Chương 56: Cái ghế đẹp quá không dám nhìn
Edit: Ốc sên lười biếng
- ------------------------------------------------------------
Hai người cứ thế nhìn nhau chằm chằm, và cả hai đều cảm thấy phương pháp của người kia là sai.
Nhưng, hai người bọn họ vẫn là kiên định cho rằng ghế bọn họ làm là ghế có phương pháp làm đúng nhất. Hơn nữa trong lòng hai người cũng tự nhủ, nếu chiếc ghế bên kia làm ra không bền/khó coi, nhất định không thể hiện ra mặt, hơn nữa nhất định phải nói lời an ủi, săn sóc đối phương.
Sau đó, để không ảnh hưởng đến tiến độ của từng người, một người phía đông, một người phía tây, ngăn cách bởi nhóm bốn người Mã Kiêu, tự làm ghế của chính mình.
Lúc chọn nguyên liệu, Mai Như Ngọc hoàn toàn không kỳ kèo chọn lựa, ôm đi một đống ván trúc đã được cưa sẵn, ống trúc và vài tấm ván gỗ nguyên chất đã được xẻ. Sau đó lấy một chiếc búa, đinh và một chiếc cưa nhỏ từ trong hộp đồ nghề coi như là đã chọn xong dụng cụ.
Ngược lại, Tư Không Tịch lại chọn tới chọn lui cả buổi, hắn chỉ chọn hai ống trúc vừa ngắn vừa mập, còn lại chủ yếu là những tấm gỗ lê thanh mảnh, đã được mài giũa.
Rõ ràng là tài liệu bán thành phẩm do nhóm chương trình chuẩn bị gần như bao gồm đủ loại, có độ dài và độ dày khác nhau, nhưng trên mặt Tư Không Tịch vẫn lộ rõ vẻ không hài lòng. Và sự không hài lòng này càng rõ ràng hơn khi đến khu vực hòm dụng cụ, hắn quay đầu lại nói thẳng với đạo diễn: "Cháu còn cần đồ chá nhám và đánh bóng, quan trọng nhất là dũa, dùi, và cưa nhỏ. Những thứ này nên có chứ, phải không?"
Hiển nhiên, đạo diễn Viên đạo ngẩn ra một lúc sau khi nghe được những lời này, sau đó ông hung hăng lau mặt, vỗ đùi mình nói: "Bởi mới nói, mình quá ư là khôn ngoan."
Lúc trước ông còn do dự không biết có nên mang những dụng cụ đó lên núi hay không, dù sao thì 6 vị khách mời ở đây không giống như là những người có thể làm nghệ sĩ điêu khắc, chạm trổ gỗ. Nhưng tới thời khắc mấu chốt, ông vẫn quyết định mang những thứ kia lên.
Lúc ấy ông nghĩ, nhỡ đâu Mai Như Ngọc hay Tần Lãng có ý định gây khó dễ, tỉ dụ như nhất định phải có cái đồ này, đồ kia thì mới làm việc chẳng hạn, thế thì đến lúc ấy còn mệt hơn. Cho nên, vì để ngừa hai con người kia, ông mới dọn hết đống đồ ấy lên đây.
Kết quả, Mai Như Ngọc và Tần Lãng thật thà không làm ra việc "bất hảo" nào, tự dưng lại biến thành Tư Không Tịch đột nhiên gây khó dễ.
May thay! May thay! Mình quá ư là anh minh!!!
"Có có có! Lúc trước tôi từng nói, tổ chương trình phụ trách cung cấp đạo cụ, chỉ cần các cậu muốn, chúng tôi đều có!"
Đạo diễn Viên vẫy vẫy cánh tay mảnh khảnh: "Mấy đứa kia! Đem đồ mà Tư Không ảnh đế muốn lên đây!" Ông muốn coi coi cái tên Tư Không này có thể chạm khắc ra cái hình thù gì.
Tư Không Tịch có được công cụ mình muốn, hài lòng gật đầu.
Mai Như Ngọc ở bên kia nhòm qua lại cảm nhận được áp lực lớn xưa nay chưa từng có.
Tại sao cứ cảm thấy cái tên Lạc nhạn kia muốn làm một phi vụ lớn nhỉ?
