Đế Vương Sủng Thần

Chương 47: Buông tay rồi đi làm đi




Edit: nhamy111
Hai người cùng nhau song hành giữa các hành lang trong hoàng cung.
“Thiển nhi, ta thật không an tâm…” Nam nhân sâu kín nói ra một câu như vậy
Vân Thiển ngẩng đầu, con ngươi mặc ngọc dưới mặt nạ chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú vô cùng hoàn mỹ kia.
“Ngươi đang lo lắng cái gì vậy?” Vân Thiển đảo mắt, nghiêng người nhìn xuyên thấu qua tầng tầng lớp cung điện
Hắn vừa mới quay người rời đi, nàng ở đây lại xảy ra chuyện, hơn nữa còn bị bắt vào Thái tử điện, đây chính là điều mà hắn lo lắng. Hơn nữa, một màn vừa rồi lại làm hắn cảm thấy bất an hơn.
Cảm giác của Vân Thiển nhẹ nhàng gợn lên một cái gì đó, chính nàng cũng không biết trong lúc này nàng đang suy nghĩ đến cái gì
“Thiển nhi…” khi đi đến khúc quanh, Cô Độc Úy đột nhiên dừng bước, nhìn nàng
Vân Thiển nghe vậy cũng dừng bước, xoay người lại, “Ừh”
“Người tin tưởng ta sao…” đôi mắt thâm thúy tựa như không thấy đáy, giờ đây lại thoáng qua một tia mệt mỏi.
Vân Thiển không khỏi bâng khuâng, Cô Độc Úy hiện giờ chắc rất khổ tâm.
“Ta vẫn luôn tin tưởng ngươi…” vô điều kiện “cho nên…” nàng hỏi ngược lại.
“Cho nên, chuyện Nhã các cứ giao cho ta xử lý, có được không” đôi mắt tràn đầy tia máu, nhìn chằm chằm vào Vân Thiển.
Cô Độc Úy như vậy thật khiến người ta đau lòng, vì hắn nhẫn nhịn, vì hắn luôn tin tưởng hắn có thể tìm được đường lui, nên tựa hồ như có rất nhiều vật vô hình từng từng bước cản chân hắn. Hắn từ bỏ ngôi vị hoàng đế, mười năm về trước hắn đã nói câu này hết sức nhẹ nhàng, nhưng mười năm sau, hắn bị chính Phụ hoàng của mình phế vị. Hắn hiện giờ đã không còn bất kỳ quyền hạn gì, nhưng lại nhất quyết đối đầu cùng Cô Độc Hồng, lại cũng muốn bảo vệ người mà hắn nên bảo vệ, đây mới chính là áp lực lớn nhất của hắn, nó giống như một cái lưới vô hình đang ngày đêm bao quanh lấy hắn.
Mấy ngày nay, bọn họ đã bắt đầu hành động, như muốn thừa dịp này làm cho hắn không thể lớn mạnh, thừa dịp trước khi chim ưng non trưởng thành, nhổ hết lông của nó, để nó không còn cơ hội và năng lực để bay lượn nữa. Điều này thật hết sức tàn nhẫn.
“Úy ca…” nàng chậm rãi nghiêng mắt nhìn hắn.
Khi Vân Thiển một lần nữa quay đầu lại nhìn hắn, lại thấy nam nhân kia đang lẳng lặng nhìn nàng, như chờ đợi câu trả lời của nàng
Cô Độc Úy trời sanh vương giả, khí thế cường hãn bao quanh người, vậy mà, suốt mười năm qua, hắn cứng rắn che dấu, không biết có phải do câu chuyện của mười năm trước hay là do chuyện gì mà khiến hắn phải trở nên như vậy.
Hai mắt hắn thâm thúy chứa đựng nhiều điều, hắn vẫn đứng yên như cũ nhìn nàng.
“Thật ra thì, ngươi không cần phải sống mệt mỏi như vậy đâu…” có thể bỏ qua được lời hứa trẻ con mười năm trước, như vậy, ngươi sẽ không còn cực khổ nữa.
