Đền Hạnh Phúc Cho Em

Chương 37: Thị uy




Khu Cắm Trại.
Hạ Tuyết lúc này không thể ngồi im nữa, cô phải làm gì đó. Đã gần khuya rồi, nhưng Lệ Doanh và Cảnh Văn vẫn chưa quay lại.
"Nam Tước, em phải đi tìm hai người họ. Anh nhát gan thì ở lại đi, em phải tìm bạn của em." Hạ Tuyết gằn lên giận dữ.
Cắm trại tham quan gì chứ? Vui vẻ đâu không thấy, chỉ thấy trước mắt, một lũ người tham sống, một lũ chết nhát.
Lý Nam Tước trợn mắt, anh đây là lần đầu tiên thấy vợ mình bức xúc đến vậy. "Hạ Tuyết em bình tĩnh lại đi. Em không thể đi một mình rất nguy hiểm."
"Haa..nguy hiểm. Lý Nam Tước, anh đừng quên, Hàn Cảnh Văn bạn thân của anh cũng không rõ tung tích vậy mà anh lại ngồi ở đó mà bình tĩnh, còn em, em không làm được."
Hạ Tuyết nhìn hết đám người còn lại. Cô cười lạnh, giọng đầy mỉa mai, trách mắng:
"Một lũ các người, tham gia buổi cắm trại này chẳng phải là muốn thể hiện trước mặt Hàn Tổng sao? Vậy mà anh ấy vừa mất tích, các người liền làm ngơ."
Hạ Tuyết nhìn đến Phổ Trạch, cô càng căm ghét, nhất là nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của hắn khi Hàn Tổng mất tích, cô lại càng nghi ngờ, có khi nào, mọi chuyện xảy ra từ chiều đến giờ có liên quan đến hắn ta.
Cả hai chị em nhà Dương Lan Ngọc và Dương Lan Chi kia nữa, chắc chắn cũng không thoát khỏi liên quan. Hai con ả đó khi biết Lệ Doanh mất tích trong rừng, bên ngoài làm bộ như lo lắng, nhưng bên trong lại tâm địa đắc ý khi Lệ Doanh gặp nạn.
Hạ Tuyết còn đang giận dữ chưa suy tính hết mọi chuyện, chợt nghe hai cô gái còn lại kia trong nhóm hét lên thất thanh.
"Áaaa.....Có hổ, cứu với.." hai cô gái vừa hét lên vừa chỉ tay về hướng đường mòn khi nãy Lệ Doanh và Hàn Cảnh Văn rời đi.
Mọi người nghe tiếng hét của hai cô gái, lập tức cả đám quay lại, nhìn về hướng hai người họ chỉ tay...
Từ xa, bọn họ thấy, một con Bạch Hổ to lớn đang từ từ tiến lại. Trên lưng nó mang theo một người đàn ông. Đi bên cạnh nó, không ai khác chính là Lệ Doanh, còn có cả Sky.
Nếu là Lệ Doanh, vậy người đàn ông trên lưng con Bạch Hổ kia là Hàn Cảnh Văn rồi.
"Cảnh Văn / Hàn Tổng." Cả Lý Nam Tước và Cung Hàn gọi lớn rồi chạy vội tới.
"Ùm..GRào...GRào..."
Bạch Hổ gầm lên giận dữ, nó đứng lại, nhe răng nanh sắc nhọn, đầy hung tợn đề phòng hai con người đang chạy tới...
Đám người cả kinh, hai chị em Dương Lan Ngọc và Dương Lan Chi hét rầm lên. Phổ Trạch cũng khiếp sợ. Lần đầu tiên anh ta thấy một con Bạch Hổ lớn như vậy.
"Nhưng, sao Lệ Doanh lại ở bên cạnh nó mà không hề sợ hãi.?"
Lý Nam Tước và Cung Hàn cũng hết hồn không dám bước tiếp nữa. Nghe nói loài hổ trắng hung tợn gấp mấy lần loài hổ vằn bình thường. Hai người đứng bất động không dám nhúc nhích.
Lệ Doanh nhìn cả đám người, cô khinh thường, không ngờ bọn họ lại còn sợ Tiểu Bạch hơn cả cô.
Cô khẽ xoa đầu Bạch Hổ, rồi nói thầm bên tai nó.
"Tiểu Bạch, mặc kệ bọn họ, cứu ân nhân của mày quan trọng hơn. Đi thôi."
Không biết Bạch Hổ có hiểu tiếng của Lệ Doanh hay không? Chỉ thấy sau khi cô thì thầm, nó nhìn cô đăm đăm rồi lặng lẽ mang theo Hàn Cảnh Văn đang hôn mê đi về phía lều của anh và cô.
Nhìn đến một màn này ngay trước mặt, đám người càng kinh hãi, mắt trợn tròn, miệng há hốc mà nhìn Lệ Doanh đầy khiếp sợ. Con Bạch Hổ kia vậy mà lại nghe lời của Lệ Doanh.
