng thời gian có tiết trời tốt nhất trong năm.dfgsaljgjsfdkhgkjshfdjghsdfgkjdksfg
Đang là cuối thu đầu đông, núi rừng bên ngoài thành bị sương lạnh bao phủ tầng tầng lớp lớp, Đoạn Bạch Nguyệt tìm một tảng đá bằng phẳng, bảo Sở Uyên ngồi xuống nghỉ ngơi —Hôm nay khó có được thời gian rãnh rỗi, hai người liền hẹn nhau ra khỏi thành lên núi, dọc đường đi nước chảy róc rách lá đỏ đầy trời, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều.fghkdghldkjgkhsdkjfhgkdlghkdjkghkjgh
“Ăn hay không?” Đoạn Bạch Nguyệt đưa cho hắn một nắm quả mọng màu đỏ cỡ bằng hạt đậu: “Chua đó.”fghdjgkhsdkjfhgjsdfgsdkgjs
Sở Uyên vốn đã đưa tay nhận lấy, sau khi nghe được lại rút tay về: “Chua thì không ăn.”fgksdjfkgksjdfghjkdfhgjshdfkgj
“Loại quả nhỏ này đặc sắc chính là vì chua.” Đoạn Bạch Nguyệt ném vào trong miệng mình: “Ăn cho vui mà thôi, khi còn bé sư phụ thường lấy thứ này ra lừa Dao nhi.”gfdsjgljsdflkgjskdfhgjkhsdfghkd
“Tây nam cũng có sao?” Sở Uyên lấy trong tay hắn ra một quả, cắn ra rồi dùng đầu lưỡi nếm thử, quả thật vừa chua và chát.dgdkhjlkdfgjhkjgkdgkhkdjh
“Loài cây này có thể leo được, bất kể là ở đâu, chỉ cần có một khoảng đất thì chúng đều có thể sinh trưởng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Còn có thể đem phơi khô để làm bánh điểm tâm.”hdgkhdgkhjkdgjhgjkghkdgjhkghjkgh
“Thư của Tây Nam Phủ đã đến chưa?” Sở Uyên hỏi.dghdgkjkjgdhkdgkhjkdgh
“Rồi, trong thư nói sư phụ vẫn thế.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn vào lòng: “Một ngày nào đó sẽ tỉnh, đừng lo lắng.”fhgkdjgklhjdkghjkdhkdgj
Bởi vì có thuốc của Quỷ Thủ thần y nên lần này cũng không chôn Nam Ma Tà dưới mộ huyệt, mà vẫn đặt quan tài ở băng thất sau núi, phái trọng binh canh chừng cửa động, chỉ chờ một ngày nào đó lại như những lần trước, đội cái đầu rối bù như tổ quạ kia lao ra kêu đói.fgsdflkjglhsfjglksfkjghsfj
Vì vậy các thị vệ vốn đã chuẩn bị tốt cỗ kiệu tới đón hai người về cung không thể làm gì khác hơ là phải rút lui, tiếp tục canh giữ phía xa xa.gfsgjkjsdhfgskfhjdfgjsdfhgkdjfsg
Đêm cuối thu trời có gió se se lạnh, viên khoai môn nóng hổi vừa vào miệng đã có cảm giác mềm dẻo, còn chứa đựng mùi hương hoa quế đặc trưng của mùa hè, ngồi trên bậc thang ngọt ngào chia nhau ăn môt chén, nhìn nước mưa tí tách tí tách nhỏ xuống từ mái hiên, tạo nên từng rung động nho nhỏ trên mặt đất, cũng không cảm thấy lạnh lẽo chút nào.fghkdfjkhjsldfghkdksjfhgkjsdhfgjsdf
Sở Uyên nhẹ nhàng khép mắt, thích ý tựa đầu vào vai Đoạn Bạch Nguyệt nghe gió nghe mưa.dhfhjgjkgjdghdfgjfghjfdhjdfhjfhj
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.fhjfhjdfhgdfghfđfgdsghghfgghgfh
“Nghĩ chuyện đại hôn.” Sở Uyên ngẩng đầu nhìn hắn.dghdfghdfghfhghurfgds
Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi.gfhfghdfghdghdghfghdfghgfhdgh
“Lần này không giống ở tây nam.” Sở Uyên vòng hai tay ôm cổ hắn, đáy mắt phản chiếu ngọn đèn dầu lấp lánh lấp lánh: “Ta không đơn giản chỉ muốn chiêu cáo thiên hạ, mà tất cả các tiểu quốc phụ thuộc Đại Sở xung quanh, cộng thêm phía tây Nam Dương Đông Hải, nếu muốn tiếp tục cùng Đại Sở thông thương thì tới đại hôn một người cũng không thể thiếu.”hgfhdghdfghdfghsdghdfghfhgjfgjh
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Loại chuyện này cũng có thể ép buộc người khác sao?”hfjhjhjhgjhfjfhjhjfhj
“Mặc kệ.” Sở Uyên nói: “Trẫm là hoàng đế.” Chính là coi thường đạo lý như vậy, không phục khai chiến!hjfhjfhjfhjfhjfhj
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu cười, nhẹ nhàng hôn khóe môi hắn một cái: “Tiểu ngốc!”hfjfhjfhjfhjfgjhghjhgfhj
“Ngươi thì sao?” Sở Uyên nói: “Vừa rồi đang suy nghĩ chuyện gì?”hfjfhfghjhgjhfjhgjhj
“Đang nghĩ về Tây Nam Phủ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Còn có sư phụ.”jfhjfhdfghfghfhurytrtyrghdfghfgh
“Sư phụ sẽ không sao hết.” Sở Uyên nắm tay hắn: “Mặc dù hiện tại phát thiệp mời, nhưng đường tới các chư quốc xa xôi cách trở, muốn đại hôn cũng phải chờ tới năm sau, sư phụ ngủ đủ tồi sẽ tới đây uống rượu mừng của chúng ta, thuận tiện ầm ĩ với thái phó đại nhân một trận, ngươi tin hay không?”gfhdfghdgfdfhgfhjhfjgfdhfgsdghdfghfhj
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, cùng hắn đan tay vào nhau siết chặt: “Trở về đi, sáng mai ngươi còn phải vào triều.”hfghgfhdfghdghdghdfghdfghfjhjghjgjkfgh
“Đi mua cho Dao nhi vài gói hạt dẻ trước đã.” Sở Uyên kéo Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy: “Hắn thích ăn những thứ này.”gfhfhjfhghjdfghfghfhjhgghkj
Trải qua trận mưa thu vừa rồi, trên đường đã vắng vẻ hơn không ít, Sở Uyên lấy vài gói hạt dẻ, nói: “Ta không có bạc, ngươi đài thọ.”hfhgjfhjfhjfdghdghfghfghfjhghjdfgfhfghd
Chủ quán vừa nghe “không có bạc”, còn tưởng là có người muốn ngang nhiên ăn quỵt, vừa ngẩng đầu muốn mắng chửi thì lại thấy vị công tử trước mắt này có chút quen mắt, vừa chuyển tầm nhìn sang bên cạnh hắn lại chính là Tây Nam Vương — người mà mấy hôm nay đều có thể nhìn thấy trong những bức họa kim quang lòe lòe bày bán ở khắp nơi. Trong lòng nhất thời ầm ầm nổ vang, choáng váng đầu hoa mắt nhận lấy bạc, cũng không biết phải nói gì, chỉ ngây ngốc nhìn hai người nói nói cười cười càng đi càng xa.hfhjdfghdfghdghdfhjhfjfhdfghdghfghfgh
