Đến Chết Không Thay Đổi

Chương 18:




Sau ngày đó, Vương Thanh cũng không lại đi tìm Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ cũng đè nén nỗi nhớ nhung trong lòng, cho dù chịu đựng trăm ngàn dày vò cũng không nguyện ý liên lạc với Vương Thanh. Phùng Kiến Vũ nghĩ: Có lẽ để cho Vương Thanh cùng Lý Điềm chung một chỗ mới là đúng! Còn ta mang theo tất cả hồi ức với anh ấy qua hết đời này cũng tốt rồi.
Qua mấy ngày, Phùng Kiến Vũ liền bắt đầu vào đoàn quay phim. 《 Gió bão 》 là một bộ phim về cảnh sát và hắc bang, quá trình quay phim cũng là toàn bộ phong bế, Phùng Kiến Vũ đem Tiểu Niệm Thanh giao cho thân thích trong nhà, mang phụ tá Tuyên Tuyên chính thức vào đoàn phim.
Hôm nay, Phùng Kiến Vũ mới vừa quay xong một cảnh đánh nhau, đang ngồi uống nước nghỉ ngơi. Nhìn chai nước Phùng Kiến Vũ bắt đầu ngây ngô, cậu nhớ năm đó cậu cùng Vương Thanh đóng phim chung với nhau, mỗi lần uống nước đều là Vương Thanh mở nắp chai nước cho cậu
Phùng Kiến Vũ còn nhớ lúc đó Vương Thanh đặc biệt quan tâm, trước khi uống nước không chỉ mở nắp mà còn thử nhiệt độ của nước cho cậu. Bởi vì khi đó cậu phải luyện hát cho buổi fan meeting, cổ họng có chút sưng viêm không thể uống nước lạnh, cho nên Vương Thanh lúc nào cũng thử trước nhiệt độ nước cho cậu. Sau đó cậu còn bị khuê nữ trêu ghẹo nói không có Vương Thanh liền vặn không ra nắp chai, lúc ấy cảm thấy rất mất mặt, bây giờ suy nghĩ một chút đó là Vương Thanh đối với mình tràn đầy yêu thương a!
Nhìn Phùng Kiến Vũ xuất thần, Tuyên Tuyên do dự một chút, lại nghĩ đến Phùng Kiến Vũ gần đây quay phim không có tinh thần, vẫn là mở miệng, "Vũ ca, hai ngày nay thấy em luôn bất an. Có phải hay không đang nghĩ về Thanh ca?"
Phùng Kiến Vũ trong lòng không khỏi than thở: nỗi thương nhớ anh ấy cứ như vậy rõ ràng vậy sao? Phùng Kiến Vũ nhìn cô gái đã ở bên cạnh mình nhiều năm. Mặc dù cô không đẹp lắm, vóc người cũng không tốt, nhưng là cô xác xác thật thật bồi mình đi qua rất nhiều khó khăn, Phùng Kiến Vũ là thật lòng cảm ơn cô.
Phùng Kiến Vũ thở dài nói: "Tuyên Tuyên, chị nói em đang làm sai sao?Người nhà anh ấy cầu xin em buông tha anh ấy, nhưng ai sẽ là người buông tha em? Em đã chờ anh ấy bảy năm năm a, không phải bảy ngày, không có ai yêu anh ấy sâu nặng hơn em,cũng không có ai muốn tốt cho anh ấy hơn em."
Tuyên tuyên nhìn Phùng Kiến Vũ,cảm thấy rất là đau lòng, "Vũ ca, chị nhìn ra được em vẫn còn rất yêu Thanh ca. Nếu yêu, tại sao không tranh thủ chứ? Có một số việc, nếu như em không kịp nắm giữ, mất đi liền không thể tìm về được nữa."
