Sơn Mỹ Huệ buồn vui lẫn lộn nhìn bác sĩ, kích động bà, cơ hồ không cách nào biểu đạt được tâm tình của mình trong giờ phút này, giờ khắc này, bà càng thêm khẳng định, người phụ nữ nhất định có thể khiến con trai mình sống lại.
“Ông nói thật sao? Bác sĩ? Nói như vậy chỉ cần con tôi không buông tay, nó nhất định sẽ sống lại thật sao?”
“Đây chỉ là một khả năng, gia đình nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, nếu như hôm nay xảy ra chuyện tim ngừng đập, ngừng thở, mỗi lần gặp nguy hiểm cũng không còn kịp nữa, cho nên, chúng ta không thể bảo đảm”. Bác sĩ nói nghiêm túc, theo y tá cùng một chỗ mà rời khỏi.
Sơn Mỹ Huệ nghĩ lại lời bác sĩ vừa nói, tâm tình thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Bà nhìn Hàn Á Minh một cái, hướng ra ngoài phòng bệnh hành lang đi tới
“Này, Bồi An, giúp tôi tìm một người phụ nữ, phải nhanh, tôi muốn mau sớm nhìn thấy cô ta”.
“Mỹ Huệ tiểu thư muốn tìm người nào?”. Bên kia điện thoại liền truyền tới một âm thanh trầm thấp.
“Chính là người phụ nữ lần trước để cho anh điều tra”.
“Được, tôi đã hiểu”. Âm thanh cung kính trầm thấp vang lên lần nữa, gọn gàng.
Vài câu ngắn ngủi giao phó xong, Sơn Mỹ Huệ cúp điện thoại vừa vội vã chạy về phòng bệnh.
------------
Đêm dài đằng đẵng, Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên mất ngủ.
Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh đống quần áo dính máu. Trong lòng cứ có cảm giác không yên, có âm thanh lặng lẽ gọi mình.
Mẹ Lãnh thật sao. Cô hơi nghiêng người sang, cổ còn hơi đau, một dao kia xuống tay quá nặng, vết thương rất sâu, những ngày qua rồi, mỗi lần thân thể chuyển động, cuối cùng vẫn có thể chạm vào vết thương.
Lãnh Tiếu Tiếu thở dài một tiếng.
Lúc nào, cô đã quyết tâm lớn thế này?
Lòng có nhiều đau, yêu nhiều, vết thương có bao nhiêu sâu.
Hôm nay, thật rời đi mà đi rồi, cô và đứa bé có thể có được an bình sao?
Tại sao từng đêm khuya, cô đều muốn ở trong lòng nói thầm tên của anh mới có thể ngủ? tại sao mỗi ngày trong mơ, chỉ có duy nhất một mình anh?
Rốt cuộc như thế nào mới có thể từ bỏ đây?
Đêm lành lạnh, trầm tĩnh vô biên.
Lãnh Tiếu Tiếu tắt đèn đi, đôi tay đặt ở trên bụng, cô không ngừng hỏi mình: Lãnh Tiếu Tiếu, tình đã qua rồi, yêu đã thành vô ích, cần gì nhớ mãi không quên?
Chẳng lẽ chết qua một lần vẫn không thể quên đi? Thử để mình để xuống sao?
Nhưng, gian phòng đen nhánh, hình như có một âm thanh xa xa vang lên: tình đã nhập tâm, yêu đã vào tủy, si mê quấn quýt sinh sôi không ngừng.
Lãnh Tiếu Tiếu khổ sở nhắm nghiền hai mắt, hai hàng lệ nóng lã chã rơi xuống….
Một tuần lễ không tiếng động lặng yên đã qua.
Thân thể Lãnh Tiếu Tiếu căn bản hoàn toàn hồi phục, nhưng vết thương trong lòng vẫn chồng chất như cũ. Lãnh Tiếu Tiếu cả ngày buồn bực không vui, vẫn không nhịn được thở dài thật sâu.
“Tiếu Tiếu, hôm nay bà ngoài muốn nghỉ, con đưa bà ngoại ra ngoài đi dạo được không?”