Làm cái ghế thôi mà lắm đồ như vậy, kết quả thành phẩm không tốt thì sẽ rất khó coi đấy.
Nhưng cậu cũng là người biết làm ghế, sao có thể thua được?!
A, nếu đã không thể chiến thắng về mặt thẩm mỹ, vậy......
Lấy số lượng đè bẹp kẻ thù đi!!!
Vì thế, Mai Như Ngọc tràn đầy năng lượng, chiếc búa nhỏ trong tay cậu gõ xuống càng thêm mạnh mẽ, vui vẻ.
Mai Như Ngọc thuần thục lấy ra ba thanh gỗ, hai dài một ngắn, hai dày một mỏng, đầu tiên khoan lỗ trên hai thanh gỗ dài và dày, sau đó dùng búa đục hai lỗ, cuối cùng đóng thêm hai chiếc đinh. Thế là hoàn thành một bên chân chữ A của cái băng ghế nhỏ, chân còn lại cũng được làm theo cách tương tự. Sau đó lấy một tấm ván gỗ rắn chắc, lại khoan khoan, đục đục, gõ gõ một hồi....
Một chiếc ghế dài nhỏ đơn giản, không phô trương, trông rất dễ ngồi cũng rất dễ mang vác đã hoàn thành!
Nếu sợ hai chân không vững thì cũng có thể đóng thêm một thanh gỗ vào cái chân chữ A kia, đến lúc đó, vác đi đánh vỡ đầu cũng không sợ bị hỏng.
Mai Như Ngọc nhìn băng ghế nhỏ của mình từ trên xuống dưới, từ phải qua trái, càng nhìn càng hài lòng.
Có chút đắc ý liếc nhìn Tư Không Tịch - người đang ngồi ở phía đông nhóm Tần Lãng, lại thấy hắn vẫn đang loay hoay làm chân ghế, Mai Trầm Ngư cảm thấy cậu đã nắm chắc phần thắng rồi.
Sau đó cứ như nước chảy thành dòng, những băng ghế nhỏ cứ thế lần lượt xuất xưởng.
Tuy nhiên, để chiến thắng của mình trông hoàn mỹ hơn, Mai Như Ngọc còn làm thêm vài loại ghế khác nhau nữa: một chiếc ghế dài có thể ngồi hai, ba người; một chiếc ghế đẩu vuông vức; một chiếc ghế đẩu có tựa lưng được cố định bằng vài thanh trúc; còn có một chiếc ghế cao như mấy chiếc ghế trong quầy bar nhưng nhìn có vẻ không an toàn cho lắm.
(Một trong những kiểu ghế em Ngọc làm, hơi lười nên tìm mỗi một cái ảnh thôi:3)
Mai Như Ngọc làm ghế đến nghiện, khán giả coi phát song trực tiếp cũng mê mẩn theo dõi. Khu bình luận đã bắt đầu đấu giá mấy cái ghế mà Mai Như Ngọc làm, rất muốn đoạt được chiếc ghế mà thần tượng của mình tự tay làm.
Tất nhiên bọn họ không biết rằng, bên phía Tư Không Tịch, các fan đã bắt đầu muốn thắp hương bái Phật rồi.
Ghế Tư Không Tịch làm kỳ thật rất đơn giản. Nhưng bởi vì lý do bất khả kháng từ người cha ruột thịt, lúc hắn theo cha mẹ ra nước ngoài sinh sống, đã học qua một chút kiến thức vế chế tác và điêu khắc đồ thủ công mỹ nghệ.
Thậm chí cha hắn còn muốn cho hắn học điêu khắc, hướng hắn theo con đường trở thành nghệ nhân, lúc ấy hắn bị buộc phải làm hai cái ghế dựa.
Không ngờ rằng....
Kỹ năng này sẽ được sử dụng vào lúc này.
Tư Không Tịch vừa thở dài vừa đánh bóng chân ghế.
Ở vùng núi, đất đai thường không bằng phẳng nên cần cố định chân ghế với kết cấu vững chắc nhất. Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng đến vẻ đẹp mỹ quan tổng thể và sự thoải mái của chiếc ghế, cho nên ghế phải hơi lõm và êm, độ cong cũng phải phù hợp, cũng không cần làm lưng ghế phức tạp. Làm xong những thứ này thì chiếc ghế dựa cũng được coi như cơ bản hoàn thiện.
