Đền Hạnh Phúc Cho Em

Chương 10: Giám đốc phổ trạch




***
Công Ty Thiết Kế Thời Trang AIR SPACE.
Xe dừng trước cổng lớn, Hàn Cảnh Văn vội xuống xe đỡ Lệ Doanh ngồi vào xe lăn, anh không dám ôm cô bất ngờ như hôm qua nữa, anh sợ cô giật mình. Với lại nếu ôm cô, mùi thơm trên người cô sẽ làm anh không kiềm chế được mà hôn cô mất.
Lệ Doanh rất khác với những người con gái kia, cô giống như mẹ của anh vậy, không sài bất kì loại nước hoa nào, cũng không mặc những bộ đồ hàng hiệu xa xỉ đắt tiền, càng không trưng diện son phấn lòe loẹt, cô chính là cô. Vậy nên Hàn Cảnh Văn đặc biệt thích tính cách này. Càng gần cô, anh cảm thấy cô rất đơn thuần đáng yêu, hình như anh dần thích cô nhiều hơn rồi.
" Lệ Doanh em mau vào đi, buổi chiều anh tới đón em." Hàng Văn vừa nói vừa đưa túi xách cho cô.
Lệ Doanh gật đầu rồi đẩy xe lăn đi vào. Cô khẽ mỉm cười. Cảm giác được người khác quan tâm chăm sóc mỗi ngày cũng thật đặc biệt đó chứ.
Tiễn cô vào công ty xong, Hàn Cảnh Văn vừa lên xe rời đi, thì Phổ Trạch cũng vừa lái xe tới. Từ xa, anh đã nhìn thấy Hàn Cảnh Văn đưa Lệ Doanh xuống xe, thấy được cử chỉ quan tâm chăm sóc của Hàn Cảnh Văn dành cho Lệ Doanh. Phổ Trạch bất giác siết chặt vô lăng mà tự hỏi:
" Lệ Doanh, em thực sự đã quên tôi rồi sao? Người đàn ông kia là ai? Sao anh ta lại đưa em đến công ty? Em kết hôn với anh ta rồi sao?.." Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu Phổ Trạch. Anh cho xe đỗ vào bãi đậu xe. Rồi sau đó đi thẳng vào trong công ty. Trong đầu nghĩ thầm: " Lệ Doanh, chúng ta nhất định phải nói chuyện rõ ràng. "
_____
Trong sảnh chính, Lệ Doanh đã thấy Cung Hàn và mười người nữa đang tập trung ở đó. Cô gọi lớn:
" Giám Đốc Cung, em đến rồi. "
Nghe tiếng Lệ Doanh gọi, Cung Hàn và mười người kia liền quay lại nhìn. Lệ Doanh ngồi trên xe lăn vẫy vẫy tay với Cung Hàn. Cô mặc chiếc đầm xuông màu trắng dài qua đầu gối, mái tóc ngắn màu nâu ngang vai, cô cười thật tươi, trông vô cùng xinh đẹp đáng yêu. Cung Hàn nhìn thấy dáng vẻ này của Lệ Doanh, tim anh bỗng đập trật đi một nhịp.
Bước đến chỗ Lệ Doanh, anh mở lời trêu chọc:
" Cô gái, em căn đúng giờ quá nhỉ! Không nhanh, không chậm vừa đúng 7 giờ 30 phút luôn. "
Lệ Doanh cúi đầu ái ngại, " Giám đốc cung, xin lỗi đã để mọi người đợi em. "
Thấy bộ dáng của cô, Cung Hàn bật cười, " đùa em thôi, không ai trách em cả. Đi thôi, chúng ta đến phòng nhân sự báo danh trước. "
Đoạn anh quay lại nhìn mười còn lại rồi nói: " mọi người đi cùng luôn nhé. "
Nói xong, anh cứ vậy mà đẩy xe lăn của Lệ Doanh rời đi. Mười người kia cũng theo sau. Trong mười người kia có đến bảy người là nữ còn lại là nam. Bảy cô gái kia đa phần lớn tuổi hơn Lệ Doanh. Chỉ có một người là trạc tuổi với Lệ Doanh. Cô gái này là tiểu thư của nhà họ Trịnh. Tên là Trịnh Tú Nhi.
Vừa nhìn thấy Cung Hàn đẩy Lệ Doanh đi, lại còn nói chuyện với Lệ Doanh rất vui vẻ, Trịnh Tú Nhi chợt nảy sinh lòng đố kị và căm ghét. " Cô ta là ai, sao anh Cung Hàn lại đối tốt với cô ta như vậy chứ? " Càng nghĩ cô ta càng thấy Lệ Doanh thật gai mắt.
