Nhà chính Phổ gia.
Trong phòng khách, Phổ Trạch đang ngồi trên sô pha chờ tin của thuộc hạ. Từ sau hôn lễ của Lệ Doanh và Hàn Cảnh Văn, Phổ Trạch hắn vẫn không can tâm. Nên vẫn điều người ngầm theo dõi anh và cô.
Chả hiểu vì sao, hắn từ một con người phong độ, hiểu lí lẽ, lại biến thành một con người thực đê tiện.
Vì yêu sao?
Không là vì ganh tị mà thôi. Mọi thứ Hàn Cảnh Văn có, hắn lại không có. Thế nên hắn căm hận anh, hận anh cướp đi người hắn vẫn yêu nhất. Đó là Lệ Doanh, Nếu hắn không có, vậy thì anh cũng đừng hòng có.
"Thiếu gia, hôm nay, Hàn Cảnh Văn kia mang vợ hắn đến bệnh viện. Hình như là khám thai gì đó." Tên thuộc hạ chạy vội chạy vàng vào để bẩm báo.
"Khám thai sao?" Phổ Trạch có chút ngạc nhiên, dần chuyển sang tức giận.
"Vậy mà bọn chúng lại có con với nhau rồi."
Quay sang tên kia, hắn lạnh lẽo nói, " tôi biết rồi, tiếp tục theo dõi cho tôi."
Thuộc hạ rời đi. Hắn liền tức giận mà hất hết mọi thứ trên bàn xuống nền nhà, ly tách bể nát.
" Khốn kiếp Hàn Cảnh Văn, mày chờ đó cho tao, tao không lấy được Lệ Doanh vậy thì mày cũng đừng hòng mà yên ấm bên cô ấy."
Hắn tức giận, hai mắt đỏ ngầu, ý định trả thù càng quyết tâm hơn.
Phổ Trạch đứng lên đi vội ra cửa, hắn quyết định sẽ phải đi gặp người thần bí kia.
Lần trước, tại khu cắm trại, chính người kia đã mở cờ cho hắn, nhưng không ngờ kế hoạch thất bại.
Từ đó, hắn cũng không liên lạc với người thần bí kia, mà hình như người kia, cũng chưa muốn lộ diện..
Hắn chỉ biết rằng người kia, có mối hận tột cùng với Hàn Gia. Nên mới muốn dồn Hàn Cảnh Văn vào chỗ chết.
Chiếc ô tô từ trong biệt thự chạy nhanh ra khỏi cổng rồi mất dạng trên lộ lớn.
.....
Giang Gia.
Trong phòng, một người đàn ông mặc áo cổ kín, thêu hoa văn một con rồng đen dữ tợn. Không ai khác, ông ta chính là kẻ thần bí kia.
Kẻ thù lớn nhất của Hàn Gia. Giang Bắc Thành.
Năm đó, Giang Bắc Thành, Thục Uyển Văn, Ôn Tuyền, và Hàn Cảnh Vũ vốn là bốn người bạn chơi thân với nhau thời đại học.
Hàn Cảnh Vũ và Thục Uyển Văn vốn có hôn ước, nên vừa biết nhau liền đã mến nhau. Còn Giang Bắc Thành, Ôn Tuyền cả hai lại phát sinh mối tình đơn phương với hai người bạn là Hàn Cảnh Vũ và Thục Uyển Văn.
Ôn Tuyền thực rất thích Hàn Cảnh Vũ. Ngược lại, Giang Bắc Thành lại yêu Thục Uyển Văn...
Nhưng cả hai người cuối cùng, căn bản vẫn là người đến sau. Từ yêu rồi sinh hận.
Giang Bắc Thành từ một sinh viên ưu tú, trở thành một tay làng chơi, nghiện ngập gái gú, thậm chí giết người rồi bỏ trốn...sang Mĩ, biệt tích từ đó..
Mãi cho đến bây giờ, ông ta liền đã quay trở lại Đài Trung. Mục đích duy nhất chính là muốn trả thù.
Mà người ông ta ôm hận nhiều nhất chính là Hàn Cảnh Vũ, nếu không phải tại ông thì ông ta đã không đi đến bước đường này.
Giang Bắc Thành yêu Thục Uyển Văn, nhưng là bà lại yêu Hàn Cảnh Vũ. Còn gì đau đớn hơn yêu người nhưng không được hồi đáp.
Từ ngoài cửa lớn...một thuộc hạ đi vào. "Ông chủ có người tìm ông."
Giang Bắc Thành từ trong suy nghĩ thoát ra, quay mặt lại nhìn tên thuộc hạ, làm hắn ngay tức khắc run sợ.
Đôi mắt Giang Bắc Thành nheo lại, " là người nào?"
Tên thuộc hạ kia nén sợ, giọng hơi run, " là một người họ Phổ, tên Trạch."
"Hử??" Giang Bắc Thành có chút kinh ngạc. "Tên thiếu gia kia vậy mà cũng biết đường mà tìm đến đây."
"Ông chủ, ngài có gặp cậu ta không?" Thuộc hạ khẩn trương hỏi lại.
"Gặp, cho cậu ta vào sảnh đợi tôi." Giang Bắc Thành gật đầu đáp, hai tay đặt tấm ảnh nhỏ của Thục Uyển Văn vào ngăn kéo rồi đóng lại.
Sau khi thuộc hạ lui ra ngoài, ông ta đứng dậy thay một bộ đồ Tây Trang khác.
Mặc dù đã gần ngũ tuần, nhưng Giang Bắc Thành vẫn được coi là một quý ông rất phong độ. Ở tuổi như ông ta, nhiều quý ông khác, phu nhân hai ba bà, con cái bốn năm đứa, cháu nội cháu ngoại có khi mười đứa cũng nên.
