Đế Vương Sủng Thần

Chương 20: Ẩn lộ trùng




Thuật Quốc, là địa phương thần bí nhất lục quốc, là nơi ở của người trên vạn người Thánh nữ! Nghe đồn rằng, nàng trước giờ ít khi bước khỏi Thuật quốc Thánh nữ điện một bước, cho dù là người của Thuật Quốc muốn nhìn thấy Thánh nữ cũng là chuyện không có khả năng, mà người duy nhất có thể diện kiến Thánh nữ chỉ duy có hoàng đế nước đó, nói Thuật Quốc này thần bí còn không bằng nói Thánh nữ Thuật quốc thần bí.
Có lời đồn nói Thánh nữ này có vu thuật* (* là mấy thuật sử dụng tâm linh, hay linh lực này nọ) lợi hại, vẫy tay một cái liền khiến người thần trí không rõ, có thể làm người ta tin nàng bởi có nhiều người trong lời đồn này bán mạng cho nàng. Cái chính thực hư những lời đồn đã này, sợ cũng chỉ có vị thánh nữ kia là rõ ràng, các quốc gia khác sau khi nghe lời đồn này cũng không dám đi gây chuyện với Thuật quốc nữa.
Từng có một hoàng đến một nước không tin chuyện tà thần này, ngầm mệnh cho tử sĩ xuất sắc nhất của mình lẻn vào Thánh nữ điện, người kia thực đi vào được. Nhưng từ đó không nghe hắn có bất kì tin tức gì truyền về, hoàng đế nghi hoặc, trong lòng lo lắng lời đồn kia trở thành sự thật. Như vậy qua ba năm, ba năm sau đúng lúc lục quốc chi yến, vừa vặn tổ chức tại quốc gia của tên hoàng đế kia, ngay thời điểm hoàng đế nghênh đón sứ thần Thuật Quốc, hóa ra lại là tử sỉ hắn phái tới dò thám Thuật Quốc Thánh nữ điện. Hoàng đế kinh ngạc toát mồ hôi, bởi vì vô luận hắn có thử lòng bao nhiêu lần, thì tử sĩ kia vẫn dứt khoát làm thần dưới Thuật Quốc triều, lấy chuyện đó, về sau không có bất kì người nào dám nuôi ý nghĩ ám sát Thuật quốc thánh nữ trong đầu.
Thường thường là loại này hư hư thật thực gì đó, nhất hù dọa lòng người.
Chính là Vân Thiển vẫn không khỏi nghi hoặc, nhiều năm đã qua như vậy, Thuật Quốc thánh nữ cũng không có lần nào đến, vì sao lần này một mình xuất hiện ở Thánh Hoàng?
Hiểu biết của Vân Thiển đối với Thuật quốc này không tường tận, ngoài những lời đồn thổi cũng chỉ tìm được vài manh mối nhỏ, hơn nữa thật giả khó phân biệt, phân không rõ không phải thật không phải giả. Nhưng điều duy nhất nàng để ý, là mấy người nghênh ngang đi vào nơi ở tạm của Thánh nữ, xem bóng dáng, có thể đoán ra đó là ba nam hai nữ, hơn nữa trong đó một nam một nữ tuổi còn khá trẻ.
Nhìn thiếu niên đứng trong gió không nói lời nào, Cô Độc Hồng không khỏi nhẹ nhàng nhíu mày, " Ban đêm ở Thánh thành cũng không phải thực an toàn, vẫn là nhanh chút rời khỏi đây đi." Nói xong, nhìn Vân Thiển thật sâu liếc mắt một cái, dường như người này có chuyện không muốn nói, hắn cũng sẽ không tìm hiểu thêm cái gì. Liền ngay cả người bên ngoài cũng nhìn ra Hồng vương gia thế nhưng lại rất thiên vị thiếu niên này a, tỷ như, nếu là những người khác đứng ngang nhiên trước dịch quán của Thuật quốc Thánh nữ, nhìn chăm chú thật lâu, sớm bị Hồng vương gia sai người bắt thi hình rồi a. Nhưng duy độc chỉ có thiếu niên trong lời đồn này hết lần này đến lần khác đặc biệt, những người để ý không khỏi đem ánh mắt dừng trên người Vân Thiển dời đến khuôn mặt băng sơn của Hồng vương gia.
Vân Thiển thói quen khẽ nhếch môi cười, ánh trăng nhàn nhạt lộ vẻ thánh khiết quang huy! Mọi người như thấy được thần tiên hạ phàm , không khỏi đem ánh mắt đổ dồn về phía nàng, lại không dời đi được nửa phần.
Thói quen bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, Vân Thiển cũng không để ý, chỉ cười nhạt nhìn Cô Độc Hồng, rồi xoay người định dời đi
" Khoan đã…” giống như bị khiển, ngay lúc Vân Thiển xoay người, ma xuôi quỷ khiến như thế nào mà hắn lại giơ tay ra cản đường.
Vân Thiển nghi hoặc quay đầu, "Hồng vương gia còn có cái gì phân phó sao!" Thanh âm thập phần ôn nhu, lại luôn mang theo hơi thở cách người ngàn dặm, làm cho người ta khó có thể tới gần.
Cô Độc Hồng giống như có cái gì bị nghẹn lại, trên khuôn mặt băng lãnh lóe lên một tia dị sắc khó phát hiện, chỉ thấy bàn tay của hắn đột nhiên đưa ra lại thu về. “ Không có chuyện gì, lần sau không có việc thì đừng nên đến nơi này..." Tối nay nếu không phải gặp được hắn, nếu là những người khác thấy được, sợ là sẽ hiểu lầm nàng.
