Đã gần một tiếng từ khi rời khỏi nơi cắm trại để tìm anh, Lệ Doanh mệt lả người, cô nghĩ anh chắc là không sao, có khi anh quay về rồi cũng nên.
Nghĩ một lúc, cô liền quyết định quay lại chỗ cắm trại ban nãy, nhưng là...biết đi đường nào đây.
Giữa bốn bề vắng lặng, cô lạc đường rồi. Cầm chắc đèn pin trong tay, cố nén lại sự sợ hãi, Lệ Doanh lần mò từng bước để đi về phía trước...
Đùng..đùng..sấm lại chớp liên hồi, Lệ Doanh hoảng sợ, không ổn, sắp mưa nữa rồi, làm sao đây? Còn chưa biết làm thế nào, thì mưa đã trút xuống, mưa còn to hơn khi nãy.
Vội vàng tìm chỗ để trú mưa, nhưng trên núi này, ngoài nơi để cắm trại ra, toàn bộ là rừng rậm. Căn bản không có chỗ để cô trú mưa.
Thế nên, trận mưa này, cô nhận đủ, thật may cơn mưa nhanh chóng qua đi, Lệ Doanh một thân quần áo ướt sũng. Cả người run rẩy vì lạnh.
Một lát sau, mưa tạnh hẳn, mây cũng quang ra, thế mà lại có trăng, ánh trăng chiếu sáng mờ mờ cảnh vật xung quanh.
Lúc này, Lệ Doanh mới nhìn rõ phương hướng. Cô chợt kinh hãi, đây là khu cạch biệt của động vật ăn thịt với mọi loài khác.
Lệ Doanh hoảng sợ, kinh hãi nhưng rồi cô trấn tĩnh lại, sẽ không sao đâu, còn có hàng rào chắn kia mà.
Mệ quá, lại lạnh, Cô liền ngồi bệt xuống cạnh một cây sồi lớn, để kiểm tra đèn pin, chợt nghe tiếng chó sủa cách đó không xa. Tiếng sủa dữ dội, có vẻ như chú chó kia, nó đang gặp nguy hiểm.
"Là Sky? Nó sao lại ở đây? Nó đi theo cô sao?" Lệ Doanh kinh hãi, thầm than nguy rồi.
Lệ Doanh đứng bật dậy, cô bấm đèn pin tiến đến nơi có tiếng của Sky phát ra...càng đến gần, cô càng cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô nào biết..Bên kia hàng rào chắn, một cặp mắt đỏ rực như than hồng của một con hổ trắng đang nhìn chăm chăm vào cô.
Sự xuất hiện của Lệ Doanh làm nó quên đi sự tồn tại của Sky. Toàn bộ sự tập trung của nó bây giờ chỉ có Lệ Doanh.
...
Bên này, Hàn Cảnh Văn sau khi chạy thục mạng để tìm cô vợ của anh, trận mưa khi nãy, anh cũng dính trọn. Cũng ướt như chuột lột.
"Doanh Doanh! Em ở đâu? Trả lời anh? Doanh Doanh." Hàn Cảnh Văn gọi khàn giọng, nhưng vọng lại chỉ là tiếng của anh mà thôi.
Anh quyết định đi sâu vào bên trong rừng, chắc chắn Lệ Doanh chỉ ở khu cách biệt đó mà thôi. Vì khi nãy nếu là đi chỗ khác, có lẽ cô đã gặp anh và Cung Hàn rồi.
Vừa đi anh, anh vừa không ngừng gọi cô. Lòng anh nóng như lửa đốt, cũng may là trăng lại xuất hiện, nên thật nhanh anh tới được khu cách biệt.
Xa xa, anh cũng nghe thấy tiếng cho sủa, Hàn Cảnh Văn cau mày, trên núi này, làm gì có chó kia chứ? Anh nghe lầm rồi sao?