Đây thật sự là….Hoàng thượng và Vương gia sao?ghfghfghdghdhgdfghfghjhkjk
Khi hai người trở về cung thì cũng đã sau nửa đêm, Đoạn Dao đang dang tay dang chân quấn chăn vù vù ngủ say, Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ nhàng đặt mấy gói hạt dẻ lên bàn, xoay người rời khỏi tiểu viện.gjkgjkgkghjkfhjghjkfhjhgjfhjfhj
Nội thị đã chuẩn bị nước tắm từ sớm, trong thùng còn bỏ thêm vài giọt tinh dầu, khắp căn phòng đều là mùi hoa nhàn nhạt. Sở Uyên dựa vào lòng Đoạn Bạch Nguyệt, được hắn nhẹ nhàng xoa ấn đầu vai, toàn thân thả lỏng mềm mại, động cũng không muốn động.ghjkfhjfghdfghfjfhgjhfjhg
“Hôm nay mệt muốn chết rồi phải không?” Đoạn Bạch Nguyệt ghé vào tai hắn hỏi.hfjghjfghdfghfghdfghfghdfg
Sở Uyên nghiêng đầu cắn môi Đoạn Bạch Nguyệt, rầm rì nói: “Lên giường đi.”fhjfhjfhjfghdgfhdrfjfhjfhjhfj
“Không muốn thử trong nước một lần sao?” Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay mơn trớn thắt lưng hắn, bởi vì được ngâm trong dòng nước ấm áp mà xúc cảm trơn nhẵn tinh tế tựa như gấm vóc.hjdfghdghdfgdghfjhfghjhgkdghrtytr
Sở Uyên tựa cằm lên vai hắn, không chịu mở miệng nói, sau lưng một mảnh ửng đỏ.gfhfghdfghdgfdfghfhjfhjfhj
Đoạn Bạch Nguyệt vén tóc ướt nước của hắn ra sau tai, hôn môi so với lúc trước chậm rãi hơn rất nhiều, chợt gần chợt xa như chuồn chuồn lướt nước, tựa hồ chỉ sau một khắc sẽ bứt ra bay đi. Sở Uyên hơi nghi hoặc mở mắt ra, nhưng lại vừa vặn chạm phải ý cười ôn nhu nơi đáy mắt của đối phương, bốn phía nến đỏ nhảy lên, ánh ra hình dáng yêu nhất cuộc đời này.
…fasidtsfgjhas;dfksdjfkhsdjhsfgkasfg
Mặt nước dao động từ nhẹ nhàng chậm rãi đến kích động mãnh liệt, Sở Uyên há miệng thở dốc, hai tay ôm chặt cổ Đoạn Bạch Nguyệt, như là chú cá nào đó đang mắc cạn. Vô số giọt nước trong suốt bắn tung tóe ra xung quanh, rơi xuống tấm thảm mềm xung quanh dục đũng, chẳng bao lâu đã ướt đẫm, trong không khí chậm rãi có mùi vị mập mờ ám muội xen lẫn với mùi hoa, Đoạn Bạch Nguyệt nắm thắt lưng hắn hung hăng áp xuống, vừa càn rỡ lại vừa thâm tình.dfasdfgahskfhjagjafdglksfdkjhg
Khóe mắt Sở Uyên nhuốm đầy hơi nước, chìm sâu trong mê loạn, chỉ biết khóc lóc nỉ non ôm lấy tấm lưng rắn chắc của hắn, bên tai truyền đến xúc cảm nóng hổi, phân không rõ là hôn môi hay là lời tâm tình.dfsfdgnsahdfkgajdfhgjasfksjfg
Bên ngoài đại điện, một vòng nội thị run lẩy bẩy hai mặt nhìn nhau, cũng không biết là nên tránh đi hay nên tiếp tục hầu hạ. Trước kia khi vừa mới tiến cung cũng đã học quy củ, nhưng trong đó đều là Hoàng thượng lâm hạnh hậu phi, đổi lại lúc này….nghe ra chỉ sợ cũng chưa chắc a.
Đoạn Bạch Nguyệt kéo khăn lông bên cạnh qua, ôm người từ thùng nước tắm đã hơi lạnh bước ra ngoài, ôn nhu đặt nằm xuống nhuyễn tháp.dsfsfgasdkufaisdhfjladkfjkasjdkg
Nội thị vội vàng đưa chậu nước nóng khác tới, Đoạn Bạch Nguyệt vắt khăn ấm, nhẹ nhàng giở khăn lông đang đắp trên người Sở Uyên lên. Sở Uyên nhắm mắt lại nghiêng đầu, rèm mi run run như cánh bướm.dfadskfkjkshfghsfjgjhasghkdfhsajkgf
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, cẩn thận tỉ mỉ giúp hắn lau khô thân thể, lại xoa thuốc mỡ, xong rồi mới ôm người trở về long sàng.ậdfaksdhfjahgdskfjahdsfjhaksdhfksdf
Mưa lại rơi bên ngoài cửa sổ, Sở Uyên chui vào lòng Đoạn Bạch Nguyệt, ấm áp khoan khoái ngủ say.ầldfhasdhfjadgfjagdjf
Sáng sớm hôm sau, Tứ Hỉ đã hồi phục tinh thần nên chạy tới hầu hạ từ sớm. Các nội thị còn lại như trút được gánh nặng, vội vàng đem tình hình xảy ra tối hôm qua báo cáo lại tỉ mỉ chuẩn xác với đại công công.àdasdfjkasdkfhjasdhfjkashdjf
Tứ Hỉ hỏi lại một lần nữa: “Sau nửa đêm?”dfadkfjklasdkfjhjasdhgfhagsdfjajdsh
“Đâu chỉ là sau nửa đêm, trời cũng sắp sáng.” Nội thị hạ giọng nói.ấdjfhjashdgfjhgadshfgkajdsfjaghdhf
Nếu vậy e là không lâm triều được rồi. Tứ Hỉ nhẹ tay nhẹ chân bước vào tẩm điện, vén rèm lên lén lút trộm nhìn một chút, lại thấy Sở Uyên đã rời giường, Đoạn Bạch Nguyệt đang giúp hắn thay y phục, nhất thời luống cuống nhảy dựng, vội vàng đi vào hỗ trợ.adfasdjfkjaskhfgjsdfgksjhgjks
“Hết sốt rồi sao?” Sở Uyên ngoắc ngoắc tay.àdakdsjfkljaskjdhfkjahsdjfh
“Bẩm Hoàng thượng, thuốc của Cửu điện hạ rất tốt, đã không có gì đáng ngại nữa.” Tứ Hỉ đáp.adfmahsdkfhadfhgajdfgsd
“Vậy cũng không được, trở về ngủ tiếp đi.” Sở Uyên nói: “Mười ngày sau lại tới.”fadfsjdkfhkjsadhfadhfasd
“Chuyện này….” Tứ Hỉ khó xử, xem đám nội thị ngoài kia thì cũng không có vẻ gì là có thể hầu hạ chu đáo, nếu không cũng không đến nỗi Hoàng thượng đã dậy mà cũng không biết.dfsdfgajsdkjfhjkasdhfgasdjfhgjasdhgf
Đoạn Bạch Nguyệt bước tới đỡ hắn đi ra ngoài, thuận tiện trao đổi một ánh mắt, từ những kẽ răng chen ra một câu: “Cho Bổn Vương một cơ hội, được không?”adfasdjfhasdfagsdhfgasdj
Tứ Hỉ công công tiếp tục khó xử: “Cứ để Vương gia hầu hạ Hoàng thượng như vậy, sợ là không thích hợp a.”dfsdafjkhajskdhfjhasdjkfkajsdhkfjasdhfkjashdfjk
“Mặc y phục cho tức phụ nhà mình thì không gọi là hầu hạ, mà phải gọi là lạc thú.” Đoạn Bạch Nguyệt đẩy hắn ra khỏi tẩm điện, cứng rắn nhét cho thị vệ, cười khoát khoát tay: “Công công mau trở về nghỉ ngơi đi.”dfsadufajkdshfhaskdfgjadgfjasdj
Nhìn đại công công khó khăn lắm mới thấy trở về, rồi lại bị dìu lên kiệu khiêng ra cửa, một vòng tiểu nội thị đều rất muốn òa khóc thật to —Đừng đi mà~~~~~~!