Mặc cho Cô Độc Hồng còn muốn nói gì đó, Vân Thiển cũng chỉ cười gật đầu , cũng không xoay lại người, một mạch rời đi.
Nhìn Vân Thiển vòng qua một góc tường cao cao, biến mất sau bóng tối mọi người mới thu hồi lại tinh thần. Lần này nhìn đến vị lãnh khốc Hồng vương gia, hàn mâu tràn đầy vẻ lo lắng, mọi người như bị đánh một các Kích Lăng, như người từ trong mộng tỉnh dậy.( Đoạn này ta chém.)
Cô Độc Hồng sắc mặt không tốt dẫn chúng thần vòng theo dịch quán Thuật Quốc Thánh nữ vòng đi, phía sau quần thần sắc mặt khác nhau, thậm chí có người ngẩng đầu nhìn Cô Độc Hồng, thần sắc lộ ra vẻ quái dị, dọc theo đường đi nhưng không ai dám nói cái gì.
Sau khi mọi người rời đi, tại chỗ kia lại xuất hiện một vạt áo màu trắng.
Rất xa, Vân Thiển đã quay trở về, trong con ngươi mặc ngọc không phải là ôn nhu, mang theo thần sắc trước nay chưa từng có lạnh lùng, hạ thấp tầm mắt nhìn đường lúc nãy đuổi theo bọn họ
Coi theo con đường theo dõi mà phân tích, căn bản sẽ không thể phát hiện ra nàng được, không kể là người có võ công cao tới đâu, độ mẫn cảm có tốt như thế nào thì cũng không có khả năng phát hiện ra nàng ở giữa đám người nhộn nhịp. Trừ phi...
Nương ánh trăng, Vân Thiển ngồi xổm lên
Có lẽ nguyên nhân là bóng cây chớp lên, nàng có thể cảm giác được bọn họ chạm xuống rất lạ, có cái gì đó nhẹ nhàng mấp mấy. Vân Thiển hơi kinh hãi, theo dấu kiểm tra một cái cây nhỏ, đối với vật không bị dấu chân vòng qua kia nàng nhẹ nhàng nhặt lên.
Vân Thiển cũng có kiến thức rất tốt, biết ở dị giới này cũng tồn tại nhiều thứ kì dị đi. Càng cẩn thận nhìn, Mặc Ngọc con ngươi cũng càng mị càng tế *, giống như phát hiện điểm bất ổn gì.
Đây là một loại ẩn lộ trùng ( trùng làm mất dấu đường đi hay gì gì đó ), đặt ở nơi bình thường liền bị nhìn nhầm thành một con sâu nhỏ, nhưng là nếu là người có ý đồ có thể lợi dụng rất tốt, loại này sâu tuyệt phẩm tốt nhất giúp che dấu hơi thở, hơn nữa người khác sẽ không đạp chết. Mềm mại da thập phần cứng cỏi, hình dáng bên ngoài cũng chia làm nhiều loại biến dị.
Tỷ như, này là màu vàng đạm, như vậy nó chính là theo mặt nhan sắc thay đổi, có thể cắn mất vết chân người đi trên mặt đất cùng hơi thở, chỉ cần người nọ hơi thở vừa đi, này sâu sẽ biến mất tại chỗ đó, nghe qua thập phần thần kỳ, sâu này cư nhiên là cao thủ che dấu!
Chuyện này cũng chỉ là đọc trên sách mà biết, nhưng không được ghi chép tỉ mỉ, đối với loại trùng này nàng cũng không thật hiểu biết. Lại không ngờ lại xuất hiện trong cuộc sống của nàng. Lập tức, nhìn mấy con ẩn lộ trùng còn lại, liền ngưng mắt nhìn.
Nếu là ở trước kia, nàng tuyệt không hội nhúng tay việc này, nhưng là về người kia, lại bị vây trong Thánh Hoàng, nàng không thể không đi quan tâm một chút.
Dường như cảm giác được cái gì, Vân Thiển đột nhiên quay đầu, xuyên thấu qua bóng tối có thể nhìn thấy một cái đầu vừa ló ra khỏi vách tường.
Người ở đằng kia biết, khi đầu mình vừa để lộ ra đã bị nàng phát hiện, hiển nhiên là bị dọa đến sửng sốt một chút, không kịp thu lại ánh mắt điều tra lại vô tình bị Vân Thiển bắt gặp.
Làm nàng không chút do dự liền đứng dậy, tằm mắt người nọ mới nháy mắt rụt trở về.
Xuyên thấu qua mặt nạ màu trắng, Vân Thiển có thể cảm giác được người nọ đúng là một trong những người mình theo dõi lúc đó. Thực hiển nhiên , những người đó lo lắng nên lại đến trạm dịc Chu Biên rà sát một lần, Vân Thiển liền đoán rằng , bọn họ đêm nay là muốn thực hiện một hành động gì đó.
Dường như có cái gì vậy thoảng qua trong đầu, nhìn kia vách tường xanh cao cùng với những thị vệ gác cửa cao kia, Vân Thiển không khỏi thầm mắng một tiếng: ngu xuẩn!
Cô Độc Úy!
Giống như nhớ tới cái gì, Vân Thiển trong đầu hiện lên tên của hắn! Cũng không biết là gió đêm thổi trúng nàng rất lạnh, vẫn là nhớ tới cái gì đáng sợ, chỉ thấy thân thể của nàng tử ở trong gió nhẹ nhàng run rẩy một chút.
Vân Thiển thầm nghĩ một tiếng không xong, sắc mặt buồn bã, xoay người liền trở về bay nhanh chạy tới. ( Nguyên văn vậy a.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.