Vì thế các fan coi phát sóng trực tiếp liền nhìn thấy nam thần của mình tỉ mẩn đánh bóng chân ghế, lại cẩn thận khoét các lỗ to nhỏ khác nhau cả bên ngoài lẫn bên trong của chân ghế. Sau đó lại tiết tục ngồi đánh bóng tấm ván gỗ để ngồi và tấm ván gỗ làm phần tựa lung, Trong khi Mai Như Ngọc đã làm xong cái ghế quầy bar "không an toàn" kia thì Tư Không Tịch bên này vẫn còn đang mài mài giũa giũa.
Lúc này, 1 giờ 25 phút đã trôi qua. Mai Như Ngọc đã làm được ít nhất 4 loại ghế khác nhau, còn bên phía Tư Không Tịch vẫn là một đống ván gỗ đã được mài bóng.
Dù đây không phải là game show tranh tài, mọi người cũng không có yêu cầu khắt khe nào về thời gian và số lượng, nhưng tốc độ của Tư Không Tịch vẫn khiến fan hắn rầu thối ruột.
【 Á á á! Lo lắng quá đi mất! Bên kia Như Ý làm được bốn cái ghế rồi kìa! Bốn cái ghế đấy! Đại Tư Không nhà chúng ta vẫn chỉ là một đống nguyên liệu! 】
【 Lo lắng + 1! Ngay cả Tần Lãng cũng làm xong 1 cái rồi, mặc dù nhìn cái ghế đó cứ lỏng là lỏng lẻo, không chóng thì chầy rồi cũng gãy thôi nhưng người ta cũng làm xong được một cái rồi á! Mị có thể chấp nhận Đại Tư Không chậm, nhưng mị chấp nhận không nổi ảnh bị Husky đánh bại á! 】
【 Các chị em đừng sợ! Nhìn chất lượng là biết ghế nhà chúng ta không giống những cái ghế qua loa kia đâu! Nhanh lên! Thêm chút nữa thôi! Đại Tư Không cầm lấy nguyên liệu rồi, hình như ảnh đang chuẩn bị ráp nó lại!! 】
Sau đó trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, Tư Không Tịch bắt đầu lắp ráp hai mươi thanh gỗ đã đánh bóng, đục lỗ kỳ quái kia thành một thể.
Đôi tay nhanh thoăn thoát, gọn gàng kẹp những thanh gỗ có đội dài khác nhau lại với nhau, chỉ chưa đầy một phút là có thể cơ bản nhìn thấy một bên chân ghế đã thành hình, hắn tiếp tục cầm lấy những "lát" gỗ đã đánh bóng ghép lại với nhau.
Hai phút sau, mọi người có thể nhìn thấy chân ghế và đế ghế đã được hình thành.
Năm phút sau, mọi người có thể thấy một khung ghế được ghép lại từ những thanh gỗ rời rạc.
Cuối cùng, Tư Không Tịch đặt cái khung ghế bóng loáng, không có lấy một chiếc đinh nào dựng lên trên mặt đất, sau đó hắn cầm hai tấm ván làm chỗ ngồi và chỗ tựa lưng đã được mài lên..
"Cạch"
"Cạch"
Ván ngồi và ván tựa lưng đã được lắp vào khung ghế.
Anh trai cầm máy quay thiếu chút nữa chửi thề tại chỗ, tam quan của khán giả với fan cũng vỡ nát rồi.
