Đêm Dài Lắm Mộng

Chương 1: Trở về




Ninh Lạc An trở về nước sau 5 năm sống vật vã ở Anh.
Cô đứng trước tòa nhà cao 50 tầng thuộc Tập đoàn Vương Lục. Đây chính là nơi xây dựng ước mơ giàu có của rất nhiều người trẻ. Tuy nhiên, đối với cô thì khác, Ninh Lạc An trải qua muôn đắng ngàn cay để trở thành nhân viên ở đây, hoàn toàn không phải vì tiền.
Tập đoàn Vương Lục nổi tiếng với quy trình tuyển dụng vô cùng khắt nghiệt. Hàng ngàn ứng viên chỉ tuyển chọn ra một hai người.
Ninh Lạc An được tuyển chọn vào vị trí thư ký của Tổng giám đốc. Khoảnh khắc biết được mình trúng tuyển, cô không hề bất ngờ, với thành tích tốt nghiệp loại xuất sắc trường Đại học Cambridge, cô biết nhất định Vương Lục sẽ không bỏ qua mình.
Ngày đầu tiên đi làm, cô được người của bộ phận nhân sự hướng dẫn một số quy định cơ bản cần thực hiện.
Ví dụ như về ăn mặc, ở Vương Lục, nhân viên nữ không được mang giày bệt, tóc không được nhuộm, quần áo không được nhăn nheo.
Về giờ giấc, phải chấm công trên ứng dụng điện tử đúng vào lúc 8 giờ sáng, ra vào phải có thẻ từ.
Về phép tắc, khi gặp Lục tổng tuyệt đối phải cúi đầu chào.
Người hướng dẫn trước khi đi còn nói thêm: "Lục tổng là người rất khó tính, phải chú ý trong tất cả mọi chuyện, chuyện nhỏ càng phải chú ý, nếu để sếp Lục không hài lòng, nhất định sẽ bị sa thải."
Ninh Lạc An nhìn tấm ảnh trên điện thoại, đôi mắt người đàn ông đen láy, sâu thăm thẳm, chất chứa một loại cao ngạo mà người thường cơ hồ không chạm tới được.
Bao nhiêu năm như vậy, lần gặp gỡ này, cô hy vọng mọi kế hoạch của mình đều sẽ thực hiện được.
Lục Khắc kết thúc cuộc họp đầu ngày, hắn quay lại phòng làm việc với vẻ mặt không mang theo bất kỳ một loại cảm xúc nào.
Cửa văn phòng vừa đẩy ra, Lục Khắc giật mình khi thấy có một cô gái đang đưa lưng về phía hắn, từ đằng sau có thể nhìn thấy rõ ba vòng nảy nở, chiều cao tuy không như người mẫu nhưng trông rất nuột nà.
Ninh Lạc An hít thở sâu, cố giữ bình tĩnh, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch.
Cô xoay người, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu: "Chào Lục tổng, tôi là Ninh Lạc An, thư ký mới nhận việc."
Lục Khắc hai tay đút túi, chậm rãi bước về phía cô, chất giọng trầm ấm ra lệnh: "Ngước mặt lên."
Móng tay Ninh Lạc An bấu chặt vào lòng bàn tay, cơn đau khiến cô tỉnh táo bội phần.
Ngay khi chạm mặt, cô phát hiện bao nhiêu năm qua Lục Khắc không có gì thay đổi. Dù đã 41 tuổi nhưng đường nét trên gương mặt vẫn cứ như hồi 36, đầy nam tính và quyến rũ.
Hơi thở của Ninh Lạc An dần trở nên bất thường, Lục Khắc thoáng nhìn qua vòng một nhô lên rồi lại hạ xuống theo nhịp hô hấp của cô. Làn da trắng sứ và đôi mắt to tròn đang nhìn hắn chằm chằm, vẻ thanh thuần của Ninh Lạc An phút chốc khiến Lục Khắc cảm thấy có chút nóng lên.
"Sao vào phòng tôi mà không xin phép?" – Hắn trực tiếp bước qua cô, ngồi xuống chiếc ghế xoay sau bàn làm việc, lạnh giọng hỏi.
"Tôi... tôi... đến dọn dẹp giấy tờ cho gọn gàng."
Ninh Lạc An tỏ ra ngây thơ như tiểu bạch thỏ, ấp a ấp úng trả lời.
Cô gấp gáp sắp xếp lại mấy tờ giấy hỗn loạn trên bàn của Lục Khắc, cổ áo sơ mi hơi rộng, ngay khi cô cúi xuống, cảnh xuân tươi mát lộ ra trước mắt hắn.
Điều này đã nằm trong tính toán của Ninh Lạc An. Áo sơ mi là cô cố tình chọn rộng hơn một cỡ, thử khom lưng cúi người mấy lần, nhất định phải lộ ngực mới mua.
Lục Khắc nhìn chăm chú vào khe ngực kia, rồi lại quay mặt đi chỗ khác, tay xoa mi tâm, hờ hững nói: "Nếu không còn việc gì nữa thì ra ngoài đi."
Ninh Lạc An "Vâng" một tiếng, đẩy xấp giấy tờ đã ngay ngắn sang một bên, vội vã rời đi.
Kế hoạch trả thù của cô bắt đầu từ bước lấy lòng Lục Khắc, để tránh đêm dài lắm mộng, Ninh Lạc An phải tính kế đưa hắn lên giường càng sớm càng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.