Tôi biết Trần Hàm Ấu không cam tâm. Nhưng tôi không ngờ là cô ấy quyết định trực tiếp đến nhà chúng tôi tìm Kỷ Dương.
Lúc đó mấy người bạn cũ từng cùng nhau gây dựng sự nghiệp đều ở trong nhà. Mọi người ăn cơm chung, tiện thể nghiên cứu phương hướng thị trường sắp tới.
Đột nhiên chuông cửa vang lên, Kỷ Dương đi mở cửa, bên ngoài là Trần Hàm Ấu đeo kính râm. Tất cả đều ngây người, theo bản năng nhìn về phía tôi.
Tôi không nói gì, tay để trên đầu gối vô thức nắm lại.
Kỷ Dương sợ hãi: “Sao em lại tới đây?”
Trần Hàm Ấu không coi ai ra gì, nhìn Kỷ Dương chằm chằm không bỏ, chất vấn hắn: “Tại sao anh không nhận điện thoại của em?”
“Giờ anh đã có bạn gái, em tự trọng chút được không? Đừng dây dưa nhau nữa.”
Trần Hàm Ấu nhướng mày: “Kỷ Dương, anh gạt được người khác, vậy anh có gạt được bản thân anh không? Nếu anh đã buông bỏ rồi, thế thì tại sao lại nhìn cô ấy mà gọi tên em?”
Cô ấy áp sát từng bước một, chỉ vào ngực Kỷ Dương, giọng điệu dồn nén: “Anh để tay lên ngực mà hỏi xem, anh không còn cảm giác gì với em sao?”
Không ai ngờ tới tình huống phát triển tới mức này, mọi người khiếp sợ mà xấu hổ nhìn cặp đôi đang giằng co ngoài kia.
Tôi đứng lên, mặt vô cảm mà nói: “Cô Trần, Kỷ Dương đang ở cùng tôi. Cô trắng trợn chen chân vào thế này không hay đâu.”
Trần Hàm Ấu tháo kính râm xuống, tựa như bây giờ mới nhìn thấy tôi. Cô ấy liếc mắt qua, nụ cười trên khóe môi lộ ra vài phần trào phúng.
“Lộ Lộ đúng không, tôi nhớ lúc tôi còn hẹn hò với Kỷ Dương rất hay nhìn thấy cô, đúng là đáng thương!” Lời nói của cô ấy như con dao tẩm nọc độc đâm vào lòng tôi: “Tôi rời đi nhiều năm như vậy, cô có tư cách gì mà thay thế?”
“Cô có biết lúc Kỷ Dương ở bên tôi đã nói cô như thế nào không?” Cô ấy tiến tới hai bước lại gần tôi.
“Đủ rồi!” Kỷ Dương đột nhiên nổi giận.
Trần Hàm Ấu lại như không nghe thấy, nụ cười đầy ác ý: “Anh ấy nói cô ngày nào cũng bám sau mông anh ấy, muốn ném đi cũng không ném được. Thật là phiền phức.”
Tôi đứng tại chỗ, cảm giác mọi thứ xung quanh thoáng chốc đều rời xa tôi. Không đau, giống như bị người ta thọc một dao, đột ngột quá nên không phản ứng kịp, chỉ cảm thấy mênh mông mờ mịt.
Kỷ Dương nổi giận đùng đùng, túm lấy cổ tay cô ta: “Rốt cuộc em muốn gì!”
“Em muốn gì anh còn không biết sao?” Trần Hàm Ấu xoay người, ngữ điệu thoáng chốc dịu dàng: “Kỷ Dương, em hối hận.”
Cô ấy duỗi tay, ngón tay mảnh khoản xoa sườn mặt Kỷ Dương, quyến luyến nói: “Mấy năm nay em lúc nào cũng nhớ anh, chúng ta làm lại từ đầu có được không?”
Sắc mặt Kỷ Dương điên tiếc mà ngấm ngầm chịu đựng. Hắn gằn từng chữ một: “Tôi đợi em suốt ba năm như một con chó, em chưa từng quay trở về! Em nói tôi không thể buông bỏ em sao? Trần Hàm Ấu, em quá đáng vừa thôi!”
Trần Hàm Ấu nức nở: “Em không dám về, em sợ em nhìn thấy anh rồi thì không nỡ đi nữa.”
Tính cách cô ấy kiên cường, từ trước đến nay rất ít khi bộc lộ sắc thái yếu ớt như thế. Tức giận trên mặt Kỷ Dương biến mất, ánh mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Sau một lúc lâu hắn nhẹ nhàng mở miệng: “Giờ mới nói mấy câu này thì ích lợi gì đâu, tôi đã có cuộc sống mới.”
Trần Hàm Ấu nước mắt đong đầy, nhón chân. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Kỷ Dương không hề né tránh.
