Đến Chết Không Thay Đổi

Chương 41:




Sau đêm đó, Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ liền trở lại như trước kia. Vương Thanh không giống như trước đó thận trọng chiếu cố Phùng Kiến Vũ nữa , nhưng mà lúc cậu phát bệnh, Vương Thanh sẽ rất nhanh tìm thuốc uy cho cậu uống, sau đó để cậu nằm ở trong ngực mình nghỉ ngơi. Đồng dạng là chiếu cố, nhưng cậu cảm thấy bây giờ Vương Thanh không làm cho cậu có cảm giác hít thở không thông, để cho cậu hết sức an tâm, hết sức đáng giá ỷ lại
Mà Phùng Kiến Vũ cũng sẽ không trốn Vương Thanh uống thuốc, cũng sẽ không ở trước mặt anh che giấu nỗi thống khổ của cậu, cậu yêu lòng ở trước mặt huynh đệ cậu, người nhà cậu, người yêu cậu, Vương Thanh của cậu bày ra dáng vẻ yếu ớt nhất của mình
Kể từ khi sau biết Phùng Kiến Vũ bị bệnh, ở chuyện phòng the Vương Thanh cũng hạn chế mình. Dưới tình huống bình thường, khi Vương Thanh muốn cũng sẽ tự mình lấy tay giải quyết, nếu như thật sự là quá nhớ Phùng Kiến Vũ,anh cũng chỉ để cho cậu lấy tay giúp mình giải quyết. Vương Thanh không dám đụng vào Phùng Kiến Vũ, anh sợ nếu như mình làm quá kịch liệt, sẽ làm cậu bị thương, cho nên mỗi đêm Vương Thanh chỉ có thể tắm nước lạnh sau đó trở lại ôm Phùng Kiến Vũ ngủ.
Vương Thanh vì Phùng Kiến Vũ làm hết thảy, cậu đều biết, cậu cũng rất cảm động. Hôm nay, Phùng Kiến Vũ mới vừa từ trong phòng tắm đi ra, thì vừa vặn nhìn thấy Vương Thanh tự mình động thủ giải quyết vấn đề sinh lý. Phùng Kiến Vũ trong lòng không khỏi than thở: Thanh nhi, em đang ở ngay tại bên cạnh anh đây, sao phải khổ vậy chứ!
Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ từ phòng tắm đi ra, lập tức dừng lại động tác trên tay. Anh  cúi đầu, bộ dáng làm chuyện sai bị bắt quả tang. Phùng Kiến Vũ lắc đầu một cái, đi tới nói: "Thanh nhi, sấy tóc cho em đi."
Phùng Kiến Vũ lên tiếng, Vương Thanh lập tức bò dậy, lấy ra máy sấy tóc, cho ngồi ở mép giường sấy tóc cho cậu. Bàn tay Vương Thanh tỉ mỉ xuyên qua mái tóc mềm mại của Phùng Kiến Vũ, một hương vị sữa ngọt ngào xông thẳng vào mặt anh. Vương Thanh mặt đầy hưởng thụ, bầu không khí hòa hợp, toàn bộ tình cảnh hết sức ấm áp. ( editor: í ẹ, không rửa tay sao lão Vương)
Sau khi sấy tóc xong, Vương Thanh nằm ở trên giường cà WEIBO xem tin tức, Phùng Kiến Vũ vốn là nằm bên cạnh anh bỗng xoay người một cái ngồi trên người anh.Trên người Phùng Kiến Vũ còn mặc áo choàng tắm lúc nãy bước ra khỏi phòng tắm, nhưng bởi vì thân thể ấm trở lại, áo choàng tắm đã mở ra một nửa. Vương Thanh nhìn xương quai xanh tinh xảo của cậu, hạt đậu nhỏ như ẩn như hiện, nuốt ngụm nước miếng, cúi đầu nhìn điện thoại di động, nhưng tâm tư hoàn toàn không có đặt trên điện thoại, Vương Thanh nói: "Đại Vũ, em đây là đang làm gì a."
Phùng Kiến Vũ cúi người nằm trên người anh, cậu rõ ràng nghe được nhịp tim đập thật nhanh của anh, vươn ngón tay thon dài vẽ một vòng trên ngực anh. Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu lên, giương cao nụ cười cám dỗ nói: "Thanh nhi, nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ anh không muốn em sao?"