"Đợi đã, tiếng chó sủa? Là Sky, phải rồi, anh và Lệ Doanh vốn dĩ mang theo Sky đi cùng mà." Hàn Cảnh Văn dừng lại, lắng nghe thật kĩ.
Quả nhiên là tiếng sủa của Sky, nhưng sao nó lại sủa gấp như vậy. Xác định tiếng sủa phát ra từ hướng đông của Khu Cách Biệt, Hàn Cảnh Văn nhanh chân chạy như điên đến đó.
Đột nhiên anh thấy sợ, sợ hơn lúc nào hết. "Doanh Doanh, em đừng xảy ra chuyện gì, bằng không anh sẽ chết mất nếu không có em."
....
Trở lại bên này, sau khi tiến đến gần hơn, Lệ Doanh soi đèn pin vào nơi phát ra tiếng sủa. Trong hai bụi cỏ lớn rậm rạp, Sky đang xù lông lên, hai cặp răng nanh nhe ra, gầm lên dữ dội.
Mặc cho Lệ Doanh kêu nó, nó vẫn nguyên một tư thế mà nhìn thẳn về hướng trước mắt, sủa dữ tợn hơn.
"Lệ Doanh khó hiểu, Sky! Em sủa gì thế? Mau ngừng đi, chúng ta quay trở lại..." cô bước đến định ôm nó, thì bất ngờ,
Tiếng con hổ trắng kia gầm kên, làm Lệ Doanh kinh hãi, ngã ngửa ra sau. Hai tay cô vẫn nắm chặt đèn pin trong tay, cô run rẩy soi đèn về hướng trước mắt.
Nhìn theo những tia sáng của đèn pin, bên kia hàng rào chắn, Lệ Doanh bắt gặp cặp mắt đỏ như máu của con hổ màu trắng kia.
Nó đang nhìn cô chằm chắm, gào rống lên.
"Áaa....Cảnh Văn cứu em...."cô run lẩy bẩy đến rơi cả đèn pin.
Là Hổ! Một con bạch hổ đã trưởng thành. Hình như nó đang đi săn đêm.
Lệ Doanh sợ hãi, hai tay bịp chặt miệng không dám kêu nữa, cô đứng cũng không nổi.
"Cảnh Văn, anh đang ở đâu, em sợ quá!" Trong đầu cô không ngừng gọi anh.
Con bạch Hổ nhìn hai con mồi trước mắt, nó càng hung tợn hơn, lồng lên phía bên kia hàng rào. Dường như cố tìm cách để thoát qua bên này.
Lệ Doanh lúc này mới nhớ đến là có rào chắn, nhưng là cô run rồi sợ đến đứng còn không được. Sky vẫn sủa không ngừng, nhất là khi nhận ra Lệ Doanh đang ở cùng nó, nó càng dữ tợn hơn.
Đưa tay lần mò tìm đèn pin, đèn pin đâu rồi? Mặc kệ, Lệ Doanh cố nén sợ hãi xuống, cô vội đứng lên,
Sky, đi thôi, nhanh lên, không thì chúng ta sẽ bị nó ăn mất. Cô biết là có hàng rao chắn, nhưng là cái hàng rào kia trải qua biết bao lâu rồi, liệu nó có vững vàng không?
Dưới ánh trăng mờ mờ, cô vẫn nhìn thấy rõ con Bạch Hổ. Nó không gầm lên như lúc nãy, mà nó đang tìm cách để vượt qua rào. Nó quá ranh mãnh, và tinh khôn. Lệ Doanh tất nhiên biết điều này. Loài hổ Trắng vốn rất thông minh mà.
Sky, nhanh lên. Vừa nói cô vừa kéo Sky đi. Chân cô run rẩy, đi cũng không được nhanh. Sky thấy Lệ Doanh đi, nó cũng giật lùi đi theo cô miệng không ngừng gầm gè.
Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc. Bạch Hổ kia sau khi nhìn thấy hai con mồi bỏ đi. Nó như nổi điên, lồng lộn, hàng rào phải lung lay bởi mỗi lần va chạm của nó. Nó Gào rống lên.
Lệ Doanh giật bắn người, cô đi nhanh hơn nữa. Nhưng chưa đến một trăm mét, Sky bỗng nhiên không chịu đi nữa, mà gầm gè còn quyết liệt hơn ban nãy, Lệ Doanh quay đầu nhìn lại.
"Ôi không! Chỉ là khoảng cách chưa đầy hai mươi mét. Con Bạch Hổ to lớn đang gầm lên ngay trước mắt cô và Sky. Nó thoát ra khỏi rào chắn rồi.
Mắt nó đỏ như máu, thao láo nhìn cô, Lệ Doanh, trợn mắt, không nói nên lời. "Làm sao đây? Cô chưa muốn chết."
Tiếng gầm gè của Sky khiến con bạch hổ kia có chút do dự. Nhưng là nó đang đói nha. Nó không vội mà chậm rãi tiến đến, Lệ Doanh chôn chân ngồi phịch xuống đất tại chỗ, mặt cô tái mét.
Khi khoảng cách chỉ còn lại chưa đầy mười mét, đột nhiên Con Bạch Hổ nhảy chồm về phía Lệ Doanh.
"Á....không! " Lệ Doanh thét lên.
"Doanh Doanh!!! "
Lệ Doanh nhắm hai mắt lại, nước mắt cô chảy ra, "Cảnh Văn, kiếp này em không ở cạnh anh nữa rồi." Nhưng là, một giây, hai giây...cô vẫn bình an.
Có thứ gì đó như chất lỏng ướt ướt nhỏ trên má cô...đưa tay lên chạm vào thứ chất lỏng kia, là máu, là mùi tanh của máu.
Nhanh chóng mở mắt ra, trước mặt cô, hính dáng người đàn ông cao lớn đang chắn cho cô. Anh đang che chở cho cô.
Cảnh Văn, là Hàn Cảnh Văn. Lúc anh nghe tiếng Sky sủa, anh đã lao như điên đến đây. Càng đến gần, anh lại nghe Tiếng gầm của hổ. Anh lại chạy thục mạng.
Ngay khi vừa đến, khoảnh khắc con bạch hổ kia nhảy chồm đến để vồ Lệ Doanh, anh không đắn đo, rút vội cây dao găm được cất ở túi quần mà lao tới chắn trước cô.
Vậy nên, Con bạch Hổ lao tới không vồ được Lệ Doanh, mà người nó cào trúng là anh. Một bên bả vai của anh bị nó ngoạm trúng, máu tươi chảy ra.
Con bạch hổ sau khi ngoạm trúng vai anh, hai chân của nó cũng bị anh đả thương. Nó đau đớn rống lên, de lui lại. Mắt đỏ ngầu nhìn người đàn ông vừa xuất hiện. Nó như có một cảm giác quen thuộc khi đối mặt với người đàn ông này. Hình như nó từng gặp anh rồi.
"Cảnh Văn! Lệ Doanh hét lên." Quên cả sợ hãi, cô vội đứng lên, ôm lấy anh khóc nức nở.
"Cảnh Văn, anh sao rồi? Huhuhu..."
"Anh không sao? Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi." Đoạn anh quay sang nhìn thật kĩ con hổ trắng trước mắt.
Bộ lông nó trắng muốt nổi bật lên dưới ánh trăng. Nhìn vào đôi mắt của nó, anh liền nhận ra, "Là Tiểu Bạch. Là Tiểu Bạch của anh trước kia mà."
Trấn An Lệ Doanh xong, anh liền chậm rãi tiến về con Bạch Hổ. Đưa hai bàn tay thon dài về phía nó, anh cười rồi gọi nó. Giọng anh đầy thân thiện.
"Tiểu Bạch! Thật lâu mới gặp lại mày...."