Đêm Dài Lắm Mộng

Chương 13: Nằm mơ cũng không ngờ




Ninh Lạc An cảm thấy khí lực không còn đủ để đứng mãi trước cửa nhà. Hiện tại cô đã đuối đến mức chỉ muốn ngả lưng lên giường ngủ một giấc thật sâu.
Lục Diệu Kha nheo mắt, nảy sinh tà tâm:
"Em gái, tôi xin tự giới thiệu, tôi họ Lục tên Diệu Kha, rất hân hạnh được biết em."
Ninh Lạc An thở dài, cô thật sự chẳng quan tâm cậu ta tên là gì, bâng quơ nói: "Chào!"
Sau đó định mở cửa nhà nhưng Lục Diệu Kha chặn lại.
"Sao vội vàng thế? Em tên là gì?"
Ninh Lạc An muốn phát điên, cô không có nhu cầu làm quen trai đẹp, trai đẹp mà có vấn đề thì càng không, cô bực mình hét lên:
"Tên cái rắm nhà anh, cút đi!"
Lục Diệu Kha đứng hình, hai mắt chớp nháy đầy ngỡ ngàng, cậu không ngờ người xinh đẹp thuỳ mị, khí chất thần tiên lại có thể thốt ra một câu thô tục như vậy, trước khi kịp phản ứng thì Ninh Lạc An đã vào nhà đóng cửa cái "rầm", chẳng thèm để tâm đến người bên ngoài.
Cô ném túi xách xuống sàn nhà, sau đó nằm dài lên sofa, chẳng cần biết hiện tại là mấy giờ, còn việc gì quan trọng không, cứ ngủ trước rồi tính tiếp.
Lục Khắc loay hoay làm trăm công ngàn việc, ngước mặt lên thì mặt trời đã lặn từ lúc nào.
Chu Hạ gõ cửa phòng bước vào, đặt một tập hồ sơ lên bàn, nhỏ giọng báo cáo:
"Lục tổng, chuyện anh giao tôi đã điều tra xong."
Lục Khắc chậm rãi cầm tập giấy lên mở ra xem. Thông tin cơ bản ở tờ đầu tiên đều không có gì đáng ngờ, nhưng sắc mặt hắn lập tức biến đổi khi xem đến tờ thứ hai.
Từ tư thế ngồi thoải mái chuyển sang thẳng lưng, Lục Khắc nghiến chặt răng, căng thẳng hiện rõ lên mặt, khoé miệng vô thức run lên mấy cái, ánh mắt tối sầm lại khi đọc những dòng chữ nhỏ xíu.
Tên thật của Ninh Lạc An là Diệp Lạc, trước đây từng trải qua một cuộc đại phẫu thay đổi gương mặt.
Bàn tay của hắn run bần bật, cô bé vừa đen vừa béo trên ảnh hắn không thể không quen.
Nhiều năm lăn lộn trên thương trường, Lục Khắc đã rèn được cái đầu lạnh nhưng đối với sự việc có nằm mơ cũng không ngờ được này, hắn thật sự rất sốc.
Diệp Lạc là đứa con ngoài giá thú của Diệp Tín và một người phụ nữ hắn quen, hắn và Diệp Tín lại có giao tình rất tốt, năm đó khi nghe phong thanh Diệp Tín muốn bỏ đứa con này, vừa hay Lục Khắc lại cần một đứa con để có thể chia tài sản của Lục gia, hắn đã không ngần ngại mà xin Diệp Lạc về nuôi.
Nhưng chuyện còn chưa kịp sắp xếp xong thì cô bé đã sang Anh, thật không ngờ tin tức về cái chết thông báo năm năm trước đều là giả.
Nhưng chuyện còn kinh khủng hơn, Lục Khắc vốn là người có tư tưởng bình thường, bây giờ phải chịu sự đả kích vì đã lỡ "bóc tem" người từng muốn nhận làm con. Hô hấp của hắn dần trở nên nặng nề, khó khăn hỏi Chu Hạ:
"Tất cả đều chính xác?"
Chu Hạ gật đầu: "Chính xác một trăm phần trăm!"
Anh theo Lục Khắc đã lâu, chuyện năm đó cũng có biết sơ qua, nhìn sắc mặt của Lục tổng hiện tại anh biết ngay lúc này nên giữ im lặng.
Tâm tư của Lục Khắc nhất thời rối loạn, tay cầm tấm ảnh khi xưa của Ninh Lạc An run rẩy không ngừng.
Hắn bật cười, nụ cười chứa đầy chua chát: "Thảo nào, tiếng 'chú' gọi nghe mượt tai đến vậy!"
Hắn đã làm chuyện gì thế này?
Định mệnh đúng là trêu đùa quá đáng, có trách chính là trách thằng em bên dưới, chỉ tại vì nó mà bây giờ hắn phải mang một thân tội lỗi khó mà đối diện với Ninh Lạc An.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Lục Khắc vẫn cảm thấy quái lạ, chẳng lẽ cô không biết hắn là ai hay sao mà lại tiếp cận, hoặc là cô đã biết nhưng vẫn cố tình.
Rốt cuộc Ninh Lạc An có mục đích gì hay có ai giật dây ở phía sau?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.