Lúc đi ngang qua Lý Nam Tước, Lệ Doanh gọi anh.
"Nam Tước, anh cũng vào theo đi, dẫn cả Hạ Tuyết theo nữa."
Tiểu Bạch mang theo ân nhân của mình trên lưng, đi hiên ngang vào nơi dựng trại. Nó chả thèm nhìn đến đám con người hèn nhát kia. Đêm nay, có lẽ sự thị uy của nó, sẽ khiến một số kẻ sợ đến không thể ngủ được nữa.
Xem ra, bản tính của nó cũng không khác Hàn Cảnh Văn là mấy. Vô cùng khó gần.
Phổ Trạch khiếp vía trong lòng, "Hàn Cảnh Văn kia đúng là không đơn giản, anh ta ngay cả Bạch Hổ cũng thuần phục được. Con người này, nếu không diệt trừ sớm, sẽ gây ra mối nguy cho nhà họ Phổ.
...Càng nguy hiểm hơn nếu để Hàn Cảnh Văn biết, mọi chuyện hôm nay căn bản là do hắn ta gây ra, thì hắn không chắc mình còn toàn mạng hay không?"
Nơi cắm trại có tất cả tám lều trại. Chỉ có Lều của Lệ Doanh và Hàn Cảnh Văn là lớn nhất vì anh thích được thoải mái. Vậy nên, Tiểu Bạch cũng không ngại mà ngụ lại ở đây luôn, nó muốn ở cùng ân nhân của nó.
Lệ Doanh cũng không đuổi nó đi, cô hình như là cũng dần thích nó rồi. Nhớ lại khi nãy, trong Khu Cách Biệt, cô đã đánh bạo thử nói chuyện với nó. Vậy mà nó lại nghe lời cô. Cô lúc đó vừa vui mừng như điên vừa ngạc nhiên.
Sau khi đỡ Hàn Cảnh Văn xuống đệm cẩn thận, Lý Nam Tước vừa bắt đầu xử lí vết thương cho bạn mình vừa hỏi Lệ Doanh.
"Lệ Doanh, mọi chuyện là thế nào? Sao lại thành ra như vậy?
Lệ Doanh lúc này mới kể lại toàn bộ sự việc từ khi cô gặp Trịnh Khả Nhi ngoài cửa cho đến lúc Tiểu Bạch mang Hàn Cảnh Văn và cô trở lại.
(....)
Sau khi nghe cô kể lại mọi chuyện, vợ chồng Lý Nam Tước và Hạ Tuyết nhanh chóng xử lí mọi vết thương Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh.
Mọi thứ xong đâu đây, lúc này khi nhìn đến vết cắt ngay chân phải của Tiểu Bạch, Lý Nam Tước chợt nảy ra ý định, anh muốn băng bó cho nó. Nhưng là nghĩ đến thái độ thị uy khi nãy của nó, anh có chút do dự.
"Lệ Doanh, Tiểu Bạch cũng bị thương rồi, anh làm sao để băng bó cho nó đây. " Lý Nam Tước ái ngại hỏi.
Lệ Doanh nhìn chân của Tiểu Bạch, đúng là nó bị thương rồi. Nhưng ở đây ngoài cô ra, Tiểu Bạch vốn không thích ai lại gần nó. Vậy thì cô đành liều một phen xem sao? Cô sẽ xử lí vết thương và băng bó cho nó mới được.
Nhìn sang Hạ Tuyết và Lý Nam Tước, cô nói:
"Anh Nam Tước, Hạ Tuyết, hai người cùng trở về lều đi. Mình em ở lại đây được rồi. Em sẽ chăm sóc cho anh Cảnh Văn và Tiểu Bạch."
Hạ Tuyết muốn khuyên cô bạn thân của mình, nhưng là cô biết, bản tính Lệ Doanh rất cố chấp, một khi đã quyết thì không ai ngăn được, kể cả bạn thân là cô. Cô đành đứng kên kéo tay Lý Nam Tước đi. Không quên dặn dò Lệ Doanh.
"Lệ Doanh, mình và anh Nam Tước ở ngay lều kế bên, có gì cậu gọi cho mình nhé."
"Ừm, " Lệ Doanh gật đầu.
Sau khi Lý Nam Tước và Hạ Tuyết rời đi, Lệ Doanh cũng bắt đầu xử lí vết thương ở chân của Tiểu Bạch. Cô tưởng nó sẽ gầm lên,phản đối, nhưng ngược lại nó lại nằm im để cô muốn làm gì thì làm. Hai mắt nó lim dim muốn ngủ.
Làm xong tất cả mọi thứ cũng mất cả giờ đồng hồ.
Lệ Doanh lúc này mới thoải mái nằm xuống cạnh Hàn Cảnh Văn. Cô khẽ ôm anh, hôm nay đúng là một ngày kinh sợ đối với cô rồi.
Lệ Doanh suy nghĩ miên man, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.