Đêm Dài Lắm Mộng

Chương 12: Lọt vào mắt xanh của Lục thiếu




Lục Khắc ngồi ở văn phòng, ký xong đống hồ sơ liền đẩy qua một bên, sau đó gọi Chu Hạ vào nói chuyện.
Chu Hạ cúi đầu, hỏi: "Sếp Lục có chuyện tìm tôi?"
Lục Khắc trầm mặc một lúc, đôi mắt lộ ra tia nghi hoặc. Ngữ khí không nhanh không chậm mà nói:
"Điều tra thông tin lý lịch của Ninh Lạc An cho tôi, tất cả mọi thứ, đừng để sót thứ gì."
Chu Hạ gật đầu: "Tôi hiểu rồi thưa Lục tổng."
Lục Khắc đối với gương mặt ngây thơ của Ninh Lạc An nảy sinh một loại đề phòng nhất định. Cô chắc chắn phải có mục đích cho nên mới cố tình tiếp cận hắn thậm chí là sẵn sàng hy sinh thân mình nếu cần thiết.
Tuy nhiên, Ninh Lạc An dù là ai thì Lục Khắc vẫn cảm thấy mức độ đe dọa không lớn đến mức phải làm hắn lo sợ.
Ninh Lạc An về đến khu nhà chung cư thì sức lực đã cạn kiệt, ngay cả việc đi thang máy cũng làm cô thấy mệt mỏi.
Cô thuê căn nhà ở lầu 9, khu chung cư cũng thuộc loại bình thường, khá phổ biến ở Giang Thành, giá cả không quá đắt cũng không quá rẻ. Đôi lúc cô cảm thấy biết ơn Diệp Tín năm đó đã hào phóng cho cô một số tiền lớn, với sự thông minh sáng suốt cô đã mua cổ phiếu của Bất động sản Vương Lục, tần suất biến động mấy năm qua vô cùng ổn định thành ra tiền cổ tức có được thừa trả mấy năm tiền nhà.
Ở Anh cô đã sống tiết kiệm, vật vã, nhịn đói nhịn khát chỉ để về nước sống thoải mái hơn và điều đó đã đúng như kế hoạch dự định, trong lúc này cô đã tạm thời không phải lo nghĩ đến vấn đề tiền bạc nữa.
Cửa thang máy vừa mở ra, Ninh Lạc An bị tiếng động bên ngoài làm giật mình, một thanh niên trẻ tuổi đang đè một cô gái vào tường, tình cảnh không hề giống như mấy bộ phim lãng mạn trên truyền hình mà giống phim bạo lực thanh thiếu niên thì nhiều hơn.
Thanh niên kia quay lưng về phía Ninh Lạc An nên cô không thể thấy mặt, chỉ thấy được vóc dáng cao lớn có phần hơi gầy của cậu ta.
Thanh niên quát lớn vào mặt cô gái:
"Em nghĩ em là ai, bố tôi còn chưa mắng tôi một câu nào mà em dám mắng tôi là 'đồ chó', em chán sống rồi đúng không?"
Ninh Lạc An thật sự không biết phải làm sao, cô không tiếp xúc với cư dân ở đây nên không biết hai người kia là ai, điều làm cô lo lắng hơn đó là họ đang đứng ngay cửa nhà cô mà giằng co.
Có vẻ họ đang cãi nhau rất kịch liệt, nếu bây giờ Ninh Lạc An đến đó liệu cô có bị vạ lây hay không?
Dù lo lắng nhưng sự mệt mỏi khiến cô can đảm hơn khi bước tới gần.
"Xin lỗi, phiền hai vị tránh ra một bên cho tôi vào nhà."
Cô nhẹ giọng nói, âm vực đều đặn khiến thanh niên kia ấn tượng mà ngoái đầu.
Khoảnh khắc thanh niên buông lỏng tay, cô gái xông về phía Ninh Lạc An, run rẩy nấp sau lưng cô.
"Chị... Chị gái... Cứu em với, anh ta muốn giết em."
Lục Diệu Kha nhếch môi dùng ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn hai cô gái, Ninh Lạc An quan sát gương mặt trẻ trung tuấn mỹ kia cảm thấy đường nét có chút quen thuộc. Cô bất đắc dĩ trở thành một chị gái bảo vệ cô gái nhỏ dù tuổi tác của cô chỉ mới 23.
Ninh Lạc An cứng rắn nói:
"Anh kia, sao lại ức hiếp phụ nữ giữa ban ngày ban mặt như thế, có tin tôi báo cảnh sát không?"
Lục Diệu Kha cười lớn:
"Mau, báo cảnh sát đi, mời."
Thông qua thái độ ngông nghênh kia, Ninh Lạc An đoán chừng người trước mặt không phải dạng vừa, ngay lập tức biết khó mà thoái lui, ngoại trừ trả thù thì cô hoàn toàn không muốn gây sự với bất kỳ ai, cứ xem như cô gái kia xui xẻo đi.
Cô hạ giọng nói: "Thật ra tôi chỉ muốn vào nhà thôi, xin hai người tránh sang một bên."
Lục Diệu Kha ban đầu chẳng muốn dây dưa với cô gái lạ, nhưng ngoại hình xinh đẹp của Ninh Lạc An đã khiến cậu thay đổi suy nghĩ.
Lục Diệu Kha chỉ tay vào cô gái đang run sợ phía sau gằn giọng:
"Tạm tha cho cô, bây giờ cút khỏi mắt tôi ngay."
Cô gái lập tức bỏ chạy, thoáng chốc hành lang chỉ còn mỗi Ninh Lạc An và Lục Diệu Kha đứng đó, bốn mắt nhìn nhau chăm chú không nói lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.