Vương Thanh mỗi lần nhớ tới đôi mắt kia thì luôn nghĩ chủ nhân của nó là một người thế nào, anh nghĩ đôi mắt kia đẹp như vậy, chắc chủ nhân của nó cũng nhất định sẽ không làm cho anh thất vọng. Vương Thanh nóng lòng muốn tìm người đó, Vương Thanh cũng rất muốn biết anh và người đó cuối cùng có quan hệ như thế nào.
Cha mẹ Vương Thanh cuối cùng cũng không lay chuyển được Vương Thanh, bọn họ đành phải đồng ý với quyết định trở về nước của anh. Nhưng mà Vương Thanh phải đồng ý với hai yêu cầu của cha mẹ. Thứ nhất, Vương ba Vương ma yêu cầu Vương Thanh tiếp nhận công ty của gia đình, đảm nhiệm chức tổng tài của Vọng. Thứ hai, bọn họ dẫn theo một cô gái rất xinh đẹp giới thiệu cho Vương Thanh, nói cô ấy từ nay về sau sẽ là vị hôn thê của anh. Nếu như Vương Thanh muốn về nước thì nhất định phải đưa cô ấy đi theo, nếu không cũng đừng tiếp tục nghĩ đến chuyện về nước nữa
Cô gái kia cất giọng nói ngọt ngào, nhìn Vương Thanh tự giới thiệu mình: "Vương Thanh, xin chào, tôi tên là Lý Điềm, từ hôm nay trở đi tôi là vợ chưa cưới của anh."
Vương Thanh nhìn Lý Điềm, cảm thấy cô gái này nhìn qua rất cơ trí, suy nghĩ một chút mình trở về nước quả thật cũng cần phải có một người phụng bồi. Liền chấp nhận yêu cầu của cha mẹ, anh nói: " Được, con đồng ý. Qua hai ngày nữa con phải trở về nước."
Qua mấy ngày, Vương Thanh liền chuẩn bị xong hết thảy, chưa trở về thủ đô Bắc Kinh, Vương Thanh đã nói với chính mình, nhất định phải tìm được chủ nhân của đôi mắt kia.
Trong phòng chờ VIP của sân bay, Vương Thanh nhìn điện thoại di động, thờ ơ đọc tin tức. Vương Thanh nói với Lý Điềm: "Tôi muốn nói rõ ràng với cô là tôi sẽ không thích cô, cho nên cô ngàn vạn lần đừng lãng phí tình cảm trên người tôi."
Lý Điềm là con gái của trợ lý đắc lực của ba Vương Thanh. Cho nên thật ra thì Lý Điềm cũng biết sơ lược về chuyện của Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ, Lý Điềm không hiểu tại sao cha mẹ Vương Thanh lại làm như vậy, đối với cô thì nhìn hai người đàn ông ở bên nhau cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà ba Lý Điềm luôn mãi dặn dò cô, không cho phép ở trước mặt Vương Thanh nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan đến Phùng Kiến Vũ, hơn nữa còn dặn dò cô phải dùng hết sức lấy lòng Vương Thanh
Lý Điềm kỳ thực rất khó xử, bởi vì cô không có tình cảm với Vương Thanh, huống chi khi biết chuyện của anh và Phùng Kiến Vũ cô càng không có cách nào động tâm tư đối với Vương Thanh. Lý Điềm rất hiểu chuyện nói: "Anh yên tâm, tôi có chừng mực, tôi sẽ đóng thật tốt vai diễn vợ sắp cưới của anh."
Đối với Lý Điềm hiểu chuyện, Vương Thanh hết sức hài lòng gật đầu một cái, lại bắt đầu nhìn điện thoại di động.
Đột nhiên, WEIBO hiện lên một dòng tin tức " Nghi vấn MC đang ăn khách Phùng Kiến Vũ đã có con gái riêng bảy tuổi ", bên cạnh còn kèm theo một tấm ảnh chụp lén bóng lưng Phùng Kiến Vũ ôm Tiểu Niệm Thanh. Không hiểu vì sao,trong lòng Vương Thanh dâng lên một trận phiền não từ trước đến nay không hề có, một cảm giác bị phản bội, cho nên Vương Thanh lập tức tắt điện thoại di động, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng mà tin tức kia luôn hiện lên trong đầu Vương Thanh, anh nghĩ: Phùng Kiến Vũ? Là ai? Ta quen biết hắn sao? Nghĩ tới đây, tim Vương Thanh lại bắt đầu xao động, anh không ngừng hít thở sâu, tự nhủ nhất định là mình muốn trở về nước thật nhanh trong lòng quá kích động, cho nên mới như vậy. Vì vậy tâm tình Vương Thanh cũng bắt đầu từ từ bình phục lại
Trải qua mười mấy giờ bay, Vương Thanh cũng đã đặt chân lên mãnh đất quen thuộc. Anh không cùng Lý Điềm trở về khách sạn, mà là hỏi nhân viên hỗ trợ của sân bay muốn mướn một chiếc xe, dựa vào trực giác của mình lái xe đi
......