Vương Thanh nhìn cậu vừa giống như thiên sứ, vừa giống như yêu tinh, bụng dưới nhanh chóng vọt lên dục vọng mãnh liệt. Nhưng lí trí vẫn nói cho anh biết, không thể làm như vậy, anh liền quay đầu đi chỗ khác, không nhìn Phùng Kiến Vũ nói: "Đại Vũ, không được, thân thể em không thể."
Phùng Kiến Vũ lần đầu tiên thấy Vương Thanh quật khởi tới cùng giống như một tiểu lão đầu vậy, cậu lấy tay xoay đầu anh lại, để cho Vương Thanh nhìn mình nói: "Có cái gì không thể, em nói có thể liền có thể." Sau đó liền hôn lên môi anh, hai người miệng lưỡi quấn quít, hết sức triền miên. Lúc này nước miếng trong khoang miệng giống như mật lộ quỳnh tương, để cho hai người hôn đến khó phân khó bỏ, không muốn chia lìa.
Vương Thanh cũng không nhịn được nữa, đưa tay mở áo choàng của Phùng Kiến Vũ ra, thân thể gầy gò bại lộ ở trước mặt anh. Phùng Kiến Vũ bởi vì bị bệnh, thân thể so với trước đó gầy đi rất nhiều, Vương Thanh cảm giác trong lòng ngập tràn đau lòng. Anh ôm thật chặt Phùng Kiến Vũ, giống như là muốn đem cậu khảm nạm ở trong thân thể của mình, từ đây hợp thành một, không tách ra nữa.
Phùng Kiến Vũ ngượng ngùng từ trong ngực Vương Thanh ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút né tránh. Cậu nhìn thân hình gầy gò của mình, trong đầu nghĩ: Thân thể như vậy,hiện tại hẳn rất khó khiến người ta ôm dục vọng a!.."Thanh nhi, thân thể em bây giờ, nhất định rất khó nhìn đi. Hơn nữa, thân thể như vậy sẽ cấn đau anh a." Phùng Kiến Vũ thanh âm rất nhẹ rất nhẹ, mặc dù cậu rất muốn che giấu, nhưng đáy mắt tự ti từ đầu đến cuối không cách nào che giấu.
Vương Thanh hiểu Phùng Kiến Vũ như vậy, anh làm sao không hiểu trong lòng cậu đang  nghĩ gì. Anh đem đầu đến gần bên tai Phùng Kiến Vũ, gặm cắn dái tai cậu, ở bên tai của cậu lẩm bẩm, "Sẽ không. Đại Vũ, anh thật thích em, anh cũng thích ôm thân thể em."
Vương Thanh khom người, ngậm vào phân thân tinh xảo của cậu. Khoang miệng ấm áp làm cho Phùng Kiến Vũ hết sức thỏa mãn, mỗi lần khi Vương Thanh nguyện ý buông xuống chủ nghĩa đại nam tử, vì cậu làm những này, cậu cảm thấy mình không có bất kỳ sức phản kháng nào cả. Cho nên dưới sự tỉ mỉ hầu hạ cùng kỹ thuật cao siêu của anh, Phùng Kiến Vũ rất nhanh liền bắn ra
Phùng Kiến Vũ vừa đạt cao trào, sắc mặt đỏ ửng, khí tức vi loạn, áo choàng tắm mở ra một nửa nhìn rất là mê người. Vương Thanh đem áo choàng của cậu hoàn toàn cởi xuống, đem cậu đặt ở dưới thân, nói: "Bảo bối, em thoải mái rồi, cũng nên để cho anh thoải mái một chút đi." Phùng Kiến Vũ xấu hổ, nhưng vẫn ôn thuận gật đầu một cái.