【 CMN! CMN! CMN! Kỹ năng ẩn gì đáng sợ thế?! Một đống gỗ với hai tấm phản sao lại hợp thành được một tác phẩm nghệ thuật mà không cần dùng đến một cây đinh cái búa nào vậy?! 】
【 Mama tôi hỏi vì sao coi điện thoại mà quỳ luôn rồi, bởi vì nam thần của tôi đang biểu diễn ảo thuật!! 】
【 Vãi nồi! Là "Nối âm dương"! Mấy người học điêu khắc như tôi xin được quỳ lạy tại chỗ! Đạt đến trình độ làm được cái ghế dựa như này thì có thể trực tiếp tốt nghiệp loại xuất sắc của trường tôi luôn rồi á! Mẹ nó đến giờ, tôi mới chỉ làm được một cái ghế cơ bản mà góc độ còn không chuẩn được như này luôn! Không khoa học chút nào! Tư Không Tịch không phải diễn viên sao?! Một diễn viên như hắn sao biết được "nối âm dương" như này!! 】
(*Nối âm dương: mortise and tenon - thuật ngữ chuyên ngành bên điêu khắc, chế tác đồ gỗ)
【 Bạn trên kia ơi, Tư Không Tịch không đơn giản chỉ biết "nối âm dương", ảnh còn biết kéo đàn violon. Chính là ngang ngửa với người chơi đàn trong mấy buổi hòa nhạc ấy. 】
【 Mẻ trên thiếu rồi! không đơn giản chỉ biết "nối âm dương", ảnh còn biết kéo đàn violon, biết đóng phim, ảnh còn đẹp trai, cao ráo lại lắm tiền. Ảnh còn chuẩn bị làm đạo diễn nữa. 】
【 A a a! Có một người đàn ông như vậy tồn tại thật sao! Có hắn ta rồi những người đàn ông khác phải làm sao?! A a a a! 】
Trong khu bình luận không chỉ có tiếng la hét của phụ nữa mà có cả tiếng rên rỉ của mấy người đàn ông.
Có thể thấy được uy lực đáng sợ của nam thần Tư Không Tịch mạnh đến cỡ nào.
Uy lực này đáng sợ đến mức Mã Kiêu, người dạy những người khác làm ghế,cảm thấy hắn không nên ở chỗ này. Còn Tần Lãng, Âu Dương Tấn và Lãnh Túc nhìn cái ghế dựa không khác gì tác phẩm nghệ thuật kia, liền giấu cái ghế trong tay mình ra đằng sau. Không so sánh không có đau thương mà.
Mai Như Ngọc vốn ôm ghế mình làm lại đây khoe, kết quả thấy được tổ hợp đại pháp "nối âm dương" của Tư Không Tịch. Cậu lập tức ước lượng một chút đám ghế của mình, kìm lại xúc động muốn vác ghế khoe khang ban đầu.Rõ ràng cậu phải làm gì đó, nếu không cậu sẽ thua!
Vì thế, trước mắt bao người, Mai Như Ngọc bỏ lại ba cái ghế làm sau, chỉ lấy cái ghế đầu tiên làm chắc chắn nhất, còn được đánh bóng loáng, siêu chống ngã, va đập, lao về phía trước. Trước lúc mọi người kịp phản ứng lại, băng ghế nhỏ kia đã "vèo" một tiếng, nện mạnh xuống!
"RẮC"
Một cây gỗ thô to bằng cánh tay Tư Không Tịch bị một cái đồ vật giản dị như thế đánh gãy làm đôi.
GÃY RỒI!
Tư Không Tịch giật mình.
Tần Lãng và ba Mã Kiêu, Âu Dương Tấn, Lãnh Túc nhanh chóng lùi lại ba bước, vẻ mặt kinh hãi.
Khu bình luận im phăng phắc nửa giây, sau đó một loạt toàn là dấu chấm than!!!!!
Mai Như Ngọc chậm rãi trấn tĩnh mọi người: "Chiếc ghế của anh trông rất tốt. Nhưng hiển nhiên nó không linh hoạt bằng băng ghế nhỏ của tôi."
"Đúng không?"
Tư Không Tịch: "......"
Hắn cảm thấy cái băng ghế nhỏ kia có thể đánh vỡ sọ não người ta dễ như trở bàn tay, có thể nói đây là vũ khí giết người được không?
Vì thế Tư Không ảnh đế thành thật nói: "Đúng. Băng ghế của cậu đúng là hàng tốt. Tôi cảm thấy nó không chỉ có thể ngồi mà còn có thể mang theo, thời khắc nguy cấp còn có thể phòng thân. Vô cùng tốt."
"Ghế dựa của tôi không tốt bằng của cậu."
Cho dù gương mặt Mai Như Ngọc có dày đến như nào, cậu cũng không nhận lời khen này: "Làm gì có! Đương nhiên vẫn là anh làm được chiếc ghế dựa đẹp nhất rồi. Ây da! Thủ pháp vừa rồi của anh làm tôi nhìn đến mức choáng vang luôn á! Nhưng băng ghế của tôi vẫn thực dụng hơn."