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người trở lại tẩm điện, Sở Uyên đã tự mình mặc xong long bào, đang lười biếng đánh ngáp.
Đoạn Bạch Nguyệt kề sát vào, hôn lên môi hắn một cái: “Vẫn chưa tỉnh sao?”dfsdfjhadsfjadjfgajsdgfhasdkf
Sở Uyên chôn đầu vào lồng ngực hắn: “Mệt hơn.”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Nói ngươi ngủ thêm một chút, ngươi lại không chịu.”
Sở Uyên nhắm mắt lại nghỉ ngơi một trận, mãi tới khi nghe tiếng nội thị ở bên ngoài nhẹ giọng bẩm báo, nói long liễn đã chuẩn bị xong thì mới cùng hắn tay trong tay ra cửa.
Long liễn: chỉ xe ngựa của hoàng đế, phía trước do sáu con tuấn mã khống chế, thân xe khảm vàng bạc ngọc quý, các loại bảo thạch, thân xe còn được điêu khắc hoa văn long phượng, biểu lộ sự tôn quý xa hoa và phong thái của hoàng gia.
Đoạn Bạch Nguyệt tìm một nóc phòng đối diện điện Kim Loan tương đối ngang bằng nằm xuống, vừa hóng gió vừa chờ Sở Uyên tan triều. Ai biết còn chưa được bao lâu thì đã thấy một đám nội thị khiêng ghế mềm ô che và đủ loại trái cây đi tới, ở trong sân điện dựng lên một chỗ nghỉ ngơi “lý tưởng”.
Nội thị tươi cười khả cúc nói: “Mời Vương gia qua bên này.”
Tươi cười khả cúc: nụ cười có thể rơi ra đóa hoa cúc, cái này là một điển cố mà ta quên lưu lại rồi, ai cần giải thích tỉ mỉ ta sẽ tìm nha, nay dùng để chỉ những người cười vừa ngây thơ vừa lấy lòng vừa xu nịnh a.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nóc nhà rất tốt.”
Nội thị kiên trì: “Nóc nhà quá cứng rắn.”
Nhìn cái ghế mềm thơm ngào ngạt dưới kia, trên mặt Đoạn Bạch Nguyệt tràn đầy do dự, thật sự không có dũng khí nằm lên đó.
Nội thị quỳ phịch xuống đất không dậy nổi, nước mắt giàn dụa: “Vương gia!”

Đoạn Dao ngủ thỏa thích rồi thức dậy, sung sướng vừa ăn hạt dẻ vừa đi tìm ca ca, kết quả mới đẩy cửa ra đã bị cảnh tượng trước mắt chấn động ngây người.
Đoạn Bạch Nguyệt nắm trong tay một miếng dưa hấu, bình tĩnh cũng hắn nhìn thẳng vào mắt nhau.
Đoạn Dao: “….”
Đoạn Dao nói: “Ngươi cao hứng là tốt rồi.”
Đầu Đoạn Bạch Nguyệt vang lên ong ong, tiện tay vung lên một đạo chưởng phong, đánh bay đệ đệ dấu yêu ra ngoài.
Một vòng nội thị xung quanh tim đập bình bịch chân run lẩy bẩy, dù sao xưa nay chưa ai từng hầu hạ một hoàng hậu ….bạo lực đến như vậy. Vương gia ư? Không có kinh nghiệm gì.
Rất là trong lòng run sợ!
Ngày hôm trước sau khi Sở Uyên vừa trở về, các sự vụ trong triều còn đọng lại đều đã được xử lý thất thất bát bát, bởi vậy buổi lâm triều hôm nay cũng chỉ có lác đác vài quan viên thượng tấu, những người còn lại dè dè dặt dặt lưu ý sắc mặt của Hoàng thượng và Thái phó đại nhân, vừa nghe được hai chữ “Bãi triều” thì đã vội vàng cáo lui rồi đi như chạy rút ra ngoài, thậm chí mấy quan viên nhát gan một chút thì sau lưng áo đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
“Thế nào rồi?” Trong phòng ăn, Đoạn Bạch Nguyệt để chén cháo hoa xuống trước mặt Sở Uyên.
“Thái phó đại nhân hả? Cái gì cũng chưa từng nói, có lẽ còn phải chờ ta tới ngự thư phòng.” Sở Uyên giúp hắn lau lau miệng: “Còn ngươi thì sao? Lại đi đâu lười biếng ngủ?”
“Lần này thật sự không có.” Đoạn Bạch Nguyệt khổ não nói: “Một vòng nội thị đuổi theo ta, không cho phép nằm nóc nhà, đặt trong sân một cái ghế mềm rất lớn, khóc muốn ta đi ngủ.”
Sở Uyên: “….”
“Ta tưởng là ngươi lại muốn khi dễ ta.” Đoạn Bạch Nguyệt dùng đuôi đũa gõ gõ sống mũi hắn: “Không biết chuyện này sao?”
Sở Uyên dở khóc dở cười: “Là do ta sơ xuất, vừa trở về hai ngày, chỉ sợ người trong cung cũng không biết nên hầu hạ ngươi như thế nào, Tứ Hỉ sinh bệnh nằm trên giường nên cũng không có người nào để hỏi han, chỉ có thể ân cần chạy theo ngươi khắp nơi.”