Cùng ngày hôm đó, Phùng Kiến Vũ trải qua một ngày làm việc bận rộn trong lòng thấy rất mệt mỏi. Cậu quay đầu nói với Tuyên Tuyên: "Tuyên Tuyên, em muốn đến một nơi, chị giúp em về nhà bồi Niệm Niệm nha. Tiểu nha đầu kia không nghe lời bà vú em mới thuê, bất quá nó rất thích chị, rất nghe lời của chị."
Tuyên Tuyên dĩ nhiên biết Phùng Kiến Vũ muốn đi đâu, sau khi Vương Thanh rời đi, Phùng Kiến Vũ mỗi nửa năm sẽ đi một chuyến, nhưng mà cô không nói ra, dưới cái nhìn của cô thì đó là bí mật thuộc về Phùng Kiến Vũ và người kia. Tuyên Tuyên nhận lấy đồ đạc của Phùng Kiến Vũ nói: "Vũ ca, em đi đi! Không cần lo lắng Niệm Niệm, chị sẽ chờ em về nhà rồi mới đi."
Phùng Kiến Vũ cười cảm ơn Tuyên Tuyên "Cám ơn chị a Tuyên Tuyên, chiếm dụng thời gian ngọt ngào của chị và bạn trai, lần sau mời hai người ăn cơm." Sau đó Phùng Kiến Vũ xoay người cầm chìa khóa xe đi.
Phùng Kiến Vũ lái xe đi Bắc Đới Hà, đó là nơi cậu cùng Vương Thanh muốn đến nhưng thủy chung không thể cùng đi. Khi xe đi ngang qua nơi Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ năm đó xảy ra tai nạn xe cộ, Phùng Kiến Vũ trong lòng lại đau xót.
Cảnh tượng tai nạn năm đó cho dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng đối với Phùng Kiến Vũ mà nói vẫn là rành rành ở trước mắt. Phùng Kiến Vũ đến nay vẫn sẽ nằm mơ thấy Vương Thanh mặt đầy máu,cậu thường xuyên nghĩ nếu như năm đó người chết là mình vậy thì tốt rồi, như vậy cậu cũng sẽ không phải chịu đựng nỗi nhớ nhung đau khổ rồi.
Khi Phùng Kiến Vũ đi tới Bắc Đới Hà, trời đã tối rồi. Phùng Kiến Vũ xuống xe, đi tới bờ sông, hít thở không khí tươi mới, phóng thích nỗi nhớ nhung Vương Thanh. Trong tiềm thức của Phùng Kiến Vũ,khoảng thời gian mà cậu ở đây thuộc về cậu và Vương Thanh, chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Phùng Kiến Vũ lơ đãng quay đầu lại, thấy ven đường có bóng người vóc dáng cao thon đang dựa vào bên cạnh xe.Trong lòng cậu cả kinh: Thanh nhi! Là Thanh nhi! Sau đó Phùng Kiến Vũ lập tức chạy đến ve đường, nhưng khi Phùng Kiến Vũ chạy đến nơi thì thân ảnh kia đã không còn
Phùng Kiến Vũ trào phúng cười chính mình, vỗ gáy mình một cái nghĩ: Nhất định là hôm nay công việc quá bận rộn, cho nên xuất hiện ảo giác. Thanh nhi nếu như trở lại, làm sao có thể không đến tìm mình, anh ấy không nỡ bỏ rơi mình đâu. Sau đó Phùng Kiến Vũ xoay người đi tới xe mình, chuẩn bị về nhà.
Vương Thanh đang lái xe trên đường trở về khách sạn thì nghĩ. Ta mới vừa rồi tại sao phải đi đến chỗ đó, xuống xe nhìn một chút cũng không có gì đặc biệt a. Nhưng là, ta sao lại luôn cảm thấy đã đáp ứng người nào đó sẽ đến nơi này a.
Vương Thanh đột nhiên cảm giác đầu đau nhức, một thanh âm quen thuộc ở trong đầu hiện lên, "Thanh nhi, Thanh nhi, sắp đến sinh nhật em rồi, anh có món quà nào muốn tặng cho em không a. Nếu không có, em muốn anh bồi em đi Bắc Đới Hà xem mặt trời mọc a, công việc của chúng ta quá bận rộn, chúng ta có rất ít cơ hội ở chung với nhau a." Sau đó trong đầu Vương Thanh lại hiện lên dáng vẻ chính mình đầy ôn nhu, " Được a, sinh nhật em,em lớn nhất, bất luận em muốn cái gì anh cũng cho em, được không?" Vương Thanh liều mạng muốn nhìn rõ hình dáng của đối phương, nhưng đầu anh lại bắt đầu đau, cho nên anh lắc lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều nữa.