Hai tháng sau.
Biệt thự Thục Uyển.
Trong sân, Lệ Doanh đang bước chậm từng bước một mà không cần vịn vào thứ gì. Sau hai tháng trị liệu và luyện tập chân cô gần như muốn hồi phục hoàn toàn rồi.
Cảm giác một lần nữa được đi lại bằng đôi chân của mình thật tốt. Lệ Doanh cứ vậy mà đi đi lại lại đùa giỡn với Sky. Dưới ánh nắng, màu lông vàng ánh cam của Sky vô cùng rực rỡ. Nó không ngừng chạy tới lui, vô cùng thích thú khi được chơi cùng với cô chủ của mình.
"Doanh Doanh, em mau vào nhà nhanh, chân em chỉ vừa mới hồi phục thôi, đừng đi nhiều quá không tốt." Hàn Cảnh Văn ngồi trên ghế đá nhẹ giọng nhắc nhở.
"Em biết rồi, anh yên tâm." Lệ Doanh đáp.
Sau khi giỡn với sky chán rồi, cô mới vào nhà, trong phòng của mình, Hàn Cảnh Văn đang ngồi làm việc bên chiếc laptop của anh. Không để ý đến cô đang đứng ở sau lưng anh từ lúc nào?
Hai mắt đột nhiên bị bịt lại, ngửi được mùi hương quen thuộc, anh liền biết là Lệ Doanh, Hàn Cảnh Văn khẽ mỉm cười, mặc cho cô trêu chọc. Lệ Doanh thấy anh không có phản ứng, cô tưởng anh giận, liền buông tay ra, vội giải thích,
"Cảnh Văn, anh sao thế, anh giận em rồi hả? Em không cố tình trêu anh đâu, chỉ là buồn chán quá, em muốn đi làm lại có được không?"
Hàn Cảnh Văn xoay ghế lại, anh kéo Lệ Doanh lại để cô ngồi trên đùi anh, rồi nói:
"Hàn Thái Thái, em đường đường là vợ của Ceo Hàn Thị, chủ đầu tư chính của Air-space, thì cần gì phải đi làm chứ? Em ở nhà thiết kế cho Tổng Giám Đốc Hàn của em là được rồi."
"Nhưng mà Cảnh Văn à, đó là mơ ước của em, em không muốn từ bỏ đâu? "Em.. Lệ Doanh ngập ngừng không dám nói tiếp.
Hàn Cảnh Văn nhìn bộ dạng của cô, anh phì cười, nói:
"Doanh Doanh ngốc, em nghĩ gì thế, anh đã hứa sẽ tôn trọng mọi quyết định của em cơ mà. Yên tâm, ngày mai em có thể đi làm lại. Chỉ cần cẩn thận một chút là được rồi."
"Thật không?" Lệ Doanh đầy phấn khích mà hỏi anh. Cô đưa hai cánh tay trắng nõn lên ôm lấy cổ của anh, rồi thơm nhẹ lên má anh một cái. Khẽ thì thầm vào tai anh..
"Ông xã, cảm ơn anh."
Hàn Cảnh Văn bị Lệ Doanh chủ động hôn bất ngờ, người anh chợt cứng đờ, phản ứng không kịp, Lệ Doanh nhìn anh thẫn thờ, cô bật cười, đang định bước xuống khỏi đùi anh, thì lại bị anh kéo ngược trở lại. Giọng anh vô cùng ái muội.
"Vợ à, em định mồi lửa, rồi liền dập tắt luôn sao? Hửm?" Hàn Cảnh Văn kề sát khuôn mặt của anh vào hõm vai của Lệ Doanh mà thì thào. Môi lạnh của anh chạm vào cả da thịt nơi xương quai xanh của cô.
Lệ Doanh run rẩy, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, cô khẽ hỏi anh: "Cảnh Văn, anh muốn làm gì hả?"
Hàn Cảnh Văn cười gian xảo, anh nói:
"Doanh Doanh, anh muốn ăn em có được không? Anh yêu em, thực sự yêu em." Vừa nói anh vừa đưa răng mình cắn nhẹ vào cần cổ trắng nõn của cô.
A..Lệ Doanh khẽ la nhỏ.."Cảnh Văn..em..em.."
Còn chưa kịp nói, cô đã bị anh bế đến bên giường của anh. Ánh mắt anh nhìn cô đầy thâm tình.
"Doanh Doanh, đến lúc em nên thực hiện nghĩa vụ làm vợ của em rồi. Anh không thể chờ được nữa."
Nói xong, anh liền hôn xuống, Lệ Doanh bất ngờ, có chút sợ hãi. Nhưng rất nhanh, cảm giác sợ hãi kia cũng biến mất bởi sự yêu thương đầy ôn nhu của anh.
Anh khẽ thì thào, "Doanh Doanh, anh muốn em là của anh, chỉ thuộc về anh mà thôi không ai khác."