Đoạn Bạch Nguyệt thật lòng thật dạ nói: “Thật dọa người.”
“Như ngươi vậy mà cũng đòi ngủ thảm lông công kiêu xa dâm dật.” Sở Uyên vỗ vỗ gò má hắn, giọng điệu rất là đồng tình.
Đoạn Bạch Nguyệt đưa má sát vào hắn.
Sở Uyên nắm cằm Đoạn Bạch Nguyệt quay lại đối diện với mình, thuận tiện đút cho hắn một quả trứng cút: “Không cho phép hồ nháo.”
Điểm tâm sáng vừa mới dùng xong, quả nhiên liền có người tới thông truyền, nói Thái phó đại nhân đã hầu ở ngự thư phòng. Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Phải rồi, trốn không thoát.”
“Ta cũng không muốn trốn.” Sở Uyên nói: “Nhiều năm qua có chút lo lắng, là bởi vì lúc đó biên thùy còn loạn, phe cánh trong triều còn nhiều, không thể tùy hứng kiêu căng được. Nhưng hôm nay tứ hải thanh bình quân quyền vững chắc, những người Đào gia vào triều mấy năm nay đều đã thành người của ta từ lâu, lần này thay vì nói là muốn tránh, chi bằng nói là lo âu.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lo âu?”
“Thái phó là ân sư của ta, cũng giống như sư phụ trong lòng ngươi vậy.” Sở Uyên cười cười: “Trong triều đình chia bè kết phái đã quen, dù ta và Thái phó cũng đã từng có lúc nghi kị lẫn nhau, nhưng nhiều năm như vậy hắn chung quy cũng toàn tâm toàn ý vì ta bày mưu hiến kế. Lúc ta vừa mới đăng cơ, nếu không có thế lực của hắn trợ giúp thì Đại Sở ít nhất cũng sẽ nhiễu loạn nhiều hơn hai năm.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi: “Lợi hại như vậy sao?”
“Hiện tại tất cả đều đã trở thành bụi trần, Thái phó cũng già rồi.” Sở Uyên nắm hai tay Đoạn Bạch Nguyệt: “Tất nhiên ta có thể hạ một đạo thánh chỉ, đưa Thái phó về quê an hưởng tuổi già. Nhưng nếu có thể, ta lại càng muốn Thái phó lưu lại trong triều, ít nhất cũng chờ uống chén rượu mừng của chúng ta xong rồi lại đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Muốn ta giúp ngươi không?”
“Ngươi ít chọc giận hắn hai lần là tốt lắm rồi.” Sở Uyên nói: “Đi thôi, tới ngự thư phòng.”fasdhfjahdjfhadgfhgasdjkfgsjd
“Cũng đừng quá lo lắng.” Đoạn Bạch Nguyệt cùng hắn vừa đi vừa nói, “Trừ hôn sự của chúng ta ra, chắc Thái phó còn có một chuyện khác muốn tìm ngươi.”
“Đúng rồi, tối hôm qua ngươi có nhắc tới.” Sở Uyên nói: “Là gì vậy?”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp: “Bà Luân La.”
Đáy mắt Sở Uyên có chút khó hiểu.
“Là một chiếc quỷ thuyền xuất hiện ở Nam Hải.” Đoạn Bạch Nguyệt chọn trọng điểm đem chuyện kia kể lại một lần, nói, “Ngươi nghe lần nào chưa?”
Sở uyên do dự lắc đầu.
“Tới nghe Thái phó nói thử xem thế nào trước đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Sau đó lại bàn bạc xử lý cũng không muộn.”
Cùng đợi ở ngự thư phòng với Đào Nhân Đức còn có Ôn Liễu Niên, ôm trong tay một chồng sách thật dày, đều là những ghi chép về Bà Luân La.
“Tây Vực yêu tăng, Nam Dương quỷ thuyền?” Sở Uyên qua loa lật xem.
“Phải.” Ôn Liễu Niên nói: “Vi thần đã tra không ít tư liệu, nhưng hầu hết đều là những tin đồn lan truyền trong dân gian, đồng thời vì giáo phái này đã mai danh ẩn tích quá nhiều năm nên ngay cả Thẩm minh chủ cũng hiểu biết rất ít về bọn họ.”
“Thái phó đại nhân thấy thế nào?” Sở Uyên hỏi.
“Chuyện này không thể khinh thường được.” Đào Nhân Đức nói: “Mặc dù tạm thời đối phương sẽ không lên bờ, nhưng ở Nam Dương có nhiều đảo nhỏ như vậy, chỉ sợ đám yêu tăng này sẽ chiếm cứ một vùng nào đó âm thầm phát triển thế lực, giống như đám phản quân lúc trước vậy, sớm muộn gì cũng sẽ thành uy hiếp với Đại Sở.”
“Thái phó nói chí phải.” Sở Uyên nói: “Chẳng qua vùng biển Nam Dương mênh mông rộng lớn, mà vị đồ tiền bối kia cũng không nói rõ được vị trí hắn nhìn thấy Bà Luân La, muốn ứng phó cũng là vấn đề nan giải.”àdadhfjahsdjkfhkahdfjasdjkfhkjasdf
“Hay là Hoàng thượng phái ra vài đội nhân mã, ngụy trang thành thương đội viễn hành tới nam dương lưu tâm quan sát trước.” Ôn Liễu Niên nói: “Nếu ba luân la kia thật sự tâm hoài bất quỹ thì tất nhiên sẽ hiện thân lại một lần nữa.”
Sở Uyên gật đầu: “Đợi ngày mai Thiên Phàm trở về, bảo hắn tới gặp trẫm đi.”
Ôn Liễu Niên nhận lệnh, khom người lui ra khỏi ngự thư phòng, thấy Đoạn Bạch Nguyệt đang đứng phía đối diện, vì vậy nói: “Hoàng thượng vừa mới nói xong chuyện của Bà Luân La, Thái phó đại nhân vẫn đang ở bên trong.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đa tạ đại nhân.”
“Vương gia có thể tới phòng bên cạnh uống chén trà, ngồi chờ.” Ôn Liễu Niên hạ giọng: “Dựa theo tính tình của Hoàng thượng thì cuộc nói chuyện này cũng sẽ không kéo dài được bao lâu, không cần lo lắng.”
“Không yêu cầu trẫm cưới một nữ tử mà trẫm không yêu nữa sao?” Sở Uyên tựa cằm trên đầu gối, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Tâm ý Hoàng thượng đã quyết, cần gì phải hỏi lão thần nữa.” Đào Nhân Đức thở dài.adfadfasdhgfhagdfhagsdjfhgasdhfgajsdf
“Tiểu Mãn là nhi tử của Sở Hạng.” Sở Uyên đưa cho hắn một chén trà: “Vừa đầy tháng đã được Cẩm Nương ôm theo bỏ trốn khỏi Phỉ Miễn quốc, cũng đúng dịp, vừa khéo được Tây Nam Phủ thu lưu.”
