Lục Khải lái xe về đến nhà lớn thì điện thoại reo lên, anh nhíu mày nhìn dãy số không tên nhưng vô cùng quen thuộc trên màn hình. Một lúc sau mới chậm rãi nhấc máy.
Ninh Lạc An nói: "Chào anh, vừa rồi chúng ta cầm nhầm diện thoại, điện thoại trong tay anh là của tôi."
Lục Khải đứng khựng lại ngay cửa, hai bảo vệ ở cổng cúi đầu: "Chào ngũ gia."
Anh gật nhẹ đầu một cái, đưa điện thoại ra xa lật qua lật lại nhìn kỹ, sau đó trả lời Ninh Lạc An:
"Ừm, nhầm rồi..."
"Vậy bây giờ chúng ta gặp nhau ở đâu để đổi lại?"
Lục Khải nghĩ ngợi rồi nói với cô: "Chút nữa tôi gửi địa chỉ", vừa dứt lời liền ngắt máy cái rụp không đợi cô nói thêm một câu nào.
Trước phản ứng lạnh lùng kia, Ninh Lạc An cảm thấy vô cùng bức xúc. Dù sao cũng đâu phải lỗi hoàn toàn do cô, tại sao cô phải cất công đi tìm anh ta để đổi điện thoại, thái độ của Lục Khải giống như chuyện không liên quan tới anh nên không cần thiết phải quan tâm. Điều này khiến ấn tượng của Ninh Lạc An về Lục Ngũ gia xấu đi mấy phần.
Cô ăn nốt tô mì đã nguội lạnh, nhìn đồng hồ sắp chuyển qua chín giờ tối, bèn nhanh chóng lên xe, đạp ga đến địa điểm mà Lục Khải mới gửi qua tin nhắn.
Trước đây Ninh Lạc An từng đọc thông tin lý lịch của Lục Khắc ở trên mạng, biết được nhà họ Lục có gia thế không tầm thường ở Giang Thành, và hầu như không một ai trong gia đình tiết lộ đời tư với truyền thông, cho nên thứ cô biết chỉ là sơ lược chứ không cụ thể.
Lục Khải cũng là lần đầu gặp mặt, Ninh Lạc An không biết thế lực của anh ta như thế nào, cũng không biết được mối quan hệ của anh ta ở Giang Thành có lớn hơn Lục Khắc hay không, cho nên trước mắt cô vẫn kiên định với ý nghĩ dụ dỗ Lục Khắc chống lưng cho mình.
Lục Khải đi qua sân vườn ở giữa, tiến thẳng đến phòng khách, anh vừa mở cửa thì những người bên trong đang nói chuyện bỗng dưng im bặt.
Lục Khắc ngồi ở khu ghế chính cạnh hai người đàn ông khác, ánh mắt hắn trầm xuống.
Lục Khải nghiêng người, thấp giọng nói: "Chào anh hai, anh ba, anh tư."
Lục Khắc dụi điếu thuốc đang cháy vào gạt tàn làm bằng gỗ liền khối, hừ lạnh một tiếng:
"Chú bận lắm hả?"
"Không bận." – Lục Khải đứng thẳng lưng, dứt khoát trả lời.
Lục Diệu Thân là anh cả trong nhà, tính tình cũng hiền hoà hơn mấy người em trai, tuổi tác chỉ hơn Lục Khắc một tuổi nhưng đường nét có phần già dặn hơn.
Anh nhẹ nhàng vỗ vai Lục Khắc: "Thôi, em nó về rồi mà. Đừng giận nữa!", nói xong quay sang nhìn Lục Khải, chỉ tay vào chiếc ghế trống phía bên trái: "Ngồi đi, ngồi đi."
Lục Triều phong thái tuỳ tiện, ngồi bắt chéo chân cắn hạt dưa, vừa nhai vừa cợt nhã:
"Ba bị ngất, cũng đã tỉnh lại, bây giờ thì ngủ rồi. Đợi Lục Ngũ gia về nhà thì chắc cũng hết cái mùa xuân."
Mi mắt Lục Khải khẽ giật một cái, điệu bộ vẫn không khác thường. Mặc dù tính cách cao lãnh nhưng sâu trong thâm tâm anh là một con quái vật máu nóng vẫn đang ngủ say không mong cầu có người đánh thức.
Tuy vậy, khi nhìn vào mắt Lục Khắc vẫn có một phần sợ sệt, sự sợ hãi này bắt nguồn từ quá khứ cho nên anh khó mà chống lại được.
Trong phòng khách lớn là bốn người đàn ông tuổi tác xê xích nhau ngồi kín hết bộ ghế gỗ lim. Chỉ còn một chiếc ghế lớn nhất ở giữa là trống, và đó chính là vị trí của người lớn nhất trong nhà, người nắm mọi tài sản của nhà họ Lục – Lục lão gia.
Lục Khắc rót cho Lục Diệu Thân một tách trà, ngữ khí lãnh đạm nói:
"Anh hai, dạo này em bận rộn không có thời gian về nhà, phiền anh và chú Tư chăm sóc ba."
"Sao lại nói vậy, đây đều là bổn phận của con cái mà." – Lục Diệu Thân nói.
Lục Khải ngồi im, trong lòng đầy cười nhạo Lục Khắc, hắn luôn như thế, luôn tỏ vẻ bản thân là một người con hiếu thảo, một người dịu dàng với gia đình nhưng thực chất trong đầu Lục Khắc không có gì ngoài tiền và quyền lực, trong ngoài bất nhất, rất khó dò tâm đoán ý.