Nụ hôn lướt nhẹ mà qua, chạm vào một chút lại như sét đánh mà không nghe được tiếng sấm. Thân thể tôi lay động, chẳng khác gì rơi vào động băng.
Một lát sau, Lâm Lãng là người đầu tiên không nhịn được. Hắn đứng lên, tức giận nói: “Trần Hàm Ấu, cmm không biết xấu hổ! Lúc trước cô đòi chia tay, bây giờ Kỷ Dương và Lộ Lộ sắp bàn chuyện cưới hỏi thì cô quay về cướp đoạt?”
Trần Hàm Ấu nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Bọn họ chưa kết hôn, Hoàng đế không vội thì thái giám nhà anh đã vội muốn chết rồi à? Hơn nữa Kỷ Dương cơ bản là không thích cô ấy, anh một hai bắt anh ấy ở cùng cô ấy để khó chịu cả đời sao? Người anh ấy yêu là tôi!”
Chân mày Lâm Lãng dựng thẳng, nói với Kỷ Dương: “Lão Kỷ, mày nói gì coi! Mấy năm nay Lộ Lộ đối xử với mày thế nào chúng tao nhìn thấy hết, cmm đừng có vô lương tâm như thế!”
Tôi nhìn Kỷ Dương. Hắn im lặng, chậm chạp ngẩng đầu nhìn về phía chúng tôi. Cảm xúc trong mắt hắn thật phức tạp, nhưng chẳng có một chút yêu đương nào.
Chỉ có áy náy.
Một cái liếc nhìn thế thôi, tôi đã hiểu ý hắn.
Màn xét xử đến muộn này vẫn luôn tra tấn tôi. Thanh đao treo ở trên đầu tôi lâu như vậy, cuối cùng cũng sắp rơi xuống.
Tôi nhỏ giọng hỏi hắn: “Vậy là anh lựa chọn cô ấy đúng không?”
Mặc kệ có ra sao, tôi muốn nghe chính miệng hắn nói rằng hắn không yêu tôi. Tôi muốn hắn tự tay chặt đứt đoạn nghiệt duyên này, để chính tôi không bao giờ có thể quay đầu lại.
Kỷ Dương trầm mặt rất lâu, cuối cùng mở miệng: “Lộ Lộ, thật xin lỗi. Anh đã cố thử rồi.”
Tôi hiểu được. Hắn nói rằng từng nỗ lực muốn yêu tôi, nhưng cảm tình không thể gượng ép.
Một người bạn cũ khác rốt cuộc nhìn không xong, đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Kỷ Dương mắng to: “Kỷ Dương, mày là thằng khốn nạn!”
Ở bên nhau lâu như vậy, cảm tình giữa chúng tôi sâu lắm, ngay cả bọn họ cũng nhìn không vừa mắt, bênh vực kẻ yếu là tôi. Nhưng mà tôi yêu người đó, hắn không kiêng dè gì mà đâm dao vào lòng tôi.
Tôi gắng gượng đứng trong phòng khách, sống lưng thẳng tắp. Nước mắt sắp rơi ra bị tôi mạnh mẽ ngăn chặn, duy trì một chút thể diện còn sót lại.
Trần Hàm Ấu mỉm cười với tôi, dùng tư thế người thắng cuộc khinh miệt lẫn thương hại tôi.
Một lát sau, tôi đi vào phòng, lôi rương hành lý ra.
Khi nhìn thấy Kỷ Dương lướt xem ảnh chụp vào đêm hôm đó, tôi sớm đã biết ngày này sẽ đến.
Sau này mỗi một ngày, tôi đều mang đồ đạc của mình xếp vào đây, chuẩn bị rời khỏi hắn.
Bây giờ, thời gian đã đến rồi.
Tôi nhìn thoáng qua Kỷ Dương. Hắn há miệng thở dốc, hình như muốn nói gì đó, thế mà lại chẳng thốt ra được tiếng nào.
“Em đi trước.”
Tôi cười với mấy người bạn cũ, bình tĩnh đóng cửa lại.
Giây phút này, cuối cùng tôi cũng hiểu được câu nói kia.
Người thực sự muốn đi, tiếng đóng cửa lúc ấy là nhỏ nhất. (!)
...
(!) Nguyên văn: Chân chính tẩu điệu na thứ, quan môn thanh âm tối tiểu.
Ý là: Khi người chưa thật sự muốn đi sẽ cố ý tạo ra âm thanh đóng cửa lớn để thu hút sự chú ý của người ở lại, mục đích để thăm dò xem người ta có muốn giữ mình lại hay không. Nhưng nếu thật sự muốn đi rồi thì sẽ đi trong im lặng, không muốn thăm dò, không kéo dài, cũng không cho người khác níu kéo bản thân lại nữa