Đào Nhân Đức tiếp nhận chén trà: “Tạ ơn Hoàng thượng.”
“Người của Tây Nam Phủ cho tới bây giờ cũng chưa từng mơ ước ngôi vị hoàng đế.” Sở Uyên vừa dựa người vào bức tường vừa nói, càng như là đang lẩm bẩm: “Từ ngôi vị thái tử cho đến ngôi vị hoàng đế, đoạn đường này trẫm đi được không dễ dàng, nhưng dù có khó khăn hơn nữa cũng không sánh bằng hắn. Vì không để người khác nổi lên nghi ngờ, hắn đeo tiếng xấu dã tâm lang sói vô tội kia trên lưng bao nhiêu năm, chịu bao nhiêu lần mũi đao đẫm máu, chỉ là vì giúp trẫm ở trước mặt phụ hoàng cầu chút hoan tâm. Trong những thành tích được Thái phó mang ra tán dương trước mặt phụ hoàng, có ít nhất một nửa đều là hắn làm ra, nhưng ngoại trừ trẫm, lại có người nào sẽ biết.”
Đào Nhân Đức nghẹn họng không nói.
“Còn cả lần đánh Liệt Sơn kia, ta cho rằng hắn có thể lấy mạng Sở Giang một cách dễ dàng, lại không hề biết lúc đó hắn đang dốc lòng luyện công, vốn dĩ không nên xuất quan.” Hốc mắt Sở Uyên phiếm hồng: “Chỉ vì một phong thư đầy tính tùy hứng điêu ngoa của trẫm, hắn tẩu hỏa nhập ma, chịu đủ mười năm độc vật phệ tâm giày vò, sau lại thật sự không chịu đựng nổi nữa, liền trốn vào băng thất ở tây nam, muốn cho trẫm quên hắn.”
Đào Nhân Đức ở trong lòng thở dài.
“Nếu như có thể quên, thì cần gì phải chờ nhiều năm như vậy.” Sở Uyên cười khổ: “Chiến dịch Nam Hải đánh thật gian nan, hắn từng bị thương cũng từng rơi xuống biển, bao nhiêu lần đao quang kiếm ảnh tính mạng nghìn cân treo sợi tóc, nhưng may mắn là tất cả đều đã qua, có phải hay không?”
Đào Nhân Đức run run rẩy rẩy đứng lên.
Sở Uyên nói: “Trẫm muốn mời tham dự hỉ yến trong vương thành này nhất, chỉ có hai người, một là Nam Ma Tà tiền bối, vì cứu trẫm mà đến nay tiền bối vẫn hôn mê bất tỉnh sinh tử chưa biết, một người còn lại, chính là Thái phó đại nhân.”
Đào Nhân Đức khom người nói: “Thỉnh cầu Hoàng thượng đáp ứng.”
Sở Uyên nhìn hắn: “Thái phó đại nhân vẫn không chịu ở lại trong triều?”
Đào Nhân Đức nói: “Phải.”
“Cũng được.” Sở Uyên thở dài: “Ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ, sai người đưa ân sư hồi hương.”fdsmfhjahdfgahdgfakdfasdhfghasdj
Đào Nhân Đức lại nói: “Sau khi từ quan, lão thần còn muốn ở lại vương thành thêm vài năm, dẫn dắt tôn nhi.”
Sở Uyên sửng sốt một lát, chợt cười nói: “Được.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Đào Nhân Đức hành lễ, lúc ra cửa thì kéo tay áo lau nước mắt, nhưng cũng không dừng bước.
Một lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt đẩy cửa vào ngự thư phòng: “Nói chuyện thế nào rồi?”ấdjfkasdjkfhjadhkfahdfjkhasdjkf
Sở Uyên ôm hắn, chôn mặt vào lồng ngực.
“Khóc?” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn.
“Thái phó đại nhân từ quan rồi.” Sở Uyên rầu rĩ nói.
Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút, nhẹ giọng an ủi: “Một xấp dày tuổi rồi, về quê nhà trồng hoa nuôi chim cũng không tệ.”
“Thật ra cũng là chuyện trong dự liệu.” Sở Uyên ngẩng đầu: “Lúc phụ hoàng lâm chung đã giao phó ta cho Thái phó đại nhân, hiện tại ta lại cố ý muốn cùng ngươi thành thân, hắn đã cô phụ phó thác của phụ hoàng, chỉ có thể treo ấn từ quan mới có thể miễn cưỡng đem chuyện này chấm dứt.”
“Trong lòng khó chịu?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Cũng không hẳn.” Sở Uyên nói: “Thái phó đáp ứng sẽ ở lại vương thành, tới uống rượu mừng của chúng ta.”
“Vậy không phải quá tốt rồi sao?” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: “Sự tình đã giải quyết xong, đi về ngủ một giấc được không? Tối hôm qua đã không ngủ được, sáng nay lại dậy sớm như vậy.”
“Sao ngươi không hỏi ta chút gì về chuyện Bà Luân La?” Sở Uyên nói.
“Vừa rồi đứng ngoài kia chờ ngươi, vừa vặn gặp được Ôn đại nhân.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Muốn giao chuyện này cho Thẩm tướng quân hả?”
“Cũng không nhất định, nhưng ít nhất cũng muốn hỏi xem quan điểm của hắn thế nào.” Sở Uyên nói: “Thiên Phong đã viết thư hỏi Quỷ Thủ thần y, còn phía Đông Hải ta cũng sẽ nhanh chóng viết mật hàm chuyển tới, trước tiên phải xem chư vị tiền bối có biết đám yêu tăng Bà Luân La này hay không.”
“Vân tiền bối?” Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Cũng đúng, Triều Nhai cũng không thể cho không.”
“Một đám yêu tăng mà thôi, không đủ gây uy hiếp.” Sở Uyên nói: “Đi thôi, không nhắc tới chuyện này nữa, về ngủ.”
“Ta cõng ngươi?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên ghé vào lưng hắn lắc lư lắc lư, lười đến lẽ thẳng khí hùng.
Lẽ thẳng khí hùng: ý là bản lười bản chả có gì sai, cụm từ này nghĩa như cây ngay không sợ chết đứng hay vàng thật không sợ lửa.dfsadfjhaksjdhfjashdkfjajsdghfkajsdhfkjashdfa
Nội thị vốn dĩ đã chuẩn bị xong cỗ kiệu, đang đứng chờ bên ngoài ngự thư phòng, ai biết cửa vừa mở lại thấy Vương gia lại cõng Hoàng thượng đi ra, chỉ đành phải khiêng cỗ kiệu trống rỗng đi theo phía sau hai người, giữ khoảng cách không quá gần cũng không quá xa, chỉ chờ gọi một tiếng liền chạy tới hầu hạ.
Nội thị bưng trà thơm tiến vào, Sở Uyên cười nói: “Nếm thử xem, là trà Võ Di mà Thái phó đại nhân thích nhất, trẫm cố ý đòi lấy từ chỗ Ôn ái khanh đó.”