Mỗi lần đối mặt với Cô Độc Úy khi hắn nói ra những điều như vậy, thì nàng luôn cảm thấy có một loại thương cảm nào đó, giống như có một thứ gì đó buộc nàng thật chặt. Tay Vân Thiển lôi vạt áo của hắn, đột nhiên ngước mắt lên, dùng bộ dạng cực kỳ nghiêm túc để nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nhìn Vân Thiển như đã hạ quyết tâm cái gì đó, hắn yên lặng trong chốc lát, rồi thở dài nói: “Thiển nhi, ngươi quên rồi sao, chúng ta còn phải đi ra ngoài bôn ba giang hồ! Đây là điều ta đã đáp ứng ngươi, chẳng qua là còn phải đợt thêm một thời gian nữa thôi. Yên tâm đi, lần sau, lần sau chúng ta nhất định có thể du sơn ngoạn thủy rồi”
Vân Thiển sửng sốt, nàng thật không nghĩ tới điều hắn muốn còn có điều này.
“Ta còn tưởng là ngươi đã quên rồi” Vân Thiển thanh nhã cười một tiếng, không biết nên nói với hắn như thế nào nữa, rõ ràng hắn đã bị người bức đến tuyệt lộ, vậy mà hắn còn có tâm tình ở đây nói lời này với nàng.
“Những lời Thiển nhi nói, mỗi một câu mỗi chữ ta đều khắc ở nơi này! Muốn quên cũng không thể nào quên được” Cô Độc Úy dùng ngón tay thon dài chỉ lên lồng ngực của mình, bộ dạng vui vẻ.
Đó là sự tuyệt mỹ làm rung động lòng người, từng đợt, từng đợt nhẹ nhàng dâng lên trong lòng nàng.
Tim nàng chợt loạn nhịp, nam nhân như vậy, làm sao có thể không hấp dẫn nàng được.
Vân Thiển chợt thu liễm nụ cười trên mặt, “Nếu quả thật như vậy thì ta rất may mắn, được rồi, không nhịn nữa, buông tay rồi đi làm đi”
Mắt Cô Độc Úy sáng lên, gương mặt tuấn dật tà mị hiện lên một tia không thể tin nổi
“Thiển nhi, không phải ngươi không thích ta làm hoàng đế sao?”
“Ta chẳng qua là không thích ngôi vị hoàng đế này mà thôi, nhưng nếu là ngươi, không thích thì vẫn phải chấp nhận thôi” Vân Thiển suy nghĩ một hồi rồi nói.
Cô Độc Úy nghiêm túc nhìn nàng mồi lúc thật lâu, “Đây là điều mà Thiển nhi thật sư hi vọng sao?”
Vân Thiển ngẩng đầu trợn mắt nhìn hắn “Đừng cho là ta cái gì cũng không biết, ngươi mấy năm nay sau lưng ta lén lút qua lại cấu kết với đại thần trong triều đúng không”
Cô Độc Úy hơi ngẩn người ra, rồi có chút dở khóc dở cười, “Thiển nhi, đó không phải là cấu kết, mà là lôi kéo thế lực sau lưng!”
Vân Thiển lạnh nhạt nói “Không sao, lén lút như vậy còn không phải là cấu kết hay sao. Chẳng qua là, ngươi làm như vậy, Hoàng thượng không có chút hoài nghi nào sao?”
Ánh mắt Cô Độc Úy có chút dời đi, không dám nhìn vào mắt nàng.
“Thật ra thì, ta đang cùng Phụ hoàng đánh cuộc, nhưng nội dung là cái gì, Thiển nhi, bây giờ ta vẫn không thể nói cho ngươi biết được” Biết được càng nhiều thì nàng sẽ càng nguy hiểm, dù sao, người muốn hắn chết nhiều như vậy, hắn cũng không muốn liên lụy Vân Thiển, nên phải bảo vệ nàng thật tốt.