Vương Thanh cầm ra gel bôi trơn, bôi trên ngón tay một ít, sau đó chen vào mật huyệt của cậu. Xúc cảm căng mịn khiến cho Vương Thanh vô cùng hoài niệm, anh thật rất lâu không có chạm qua Phùng Kiến Vũ rồi. Mật huyệt rất lâu không có người đụng chạm dị thường mẫn cảm, trong chốc lát, Phùng Kiến Vũ liền khó nhịn cong người lên, muốn được an ủi nhiều hơn nữa
Ánh mắt ôn nhu của anh làm cho Phùng Kiến Vũ nhớ đến lúc hai người học đại học nhớ đến lần đầu tiên của hai người. Lúc ấy hai người cái gì cũng không biết, Vương Thanh tay chân vụng về luôn làm đau cậu. Nhưng mà khi đó Vương Thanh cùng bây giờ vậy, trân trọng cậu giống như bảo vật. Nghĩ tới đây, Phùng Kiến Vũ giống như một con mèo nhỏ vậy,ở bên cổ Vương Thanh cọ a cọ
Vương Thanh cười một chút, trấn an, "Bảo bối, không nóng nảy, lập tức cho em." Vừa nói, Vương Thanh liền nâng bắp đùi cậu, nhắm ngay mật huyệt, động thân một cái đem phân thân to lớn vùi vào trong cơ thể Phùng Kiến Vũ. Mật huyệt căng mịn làm cho Vương Thanh say đắm, anh vừa trừu sáp, vừa xoa nắn hai hạt đậu hồng hồng trước ngực cậu. Tiếng rên rỉ từ từ tràn ra, " Ân... a... thật thoải mái... Thanh nhi... dùng sức..."
Đầu lưỡi Vương Thanh linh xảo không ngừng dạo chơi khắp thân thể cậu, Vương Thanh lại hiểu rõ những chỗ mẫn cảm của cậu, không bao lâu khiến cho cậu không ngừng cầu xin tha thứ, "Thanh nhi... chậm... chậm một chút... quá... quá nhanh... ân... không chịu nổi... sẽ... sẽ hỏng mất..." Phùng Kiến Vũ nũng nịu cầu xin tha thứ, làm cho lửa dục của Vương Thanh  càng lớn hơn, tốc độ trừu sáp càng nhanh.
Vương Thanh đột nhiên ngừng lại, khiến khoái cảm của cậu cũng dừng lại. Vương Thanh nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, "Đại Vũ, anh yêu em." Thanh âm trần thấp của Vương Thanh lập tức làm cho Phùng Kiến Vũ đỏ cả vành mắt. Rõ ràng là người có lý trí như vậy, nhưng ở lúc Phùng Kiến Vũ bị thương tổn, thiếu chút nữa mất khống chế. Rõ ràng là người kiêu ngạo như vậy, nhưng sau khi biết Phùng Kiến Vũ bị bệnh, thiếu chút nữa tinh thần suy sụp
Phùng Kiến Vũ nắm thật chặt cánh tay Vương Thanh, hai chân xiết chặt lấy eo anh, muốn gắt gao cùng anh nối liền một chỗ."Thanh nhi, em cũng yêu anh, cả đời này cũng chỉ biết yêu anh."
Nghe được người yêu thâm tình tỏ tình như vậy, phân thân của Vương Thanh lại sưng lên một vòng, lại bắt đầu ở trong cơ thể Phùng Kiến Vũ trừu sáp, " Ân... a... ô ô... hảo... thật thoải mái... nữa... nhiều một chút..."
Vương Thanh nghe Phùng Kiến Vũ rên rỉ, cúi người tìm đôi môi mềm mại của cậu, tỉ mỉ dầy đặc hôn. Trận hoan ái hôm nay ôn nhu giống như trích xuất lai thủy vậy
"Thanh nhi... nếu... nếu như sau này... em không còn ở đây... anh... anh liền... tìm một người... kết... kết hôn đi..." Phùng Kiến Vũ ôm thật chặt cổ anh nói
Nghe lời Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh rất không vui, dùng sức đỉnh vào điểm nhạy cảm của cậu, dáng vẻ hung dữ nói: "Xem ra, vẫn là anh dùng sức không đủ, em vẫn còn sức nghĩ những chuyện vớ vẩn như thế này a"
Phùng Kiến Vũ đã sớm biết Vương Thanh bá đạo, đã sớm biết Vương Thanh không muốn nghe những lời như vậy, " Ân... hảo... không nghĩ... không nghĩ những thứ kia... chỉ muốn anh..." lời nói ngọt ngào hòa tan lòng Vương Thanh,anh dụng tâm thỏa mãn Phùng Kiến Vũ, dụng tâm thương yêu Phùng Kiến Vũ.Trong phòng, tràn đầy khí tức yêu thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.