Đào Nhân Đức quỳ xuống đất nói: “Khẩn cầu Hoàng thượng ân chuẩn lão thần, cáo lão hồi hương.”dfdsafajkdhfjhsdkfhadsjhfasdhfasdfawfj
Sở Uyên lắc đầu: “Thái phó đại nhân cần gì phải như vậy.”
“Lão thần thẹn với phó thác của tiên hoàng.” Đào Nhân Đức lão lệ tung hoành, lấy đầu gõ đất.fsdkjfjkahdsfhajdghfkjasdfj
“Không thử khuyên nhủ trẫm sao?” Sở Uyên buông chén trà trong tay xuống.adfksadfkhsadjkfhjasdfhgjksgadf
Đào Nhân Đức chán nản nói: “Hoàng thượng sẽ không nghe.”
Sở Uyên đi xuống long ỷ, giống như khi còn bé ngồi xếp bằng trước mặt hắn, phân phó nội thị mang mấy tấm thảm mềm vào, đỡ Đào Nhân Đức ngồi xuống.
“Hồi bé lần đầu tiên gặp được Thái phó, chính là ở trong ngự thư phòng này.” Sở Uyên cười cười: “Chớp mắt một cái chính là hơn hai mươi năm.”
Đào Nhân Đức trầm mặc không nói gì.
Chuyện Đào Nhân Đức từ quan không bao lâu sau đã lan truyền rộng rãi đến nỗi tất cả mọi người đều biết. Buổi chiều hôm đó, Lưu Đại Quýnh xách theo hai vò rượu Thiệu Hưng lâu năm tới nhà, cứng rắn kéo hắn ra khỏi giường, bắt buộc phải tới vườn hoa uống một chén.
“Ngươi lại phát điên cái gì!” Đào Nhân Đức tâm lực mệt mỏi quá độ.
Lưu Đại Quýnh than thở: “Ngươi đi rồi, trong triều còn ai có thể mời ta đi ăn đồ nướng được nữa.”
Đào Nhân Đức thổi râu mép: “Ngươi thở dài thở ngắn nãy giờ, chính là vì tiếc nuối chuyện này?”
“Ô, nếu không thì sao?” Lưu Đại Quýnh buông chén rượu: “Từ nay về sau ngươi ở nhà trồng hoa chăm tôn tử hưởng hạnh phúc thanh nhàn, bỏ lại một mình ta ở trong triều cúc cung tận tụy, lại còn không có đồ nướng ăn.” Ai đáng thương hơn vừa nghĩ liền biết, quả thực chỉ nghe đã muốn rơi lệ.
Đào Nhân Đức buồn bực uống rượu, không muốn nói chuyện với người này.adahkdjfhjagdfhagsdfjsahdfgksjadfghsd
Ngày hôm sau lúc lâm triều, văn võ bá quan nhìn vị trí trống trải đầu đội ngũ vốn là của Thái phó, trong lòng đều có chút thổn thức, nhưng cũng càng hiểu rõ thêm vài phần, hôn sự giữa Hoàng thượng và Tây Nam Phủ lần này, chỉ sợ là đã kết định rồi.
Có thể lăn lộn ở trong triều như cá gặp nước, cũng không có mấy người là kẻ ngu si, nếu thế cục đã định là sẽ như vậy thì có gì mà phải tranh cãi nữa, chẳng bằng ngấm ngầm làm một cái hồ lô, chờ năm sau đại hôn là được. May mắn là hiện tại người thích hợp nhất cho ngôi vị thái tử cũng đã có, mặc dù là nhi tử của Sở Hạng nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở Tây Nam Phủ, nghe nói phẩm hạnh vô cùng đoan chính, ngay cả Ôn đại nhân cũng hết lời ngợi khen.
Ba ngày sau, mấy trăm tấm thiệp mời được người ra roi thúc ngựa, ngày đi đêm chạy phân phát khắp nơi trên toàn quốc và các nước phụ thuộc, hôn kỳ xác định vào tháng tám năm sau, là khoảng thời gian có tiết trời tốt nhất trong năm.adfsdahfjkhasdgfhasgdhfgjsdgfj
Đang là cuối thu đầu đông, núi rừng bên ngoài thành bị sương lạnh bao phủ tầng tầng lớp lớp, Đoạn Bạch Nguyệt tìm một tảng đá bằng phẳng, bảo Sở Uyên ngồi xuống nghỉ ngơi —Hôm nay khó có được thời gian rãnh rỗi, hai người liền hẹn nhau ra khỏi thành lên núi, dọc đường đi nước chảy róc rách lá đỏ đầy trời, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Ăn hay không?” Đoạn Bạch Nguyệt đưa cho hắn một nắm quả mọng màu đỏ cỡ bằng hạt đậu: “Chua đó.”
Sở Uyên vốn đã đưa tay nhận lấy, sau khi nghe được lại rút tay về: “Chua thì không ăn.”
“Loại quả nhỏ này đặc sắc chính là vì chua.” Đoạn Bạch Nguyệt ném vào trong miệng mình: “Ăn cho vui mà thôi, khi còn bé sư phụ thường lấy thứ này ra lừa Dao nhi.”
“Tây nam cũng có sao?” Sở Uyên lấy trong tay hắn ra một quả, cắn ra rồi dùng đầu lưỡi nếm thử, quả thật vừa chua và chát.
“Loài cây này có thể leo được, bất kể là ở đâu, chỉ cần có một khoảng đất thì chúng đều có thể sinh trưởng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Còn có thể đem phơi khô để làm bánh điểm tâm.”
“Thư của Tây Nam Phủ đã đến chưa?” Sở Uyên hỏi.
“Rồi, trong thư nói sư phụ vẫn thế.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn vào lòng: “Một ngày nào đó sẽ tỉnh, đừng lo lắng.”
Bởi vì có thuốc của Quỷ Thủ thần y nên lần này cũng không chôn Nam Ma Tà dưới mộ huyệt, mà vẫn đặt quan tài ở băng thất sau núi, phái trọng binh canh chừng cửa động, chỉ chờ một ngày nào đó lại như những lần trước, đội cái đầu rối bù như tổ quạ kia lao ra kêu đói.
Có người yêu thương bên cạnh, thời gian luôn luôn trôi qua rất nhanh, tựa hồ vừa trở về vương thành không bao lâu mà đã đến tháng chạp tuyết rơi trắng xóa.
Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn vừa mới đầu tháng đã từ biệt trở về Nhật Nguyệt sơn trang, Đoạn Dao cũng ngại buồn bực chuồn ra khỏi vương thành, cũng không biết chạy tới nơi nào du sơn ngoạn thủy. Phụ mẫu và đại ca đại tẩu của Ôn đại nhân đóng chặt cửa nhà ở Giang Nam, hoan hoan hỉ hỉ tới vương thành đón năm mới, còn mang theo không ít đặc sản của Giang Nam, cũng tặng cho hoàng cung rất nhiều thứ, một đầu heo quay cực lớn gác trên hộp quà được khiêng tới đầu tiên, trong miệng heo ngậm đủ loại trái cây, trên hai lỗ tai thắt nơ bằng lụa đỏ, Đoạn Bạch Nguyệt thấy thú vị, vòng quanh đầu heo nhìn nửa ngày.