Nhưng ông ta thì ngược lại, vợ thì không có, con cũng không, không có một người thân thích nào.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ không cố chấp đến hai, ba chục năm như ông ta..
Còn ông ta thì từ dạo đó cho đến hôm nay, vẫn không buông bỏ chấp niệm, rằng Thục Uyển Văn bà chưa bao giờ yêu ông ta, cho dù ngay cả khi từ giã cuộc sống, bà cũng chỉ yêu một người đàn ông duy nhất, đó là chồng bà, Hàn Cảnh Vũ, cha của Hàn Cảnh Văn, con trai của bà.
Bỏ đi suy nghĩ trong đầu, Giang Bắc Thành sau khi tây trang chỉnh tề, liền đi ra khỏi phòng.
....
Ngoài sảnh lớn, Phổ Trạch nhìn hết xung quanh cách bài trí của ngôi nhà này một lượt, trong lòng có vài phần thực cảm thán.
Hắn ta phải tốn không ít tiền cho thám tử mới có thể tìm ra nơi này, quả nhiên ngọa hổ tàng long, nhìn không giống một nơi ở bình thường.
Cái không khí lạnh lẽo ở đây làm hắn ta hơi run, thực còn lạnh hơn nhà xác ở bệnh viện.
Nếu không phải vì chuyện báo thù, hắn còn lâu mới đến nơi quỷ này, nhà ở không ra nhà ở, không khí cô tịch lúc nào cũng mang đầy khí âm ở địa ngục...
Quả nhiên chủ nào, thì nhà nấy..
Sống lưng của Phổ Trạch bất giác ớn lạnh, hắn ta ngoái cổ lại nhìn.
Trước mắt hắn ta, người đàn ông gần năm mươi tuổi, tây trang sạch sẽ, đang đi đã gần đến chỗ hắn ngồi.
Càng đến gần, thì lại càng lạnh lẽo, khiến hắn ta có chút nao núng trong lòng, khí chất của lão ta quá lớn rồi. So với cha của hắn, thì người đàn ông này gấp đến mấy lần.
Bất giác hắn ta đứng bật dậy.."Giang Tiên sinh, chào ông!"
Giang Bắc Thành lướt qua hắn, ngồi xuống sô pha phía đối diện, hai chân bắt chéo, phong thái của một gia chủ tôn quý, " cậu biết tên tôi."
Phổ Trạch cứng họng, không biết trả lời ra sao, không lẽ hắn ta lại nói, hắn ta điều tra về Giang Bắc Thành nên mới biết sao.
"Giang Tiên sinh, tôi..." Phổ Trạch ấp úng không dám mở miệng trả lời, ở người đàn ông tên Giang Bắc Thành này, có một loại khí tức thuộc về chết chóc, u ám và đen tối, mà bất cứ ai khi đối diện với ông ta đều không có cảm giác là mình đang sống.
Giang Bắc Thành quan sát Phổ Trạch một lượt, trong lòng dấy lên sự chán ghét, đúng là không ra sao, bằng nhiêu đó, mà đòi tranh giành với ai.
Cái dáng vẻ của Phổ Trạch làm ông ta nhớ đến thời thanh xuân sinh viên của ông ta..cũng vì hiền lành quá nên đâm ra, tuột mất người mình yêu..
" Cậu là Phổ Trạch?" Giang Bắc Thành thanh âm lành lạnh hỏi.
"Vâng, tôi là Phổ Trạch, chuyện lần trước tôi muốn nói..." Phổ Trạch còn chưa nói hết câu thì ánh mắt lạnh lẽo của Giang Bắc Thành khiến hắn ta câm miệng..
" Cậu Phổ, chúng ta giao dịch, thông qua người của tôi là được, cậu có biết, tôi căn bản chúa ghét những người tự tiện điều tra lai lịch thân phận của tôi."
Một câu nói này của Giang Bắc Thành trực tiếp đánh đổ sự can đảm cuối cùng của Phổ Trạch. Hắn ngây ra mà nhìn ông ta, không biết nói sao cho phải.
Mãi lâu sau, hắn ta mới thốt lên được hai từ " xin lỗi" vô cùng khó khăn.
Giang Bắc Thành không nhìn Phổ Trạch lấy một lần nào nữa, ông ta đứng dậy, nói rất nghiêm túc.
" Phổ Thiếu Gia, cậu điều tra tôi, lần này tôi bỏ qua, chúng ta không cần hợp tác hay giao dịch gì nữa, ân oán của cậu và con trai của Hàn Cảnh Vũ, không liên quan đến tôi. Tôi đã mở cờ cho cậu một lần, xem như là phá lệ rồi..Cậu nên trở về, thù của ai, người đó tự suy tính..Tôi không trở lại đây, chỉ để giúp cậu..
Giang Bắc Thành bước đi, chợt đứng lại, " Còn nữa, cậu đã biết chỗ ở của tôi, biết thân phận của tôi, thì liệu miệng mà giữ kín, bằng không, cả nhà họ Phổ, tôi tiễn về Tây Thiên từng người một."
Phổ Trạc nghe xong liền sợ, sợ hãi liền không thể đi nổi, cả người rõ ràng không rét mà run.. hôm nay hắn ta thực đã lĩnh giáo rồi, " Tôi biết rồi, Giang Tiên sinh, xin lỗi đã làm phiền."
Lời vừa dứt, Phổ Trạch đã vội vã rời đi. Hắn chỉ muốn thoát cho nhanh khỏi cái nơi quỷ ám này..
Giang Bắc Thành khẽ nhíu mày nhìn theo bóng dáng của Phổ Trạch. Ông ta một dạng khinh thường ra mặt, cuối cùng chỉ có hai chữ tặng cho Phổ Trạch.
" Phế Vật"...