Nói xong, Mai Như Ngọc liền nhìn Tư Không Tịch bằng đôi mắt long lanh: "Anh làm kiểu gì mà không cần dùng đến một cái đinh vậy? Thoạt nhìn ngồi lên rất thoải mái, tôi có thể ngồi thử không?"
Tư Không Tịch nhìn vào mắt cậu bật cười, hắn nhẹ nhàng gật đầu đầu đồng ý, tay phải còn bày ra động tác mời vô cùng nho nhã lễ độ: "Mong cậu hài lòng."
Bộ dáng có chút khoe khoang lại mong chờ kia, bỗng nhiên khiến cho Mai Như Ngọc cảm thấy cái mũi của mình nóng lên.
Mai Như Ngọc nhanh chóng quay đầu đặt mông ngồi xuống ghế, con nai trong lòng điên cuồng đá chân: Thật quá đáng! Mới nãy hắn lại bày ra cái vẻ đẹp trai chết tiệt kia! Vì sao càng nhìn hắn càng không làm mình tăng giới hạn giá trị thẩm mỹ vậy?!
Khu bình luận lúc này cũng điên cuồng hú hét
【 A a a a! Chết òi! Mị chết òi! Đẹp trai chết mị òi!! A a a a! 】
【 Mẹ ơi người đàn ông này chính là chồng con! Ngoài ảnh ra ai con cũng không lấy! A a a a a! 】
【 Nụ cười vừa rồi đúng là khiến cả người lẫn thần đều đổ gục! Tôi có thể nhìn cả trăm cả triệu lần cũng được!! 】
【 Mẹ nó! Tai Như Ý đỏ rồi kìa! Tai ẻm đỏ rồi! Vừa nãy ẻm còn nói từ nhỏ tới lớn ẻm chưa biết chữ ngượng viết như nào đâu đó! Trầm ngư lạc nhạn real vl! A a a a! 】
Mai Như Ngọc vội vàng trấn an con nai đang điên cuồng nhảy loạn trong lòng, thì Tư Không Tịch lại còn vô tình cố ý nghiêng người qua hỏi cậu: "Cảm thấy sao?"
Suýt chút nữa Mai Như Ngọc vác ghế ném hắn, cũng may cậu khống chế được tay mình, sau đó cậu chính thức nghiêm túc cảm nhận cái ghế....
Không muốn đứng dậy nữa!!!
Ai da! Cái ghế dựa này ngồi thoải mái quá điiii!!
Mai Như Ngọc híp mắt cười: "Thoải mái! Thoải mái! Rất tốt! 10+."
Tư Không Tịch bật cười: "Được cậu thích là vinh hạnh của tôi."
Tần Husky cũng nhanh chóng chạy lại, đi vòng quanh cái ghế dựa Mai Như Ngọc đang ngồi ba vòng, cuối cùng không nhịn nổi nữa: "Này này này! Để tôi ngồi thử với! Tôi cũng muốn ngồi thử!"
Hắn chưa từng được thử cái ghế dựa nào như vậy đâu!
Mai Như Ngọc liếc nhìn hắn, mỉm cười, bắt chéo chân, sống chết cũng không đứng dậy.
Thế là có cảnh tượng một con Husky cứ đi lòng vòng quanh cái ghế dựa, đợi con cá trên ghế nhường vị trí cho mình.
【 Ha ha ha! ĐM! Nhìn buồn cười vl! 】
【 Cực kỳ giống con tôi, nhìn thấy bé khác có món đồ chơi mới, cũng muốn chơi nhưng không được. 】
【 Như Ý lại còn đắc ý nữa kìa! Ẻm không phải là người làm ra cái ghế này, ẻm đắc ý cái gì chứ?! Ha ha ha! 】
Phải chừng 10 phút sau, khi Tần Lãng đã lòng vòng quanh ghế không biết bao nhiêu lần, Mai Như Ngọc mới không tình nguyện đứng dậy khỏi ghế, để Tần Lãng lên ngồi thử.