Nội thị tất nhiên sẽ đem chuyện này bẩm báo lên Hoàng thượng, Sở Uyên giật mình nói: “Muốn ăn như vậy a?!”
“Đúng vậy.” Nội thị đốc định nói: “Vương gia đi vòng vòng quanh cái đầu heo kia, nhìn ít nhất cũng phải hết thời gian uống một chén trà.”
Vì vậy giờ cơm tối hôm đó, Đoạn Bạch Nguyệt liền được ăn rau trộn tai heo, da heo xào ớt, mui heo thái mỏng, còn có cái lẩu nóng hổi với thịt heo và hoàng hầu.
Hoàng hầu: phần huyết quản hoặc động mạch chủ của heo hoặc các loại gia súc như trâu, bò, thường dùng để nấu lẩu hoặc xào với mộc nhĩ.
“Ăn nhiều một chút.” Sở Uyên tri kỷ gắp rau cho hắn, thuận tiện ở trong lòng tự vấn lương tâm, có phải là vì gần đây cùng mình ăn chay quá nhiều nên để hắn đói thèm quá rồi không?
Đoạn Bạch Nguyệt không hiểu nội tình trong lời nói của Sở Uyên, ăn một cách vô cùng cao hứng.
Vì vậy ánh mắt Sở Uyên nhìn về phía hắn lại càng ôn nhu, buổi tối sau khi từ ngự thiện phòng đi ra, còn cố ý căn dặn phòng bếp làm một bát canh bổ đầy sườn heo thật lớn, dùng để ăn khuya.
Toàn bộ nội thị cung nữ trong hoàng cung đều cực kì hâm mộ, Hoàng thượng và Vương gia thật là ân ái không chịu nổi.
Hai mươi tám tháng chạp, Đoạn Bạch Nguyệt đi loanh quanh trong thành muốn tìm vài thứ hiếm lạ tặng Sở Uyên, cho hắn chút niềm vui đầu năm mới, kết quả mới một chút không lưu ý, phía đối liền có một người vội vã hấp tấp lao tới chỗ mình, hai tay dang rộng tươi cười đầy mặt.
Dân chúng xung quanh thấy vậy đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, nghẹn họng nhìn trân trối, thật khó lường a, có đăng đồ tử to gan lớn mật muốn khinh bạc Vương gia.
“Đoạn huynh!” Tư Không Duệ xa cách lâu ngày gặp lại, lệ nóng quanh tròng.
Đoạn Bạch Nguyệt lãnh tĩnh lắc người tránh qua một bên.
Tư Không Duệ thuận thế bổ nhào lên sạp bán đồ trang sức.

Sau khi bồi thường tổn thất cho chủ quán xong, Tư Không Duệ nắm tay áo Đoạn Bạch Nguyệt, kéo tới Sơn Hải Cư bắt chẹt một bữa cá muối hải sâm xa hoa, rồi mới cảm thấy mĩ mãn mang theo Tú Tú và nhi tử vào cung.
Sở Uyên cười nói: “Có cả nhà Tư Không thiếu hiệp ở đây, năm mới cũng náo nhiệt hơn rồi.”
Tứ Hỉ vội vàng sai người quét dọn một chỗ thiên điện, lên tầng cao liền có thể ngắm được cả tòa vương thành, tầm nhìn vô cùng tốt.
Tư Không Duệ cảm khái vạn lần, hai người hồ bằng cẩu hữu một hồi, bị hãm hại nhiều năm như vậy, lần này cuối cùng cũng mò được chút lợi ích a.
Tiểu Mãn không ở trong cung, mấy tháng trước đã theo quân âm thầm tới Nam Dương, truy tìm tung tích của Bà Luân La, chỉ sợ phải đến mùa hè năm sau mới có thể trở lại.
Đêm giao thừa, Sở Uyên đãi yến quần thần xong, mang theo men say trở về tẩm cung, dưới tầng tầng sa trướng, thấp thoáng hiện ra một đôi mắt ướt át mê ly.
“Thoải mái không?” Đoạn Bạch Nguyệt không ngừng hôn lên thân thể hắn.
Ngón tay Sở Uyên lướt qua sườn mặt Đoạn Bạch Nguyệt, khàn giọng nói: “Không nói cho ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi, mạnh mẽ đè tay hắn hai bên gối, ở trên thân thể trẻ tuổi mặc sức rong ruổi, mãi đến khi đem người làm đến khóc lóc cầu xin tha thứ thì mới chịu thả chậm tốc độ.
Một vòng nội thị chắp tay đứng bên ngoài, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, cực kì bình tĩnh.
Quen là tốt rồi, quen là tốt rồi.
Bên trong Tiểu Diệp Tự, Diệu Tâm đang gõ mõ thì thào tụng kinh, phía sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng xé gió.
Diệu Tâm khẽ nhíu mày, không nói một tiếng, cũng không quay đầu lại.
“Hoàng đế Đại Sở muốn thành hôn.” Thanh âm đối phương già nua: “Với một nam nhân.”
Diệu Tâm lắc đầu: “Ngươi không nên tới nơi này.”
“Không muốn tới ngăn cản sao?” Hắc y nhân kia nói: “Trước khi đại hôn diễn ra, tất cả vẫn còn kịp thay đổi, nếu cứ để mặc như vậy, ngươi đoán xem hậu thế sẽ đánh giá vị hoàng đế này ra sao đây?”
Diệu Tâm âm thầm nắm chặt chuỗi hạt tràng, thanh âm không gợn sóng không sợ hãi: “Tâm ý Hoàng thượng đã quyết, bần tăng chỉ là một người xuất gia, có thể làm gì được.”
“Nếu không thể thay đổi tâm ý, vậy thì sao không dứt khoát…..” Hắc y nhân nắm đầu vai Diệu Tâm, khom lưng ghé sát vào tai, thì thào lẩm nhẩm tựa như đầu độc: “Giết hắn!”
Đáy mắt Diệu Tâm chợt lóe lên một tia sáng, xen lẫn với thống khổ và giãy dụa.
“Giết hắn, ngăn cản cuộc đại hôn lần này.” Hắc y nhân đột nhiên nắm chặt bờ vai Diệu Tâm, móng tay hầu như muốn đâm sâu vào máu thịt: “Hãy quên đống tượng bùn nhầy trước mặt này đi, vị đế vương cao cao tại thượng trong vương thành kia, mới là vị thánh thần duy nhất mà lòng ngươi muốn quỳ lạy, không ai có thể làm ô nhục uy danh của hắn, không có bất kì ai.”
Từng hình ảnh trên chiến thuyền lại lần nữa đập vào đầu, gương mặt Diệu Tâm vặn vẹo thống khổ, nâng chưởng vỗ vào lồng ngực của hắc y nhân, đánh hắn bay ra ngoài cửa sổ.