Lệ Doanh nghe anh nói, cô khẽ gật đầu. "Cô biết sớm muộn gì cũng sẽ co lúc này, huống chi cô là vợ hợp pháp của anh, vậy nên chẳng có lý do gì để từ chối chuyện đó cả.
Còn nữa, từ lúc quen biết anh, rồi yêu anh cho đến bây giờ, chỉ gần ba tháng thôi. Nhưng tất cả những điều anh làm cho cô, đều không đếm hết. Nhất là trong hai tháng cô trị liệu đôi chân, anh bận đến tối mắt tối mũi, nhưng anh vẫn không quên chăm sóc cho cô.
Nhiều lúc, mệt mỏi đến độ anh ngủ luôn trên ghế làm việc. Khi đó nhìn anh mệt mỏi như vậy, cô đã có lúc khóc thương anh một mình.
Vậy nên, ngay lúc này, sự báo đáp cho anh, cũng đáng lắm, có lẽ từ sâu trong tim của cô, hình bóng của anh đã lấp kín hết rồi, cô yêu anh, yêu thật sự rồi."
Cô khẽ vòng tay ôm qua lưng anh, ôm thật chặt, rồi nói nhỏ:
"Ông xã, lần đầu tiên của em, anh nhẹ thôi nhé!" Lời vừa dứt, mặt cô liền đỏ như cà chua chín vì xấu hổ. Cô úp nguyên khuôn mặt nhỏ nhắn vào khuôn ngực săn chắc của anh.
Hàn Cảnh Văn vui mừng không thôi, rốt cuộc thì anh cũng đợi được ngày hôm nay rồi. Đợi được lời nói của cô chính thức đồng ý làm người phụ nữ của anh.
Từ nay trở đi, anh thuộc về cô, cô thuộc về anh, hai người họ chính thức là của nhau.
Khi cả hai đã thoát y không còn một mảnh, thân thể trần trụi như hòa làm một, cảm giác da thịt đụng chạm vào nhau khiến cả hai nóng bừng. Anh ôn nhu từng chút một, cô cũng yên tâm mà phối hợp theo từng động tác của anh.
Hàn Cảnh Văn ôm thân thể trắng ngọc không tì vết của Lệ Doanh, bàn tay thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve, nâng niu trân trọng từng chút một.
Môi anh rà soát hết vùng đồi núi đều đặn tuyệt sắc của cô. Lệ Doanh rất đẹp, đẹp đến mê người, khiến anh càng nhìn càng muốn yêu thật nhiều. Anh ghé sát vào tai cô mà thì thào, giọng anh trầm khàn,
"Vợ yêu à, em sẵn sàng chưa?"
Lệ Doanh bây giờ hoàn toàn vô lực, những cử chỉ âu yếm của anh lúc dạo đầu làm cô mềm nhũn cả người, cô hạnh phúc vì anh lúc nào cũng yêu thương tôn trọng cô, cho dù là ngay lúc này.
Cô khẽ gật đầu, giọng nỉ non mà đáp lại anh.
"Cảnh Văn, em yêu anh, sẵn sàng làm người phụ nữ của anh rồi."
Được cô đồng ý, Hàn Cảnh Văn lúc này mới thực sự lâm trận, sau khi thăm dò hết khu vườn xuân của Lệ Doanh, lúc này, anh mới chính thức hành động.
Nhẹ nhàng tách chân cô ra, đùi anh cọ tới cọ lui vào đùi cô, anh ôm cô vào lòng, hôn xuống môi cô, nụ hôn nóng bỏng ngọt ngào, cho đến khi Lệ Doanh không chịu nổi sự trêu chọc của anh nữa, cô khẽ rên lên:
"Cảnh Văn, cho em.."
Lệ Doanh khó chịu, chỗ nhạy cảm của cô vì anh mân mê mà đã ẩm ướt hết rồi, vậy mà anh vẫn chưa chịu thành toàn cho cô. Hàn Cảnh Văn nhìn phản ứng của cô, anh cười lên hạnh phúc, người phụ nữ của anh cuối cùng cũng chủ động đòi anh rồi.
Anh nhéo nhẹ vào mũi cô, rồi cưng chiều mà nói:
"Doanh Doanh ngoan, chờ anh." Hàn Cảnh Văn buông tay khỏi nơi nhạy cảm đó, đoạn anh dùng sức mà đưa thứ to lớn của anh đâm mạnh vào nơi sâu nhất của cô.
"Aaa..." Lệ Doanh khẽ kêu lên, thật là đau, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, vậy mà vẫn cảm thấy rất đau nha. Nước mắt cô khẽ chảy ra, nhưng là nước mắt của hạnh phúc, của tình yêu với cô và anh.
Hàn Cảnh Văn sung sướng hạnh phúc tột cùng, anh cười đến ngọt ngào, từ giây phút này cô là của anh, của anh thật sự.
Hai người trải qua mấy phen ân ái, triền miên, mới ôm nhau mà ngủ. Cả căn phòng của ngày hôm nay tràn ngập hạnh phúc...