Nàng nhìn hắn thật sâu, cũng không có tức giận mà nói, “Ta hiểu, ngươi cũng là vì tốt cho ta” từng là sát thủ, nên nàng biết, một người biết càng nhiều thì bản thân hắn sẽ càng gặp nguy hiểm, Cô Độc Úy đây là đang muốn bảo vệ nàng, “Cho nên, bây giờ ngươi đừng cố kỵ điều gì nữa, ngươi cứ mạnh mẽ phản kháng đi, ta sẽ vĩnh viễn đứng ở nơi này chờ ngươi”
“Thiển nhi…” Cô Độc Úy có chút kích động nắm lấy tay nàng đặt lên lồng ngực mình. Vân Thiển cả kinh, giống như muốn từ chối, ánh mắt hơi sẫm lại “Chớ đối xử với ta quá tốt như vậy…”
Cô Độc Úy tà mị nhíu mắt, mang theo thâm tình nhìn nàng “Thiển nhi đã đi theo ta mười năm rồi, ta không đối xử tốt với ngươi, thì còn đối tốt với ai đây?”
Vân Thiển có chút mất tự nhiên, ho khan rồi quay mặt qua chỗ khác, lúc quay mặt lại thì đã đổi thành bộ dạng nghiêm túc “Úy ca, ngươi không phải là đồng tính luyến ái chứ?” chớp mắt một cách vô tội nhìn Cô Độc Úy
Cô Độc Úy sửng sốt, có chút không hiểu ý tứ của nàng, rồi nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng không nhịn được mà hỏi “Ý của Thiển nhi là gì vậy?”
Lời nàng vừa nói là ngôn ngữ hiện đại, hắn sao có thể hiểu được chứ, Vân Thiển ho nhẹ một cái, dùng ánh mắt cổ quái nói, “Chính là đoạn tụ đó!!!”
Sắc mặt Cô Độc Úy tối sầm, mặt hắn chuyển từ màu này sang màu khác.
Vân Thiển thận trọng quan sát sắc mặt của hắn, thầm kêu không ổn rồi, chẳng lẽ người này thật sự là thích nam nhân rồi sao?
“Thiển nhi không thích ta sao?” Hắn dùng ánh mắt bi thương nhìn Vân Thiển, giọng nói giống như đang cực kỳ ủy khuất.
Khóe miệng Vân Thiển co rút, không biết nên trả lời hắn ra sao.
Thật ra là nàng thích hắn, cùng hắn ở chung một chỗ, nàng có thể thả lỏng hoàn toàn, sẽ không có cái gì gọi là đấu đá hoàng gia, sẽ không phải lo lắng cái gọi là âm mưu đen tối, nhưng thích và yêu là hai chuyện khác nhau, đời trước nàng chưa từng yêu người nào, nên căn bản nàng không phân biệt được yêu và thích là như thế nào, có lẽ, loại chuyện như vậy cần phải dựa vào cảm giác mới chính xác.
“Ngươi có thể thích nữ nhân sao?” suy tư một hồi rồi nàng mở miệng
Cô Độc Úy lại nghiêm túc suy nghĩ, trang trọng trả lời “Nếu như Thiển nhi là cô gái kia, chắc chắn ta sẽ thích!” Thừa lúc Vân Thiển ngẩn người ra, Cô Độc Úy đột nhiên đi tới phía sau lưng nàng rồi ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng.
“Nha!” Vân Thiển bị hành động này của hắn làm sợ hết hồn “Cô Độc Úy, ngươi, ngươi buông ta ra mau!” nói chuyện cũng bị vấp, ánh mắt không ngừng liếc ra bên ngoài, thấy thủ vệ cùng nha hoàn đi xa xa đằng trước nhưng hoàn toàn không có ai để ý tới bọn họ thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Vân Thiển có chút bực tức muốn đẩy hai tay hắn ra, nhưng người này tự nhiên khí lực lớn kinh người, siết nàng thật chặt, giống như muốn làm nàng tắt thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.