Phùng Kiến Vũ không có đáp lại lời Tuyên Tuyên, cậu chỉ ngơ ngác suy nghĩ lời cô mới vừa nói qua, lại nghĩ đến Vương Thanh năm đã nói bọn họ là minh minh chú định. Nhất thời trong lòng cậu đưa ra một cái quyết định chờ 《 Gió bão 》 quay xong, cậu phải đi tìm Vương Thanh, cậu nhất định phải nói cho Vương Thanh rằng cho dù anh cái gì cũng không nhớ, nhưng mình vẫn muốn ở bên cạnh anh ấy
...
Hôm nay, Phùng Kiến Vũ phải quay một cảnh quay vô cùng nguy hiểm, là cảnh đánh nhau ở trên boong thuyền, mặc dù đạo diễn nhiều lần nói có thể dùng thế thân, nhưng mà Phùng Kiến Vũ vẫn giữ vững ý định muốn đích thân đóng.
Vương Thanh từ sau ngày rời khỏi nhà Phùng Kiến Vũ, vốn là hết sức tức giận cậu nhưng mà sau nhiều ngày không gặp tức giận trong lòng cũng tiêu hết rồi. Huống chi Vương Thanh nhìn ra được, Phùng Kiến Vũ đêm hôm đó làm như vậy chính cậu cũng rất khổ sở. Cho nên Vương Thanh không muốn từ bỏ như vậy, anh không tin chỉ là bạn bình thường mà lại treo hình anh khắp nhà, huống chi anh phát hiện mình cũng đã động tâm với Phùng Kiến Vũ.
Hôm nay Vương Thanh lấy tư cách là người đầu tư đến tham quan đoàn phim《 Gió bão 》đang quay ở Thanh Đảo. Vì không muốn cho Phùng Kiến Vũ biết, Vương Thanh chỉ thông báo trước cho đạo diễn.
Lúc Vương Thanh tới, Phùng Kiến Vũ đang quay phim, cậu xoay đầu một cái liền thấy thân ảnh cao lớn của Vương Thanh, không chú ý trợt chân, Phùng Kiến Vũ liền ngã xuống biển
Cuối mùa thu nước biển đã bắt đầu lạnh đến thấu xương, Phùng Kiến Vũ có cảm giác như rơi vào hầm băng. Kỹ năng bơi lội của cậu không tốt, cộng thêm đột nhiên rớt xuống còn có nước biển lạnh như băng, chân của cậu liền bị chuột rút.
Phùng Kiến Vũ rốt cục không giãy dụa nữa, mặc cho chính mình chìm vào trong nước biển lạnh giá. Cậu phảng phất thấy được Vương Thanh năm đó, ánh mắt ôn nhu, trong mắt chỉ có mình cậu. Phùng Kiến Vũ nghĩ: Có phải Thanh nhi của em không? Là anh tới đón em sao? Dẫn em đi!! Một ngày không có anh, thật sự không thể chịu đựng được, dẫn em đi đi, nơi nào cũng được, chỉ cần có anh bên cạnh, thiên đường hay địa ngục em đều đi theo anh
Nhưng mà không đợi cái ảo giác kia tiếp cận, Phùng Kiến Vũ cảm giác mình rơi vào một lồng ngực ấm áp. Cái ôm quá ấm áp, ấm áp đến mức khiến cho Phùng Kiến Vũ có xung động muốn rơi lệ , cậu muốn dựa vào sự ấm áp này gần thêm chút nữa
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ rơi xuống biển, cơ hồ là không do dự liền nhảy xuống biển. Nhảy xuống trong nháy mắt, Vương Thanh nghĩ: Vương Thanh, ngươi thảm rồi, ngươi đối với Phùng Kiến Vũ nào chỉ là động tâm, ngươi là yêu thương hắn.
Vương Thanh nhảy xuống biển, lặn xuống đáy biển, đem Phùng Kiến Vũ ôm vào trong ngực, sau đó không ngừng bơi lên. Vương Thanh ôm thân thể lạnh như băng của Phùng Kiến Vũ lên thuyền, nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu, lòng thương yêu không dứt. Vương Thanh chỉ muốn đem Phùng Kiến Vũ ôm chặc hơn chút, muốn đem nhiệt độ cơ thể mình phân cho cậu một ít.
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ, hắn biết, hắn trốn không thoát!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.