“Bà ngoại muốn đi đâu”. Lãnh Tiếu Tiếu ngây ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng bà ngoại, quay lại nở nụ cười nhạt nhòa.
“Chúng ta đi ra cửa hàng, xem một chút đồ dùng cho em bé được không?”. Dư Thục Bình tùy tiện nói, bà chỉ muốn kiếm cớ để Tiếu Tiếu ra ngoài đi dạo.
“Bà Ngoại, vẫn còn quá sớm mà”. Lãnh Tiếu Tiếu sờ sờ bụng mình, cười cười nhìn Dư Thục Bình.
“Dù sao vẫn muốn mưa, chúng ta đi trước xem một chút, nói trước mà chuẩn bị nha, ở nhà cũng không có việc gì, không phải sao?”. Dư Thục Bình liếc mắt nhìn bụng Lãnh Tiếu Tiếu, có chút lúng túng.
“Ha ha, vâng, đi xem trước một chút cũng tốt”. Lãnh Tiếu Tiếu hiểu tâm tư bà ngoài, cô chậm rãi đứng lên hướng Dư Thục Bình gật đầu một cái.
Trong cửa hàng, đồ dùng em bé phong phú, người xem hoa cả mắt. vôn tâm tình uất ức, chứng kiến những món đồ cho em bé này, thật trở nên vui sướng.
“Bà ngoại. Bà xem y phục này thật đáng yêu nha, thế nào lại bé tí tẹo như vậy? em bé sinh ra cũng bé thế sao?”. Lãnh Tiếu Tiếu cầm bộ quần áo y hình ếch vui vẻ kêu lên.
“Cái đó là cho em bé ba tháng mặc, em bé sinh ra không có lớn như vậy”. Dư Thục Bình nhìn nụ cười trên mặt Lãnh Tiếu Tiếu đã lâu mới cô, bà hết sức vui mừng mình tìm được đúng cớ.
“Cái gì, cái này đã lớn thế sao? Trời ra, con cháu mà ra đời chỉ bé tẹo thế sao?”. Lãnh Tiếu Tiếu kinh ngạc khoa tay múa chân, chọc một bên khiến hướng dẫn viên mua lén lén nở nụ cười.
“Vị tiểu thư này nhất định là lần đầu tiên làm mẹ, em bé vừa sinh ra rất là nhỏ a…., nhưng, nếu như thân thể và tâm tình của mẹ rất tốt, đầy đủ sữa, giai đoạn sau em bé sẽ phát triển nhanh, mỗi ngày đều sẽ có biến hóa mới. Mang thai em bé mà một chuyện vô cùng thần ký”. Hướng dẫn viên mua rất dễ nhận thấy là người đã làm mẹ, bộ dạng người từng trải.
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn y phục trong tay, nghe lời nói hướng dẫn viên mua, trong đầu hiện ra hình ảnh em bé đáng yêu, cô phát ra nụ cười từ nội tâm.
Rất tinh khiết, rất tự nhiên, nụ cười rất thân thiết.
“Tiếu Tiếu?”
Đột nhiên, một giọng nữ vang lên cắt đứt suy nghĩ ngọt ngào của Lãnh Tiếu Tiếu.
Cô quay đầu lại, thấy Hạ Gia Di vui mừng cùng Tần Phi tràn đầy thâm tình.
“Hạ Di? Sao lại là cậu?”. Lãnh Tiếu Tiếu nhìn thấy hai người họ xuất hiện, cũng rất kinh ngạc.
“Đúng vậy a, hôm nay đột nhiên muốn mua cho em bé chút đồ, cho nên, để cho Tần phi đi dạo cùng tớ một chút, tháng sau chúng tớ sẽ phải đi lấy thêm”. Hạ Di vui vẻ nói, cô lấy cùi chỏ đụng vào Tần Phi có chút mất hồn.
“A, Tiếu Tiếu, đã lâu không gặp, em có khỏe không?”. Cảm thấy ám hiệu của Hạ Gia Di, Tần Phi lấy lại tinh thần có chút không tự nhiên nói.