Chuỗi hạt tràng trong tay đứt lìa, hạt bồ đề rơi vãi ra xung quanh, Diệu Tâm ngã ngồi trên mặt đất, đáy mắt đỏ ngầu, nắm tay siết chặt cơ hồ muốn siết cho xương cốt cũng vỡ ra.

Mùng một đầu năm, thiên tử phải dẫn đầu văn võ bá quan tế thiên.
Mùng hai đầu năm, thiên tử phải tiếp đãi sứ thần các quốc gia lân cận.
Mùng ba đầu năm, tiểu Vương tử của bộ tộc Mạc Bắc ăn quá nhiều mứt táo, gào khóc kêu đau, vừa sáng sớm thiên tử phải đi thăm hỏi.
Mùng bốn đầu năm…
Mùng năm đầu năm….
Mãi cho đến tiết Nguyên Tiêu, rốt cuộc Sở Uyên mới có được một ngày rãnh rỗi, Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Muốn xuất cung không? Hôm nay mười lăm tháng giêng, chắc trong vương thành sẽ rất náo nhiệt.”
“Đúng là rất náo nhiệt, giải câu đố ngắm hoa đăng, có điều nếu lúc này chúng ta xuất cung, chỉ sợ dọc đường đều sẽ bị nhìn chằm chằm.” Sở Uyên vỗ vỗ lồng ngực hắn.
Giải câu đố ngắm hoa đăng: một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường.
Đoạn Bạch Nguyệt tiếc nuối nói: “Cũng phải.”
“Đi theo ta.” Sở Uyên kéo tay hắn, cùng nhau đi tới ngự hoa viên.
“Trời lạnh thế này, muốn đi làm cái gì?” Đoạn Bạch Nguyệt không hiểu.
“Đi liền biết.” Sở Uyên không cho hắn nói nhiều lời, kéo tay đi hết chín đoạn hành lang quanh co, trước mặt lập tức hiện ra một mảnh sáng lấp lánh. Vô số hoa đăng treo trên ngọn cây, như là ánh sao trên trời rơi xuống, nối liền không dứt. Ánh nến lập lòe, cách một tầng vải mỏng chiếu ra vầng sáng màu da cam.
“Ngươi làm cho ta?” Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên.
“Cho ngươi.” Sở Uyên dắt tay hắn, đi tới dưới cái hoa đăng lớn nhất, cười nói: “Mặc dù không được náo nhiệt như bên ngoài, nhưng hoa đăng cũng giống, lại còn không có người nào quấy rối. Ngươi muốn ăn Nguyên Tiêu không? Hôm nay ngự thiện phòng cố ý xuất cung mua…Ưm~.”
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay ôm cổ hắn, hôn môi hết sức ôn tồn.
Nội thị vội vàng xoay người, rón ra rón rén thối lui một khoảng cách, để tránh quấy rầy Hoàng thượng và Vương gia.
“Lần sau đừng chuẩn bị những thứ này nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt dùng ngón cái cọ cọ lên khóe môi Sở Uyên: “Ta cũng chỉ thuận miệng nói một câu, cũng không phải là tiểu oa nhi bảy tám tuổi, không tham gia loại náo nhiệt này thì không được, chỉ là muốn cùng ngươi ra ngoài giải sầu mà thôi.”
“Không chỉ có hoa đăng, còn có thứ khác nữa.” Sở Uyên nói.
“Còn nữa?” Đoạn Bạch Nguyệt cười hỏi.
Nơi xa vời bỗng nhiên tỏa ra một đóa pháo bông, giống như một thác nước vàng óng từ giữa không trung đổ xuống, trong nháy mắt ngự hoa viên sáng rực lên. Dân chúng trong vương thành nhìn thấy, tiếng hoan hô càng lớn rầm trời, tiểu oa nhi cười vỗ tay, mỗi khi thấy pháo hoa bay lên thì lại giơ hai tay nhảy lên cao, như là muốn nắm thứ xinh đẹp chỉ xuất hiện trong chớp mắt kia trong tay.
“Đều là cho ta sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên ôm hắn lắc lắc: “Có thích hay không?”
“Gần đây thấy ngươi bận rộn đến nỗi không có thời gian ăn cơm, còn có tâm tư chuẩn bị những thứ này.” Đoạn Bạch Nguyệt gõ gõ sống mũi của hắn: “Chẳng trách Tứ Hỉ cũng thần thần bí bí suốt ngày.”
“Trước tiên phải nói ngươi thích hay không đã!” Sở Uyên kéo lỗ tai hắn.
“Ngươi làm cho ta, sao ta có thể không thích được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chỉ tiếc là nắm không được giấu không được, còn phải chia cho toàn bộ dân chúng trong vương thành.”
“Hào phóng một chút.” Sở Uyên vỗ vỗ lồng ngực hắn: “Dù sao ngươi là Hoàng hậu.”
Xem một màn pháo hoa cũng muốn giấu đi, thật khó mà viết vào sử sách.
Đoạn Bạch Nguyệt kéo tay hắn, nhét vào một bọc vải nho nhỏ: “Có qua có lại, cái này cho ngươi.”
“Là cái gì?” Sở Uyên hỏi.
“Mở ra nhìn xem.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn ngồi trên rào chắn.
“Đường?” Sở Uyên đổ thứ bên trong đó ra: “Ở đâu ra vậy?”
“Ta tự mình tới ngự thiện phòng làm.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Dùng hạt thông ngươi thích nhất, còn có mật ong xin từ chỗ Ôn lão phu nhân.”
Sở Uyên ăn thử một viên nhỏ, vừa vào miệng đã thơm lừng.
“Thế nào?” Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn.
Sở Uyên ôm cổ Đoạn Bạch Nguyệt: “Ăn ngon.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vậy gọi tướng công đi.”
Sở Uyên cự tuyệt: “Không gọi.”
Đoạn Bạch Nguyệt bất mãn: “Lúc trước cũng đồng ý gọi rồi, còn gọi rất nhiều lần.” Vì sao đột nhiên lại không chịu gọi nữa?
Sở Uyên nói: “Bởi vì mỗi lần ngươi nghe xong đều giống như điên.”
Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy buồn bực.
Cái gì gọi là giống như điên?
Rõ ràng là tình sâu tựa biển, khó có thể tự kiềm chế.
Sở Uyên thuận miệng nói: “Tướng công.”
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi nghiêm chỉnh, cũng không điên.
Không phản ứng? Sở Uyên bĩu môi: “Lần sau không gọi nữa.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Vì vậy cỗ kiệu mà nội thị đã chuẩn bị cho đêm nay lại vô dụng rồi, bởi vì Vương gia ngay cả đường trở về cũng lười đi, trực tiếp ôm Hoàng thượng vượt nóc băng tường trở về tẩm cung, tốc độ nhanh như tia chớp, cùng với truyền ký anh hùng mà thuyết thư tiên sinh kể giống nhau như đúc.
Rất là kinh tâm động phách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.