Đến trước phòng nhân sự, Lệ Doanh liền hỏi Cung Hàn:
" Giám đốc Cung, chúng ta sẽ gặp ai để báo danh. "
" À! Người ghi danh cho mọi người chính là Giám đốc Phổ Trạch, anh ấy là Giám đốc của Phòng nhân sự ở đây. Giờ này anh ấy cũng sắp đến rồi đó. "
Lệ Doanh vừa nghe đến cái tên Phổ Trạch, cả người bỗng run lên. " Phổ Trạch, sao anh ấy lại ở đây, anh ấy vậy mà lại là giám đốc của phòng nhân sự. Nếu vậy, chẳng phải cô sẽ trực tiếp đối mặt với anh rồi sao? " Còn chưa biết làm thế nào, giọng nói của Phổ Trạch đã vang lên sau lưng.
" Xin chào mọi người, chúc mừng các bạn đã chính thức là Thành Viên của AIR SPACE. Từ nay, mọi người cùng cố gắng để đưa công ty chúng ta đến đỉnh cao thành công hơn nhé! "
Nói xong, Phổ Trạch mở cửa phòng rồi đi thẳng vào trong. Lệ Doanh thấy Phổ Trạch đi vào thẳng bên trong mà không hề để ý đến mình, cô vội thở phào mừng thầm.
Như vậy cũng tốt, thà làm ngơ còn tốt hơn là nhận ra nhau. Giữa cô và anh đã không còn gì từ hai năm trước rồi. Phổ Trạch, anh đã phủi sạch quan hệ của chúng ta trước mặt bao nhiêu người, vậy thì tôi cần gì phải nhận lại anh chứ? Chúng ta nên làm người xa lạ sẽ tốt hơn.
Sau khi mười người kia báo danh xong, cuối cùng cũng đến Lệ Doanh. Cô đẩy xe lăn vào bên trong, trước mắt cô, Phổ Trạch một thân âu phục màu xanh đen, trên mặt vẫn là cặp kính trong suốt, nhìn anh vô cùng lịch lãm và tri thức.
Lệ Doanh nhìn Phổ Trạch, anh quả nhiên vẫn như trước kia, không hề thay đổi vẻ bề ngoài. Nhưng có lẽ tâm anh đã thay đổi từ lâu rồi.
" Giám đốc Phổ, tôi là Lệ Doanh, lần đầu gặp anh..Tôi đến để báo danh. " Lệ Doanh lên tiếng chào hỏi trước.
Phổ Trạch đang cúi mặt xem hồ sơ, vừa nghe câu nói của Lệ Doanh, hai bàn tay anh vô thức siết chặt tập hồ sơ trong tay. Lần đầu gặp sao? Lệ Doanh, em quả nhiên không muốn nhận lại tôi. Em thực sự đã thay đổi rồi.
Anh cười chua chát, " xin chào, lần đầu gặp, mong em cố gắng hết sức mình làm việc cho công ty. "
Phổ Trạch đứng lên mở tủ lấy thẻ nhân viên cho Lệ Doanh rồi nói tiếp:
" Đây là thẻ nhân viên của em, bây giờ em có thể đi làm việc được rồi. "
Lệ Doanh nhận lấy thẻ nhân viên của cô từ tay Phổ Trạch. Cô cúi đầu rồi nói: " Cảm ơn Giám đốc Phổ, tôi sẽ cố gắng làm việc! " Sau đó, cô quay đầu xe lăn, đi thẳng ra cửa. Không hề quay đầu lại.
Phổ Trạch nhìn theo bóng dáng của Lệ Doanh, khuất dần sau cánh cửa rồi mất hút. Lòng bỗng thấy hụt hẫng, chua xót.
Lệ Doanh, nếu năm đó tôi không hủy hôn ước với em, chúng ta sẽ là người lạ sao? Em sẽ quen được người đàn ông kia chứ? Em thực sự không hối hận khi chúng ta hủy hôn ước sao? Em không còn là Lệ Doanh mà tôi từng biết nữa rồi..
Phổ Trạch khẽ nhắm mắt lại dựa vào ghế thở dài, năm đó nếu không phải vì cha mẹ anh gây sức ép cho anh, anh đã không hủy hôn ước với Lệ Doanh. Hôm nay, anh không phụ thuộc vào cha mẹ nữa, nhưng lại để tuột mất cô rồi. Nước mắt khẽ chảy xuống, anh lẩm bẩm..
" Lệ Doanh, chúng ta còn quay lại với nhau được sao? "
....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.