Sau đó Âu Dương Tấn và Lãnh Túc lần lượt đi tới bên cạnh Tần Lãng, một người đứng bên phải, một người đứng bên trái, nhìn hắn với ánh mắt rụt rè lại chờ mong: tiếp theo là đến lượt tôi.
Tần Lãng: "......"
Sống chết gì tôi cũng phải kiên trì được 10 phút!!
Mã Kiêu đứng bên cạnh cười, sau đó nhìn cái ghế Tư Không Tịch làm nhịn không được lắc đầu: "Ghế của bọn tôi không so nổi với cậu được. Thằng nhóc này, có cái gì cậu không biết không?"
Tư Không Tịch cũng cười khẽ: "Kỳ thật em chỉ biết làm ghế thôi. Chủ yếu là do trong nhà có người biết làm. Nhưng nếu bảo em làm cái bàn, thì em chịu. Vẫn phải nhờ Mã đại ca chỉ dạy."
Tất nhiên là Mã Kiêu còn lâu mới tin lời Tư Không Tịch nói, nhưng anh cũng biết Tư Không Tịch nói như vậy là có ý tốt, nên cũng vui vẻ tiếp nhận cơ hội này.
Sau đó anh quay đầu nhìn về phía Mai Như Ngọc: "Còn thằng nhóc nhà cậu, sao lại biết làm băng ghế hả? Chẳng lẽ nhà cậu cũng có người biết làm băng ghế à?" Hơn nữa cái công năng của băng ghế này còn khiên anh thấy sợ hãi nữa.
Mai Như Ngọc không nói trong nhà có người biết làm, chỉ nở nụ cười xinh đẹp tiêu chuẩn: "Hì! Nhà em không ai biết làm, nhưng các anh em của ba em dạy em làm. Ai da ~ có băng ghế nhỏ này rồi thì làm gì cũng xong, lúc thiết yếu còn có thể ném nữa! Sau khi có băng ghế này rồi, em chưa từng đánh thua mấy anh em của ba em lần nào đâu!"
Mã Kiêu: "????"
Không phải chứ, mới nãy hình như mình vừa nghe thấy được câu trả lời gì đó hơi kỳ quái thì phải? Ảo giác à?!
Người xem cũng hoang mang không kém gì anh.
【???? Hình như tôi mới nghe được từ gì đó hơi kỳ kỳ thì phải? 】
【 Đánh nhau, băng ghế nhỏ, ba và các anh em của ba, chưa từng đánh thua????? 】
【 A~ Làm Như Ý fan lâu năm như vậy rồi nhưng tôi vẫn chưa biết ba Như Ý làm nghề gì đâu. Tôi còn cho rằng chính là công nhân viên chức bình thường thôi chứ?! 】
【 Ôm bác ở trên một cái. Đại Tư Không fan như chúng tôi cũng không biết cha Tư Không làm nghề gì. Chỉ cảm thấy chắc chắn là một nhân vật quan trọng thôi à? 】
Do đó, Như Ý fan và Đại Tư Không fan bắt đầu điên cuồng tìm kiếm thông tin gia đình của thần tượng mình trên mạng.
Ngặt một nỗi, thông tin gia đình của cả hai người đều được bảo mật vô cùng kín, lần mò trên mạng hồi lâu vẫn không tìm ra được dấu vết gì.
Chỉ có một thông tin chưa từng được kiểm chứng của người tự nhận mình là "người trong cuộc", nói ba của Mai Như Ngọc hình như là ông trùm xã hội đen, còn cha của Tư Không Tịch là nghệ nhân khắc gỗ nổi tiếng.
Thân phận cha của Tư Không Tịch rất nhanh đã được bóc bằng sạch.
Dù sao họ "Tư không" cũng là họ hiếm, lại còn biết điêu khắc nên có thể là doanh nhân nổi tiếng trong ngành kiến trúc, nên cũng không quá khó tìm. Bách Khoa toàn thư Baidu đã có tên ông ấy.
Tư Không Thủ Chuyết, kiến trúc sư, nghệ nhân điêu khắc hàng đầu quốc tế. Là nhà thiết kế của tác phẩm "Viện Trung Hoa lưng chừng không", người đàn ông duy nhất ở Trung Quốc đã giành được ba giải thưởng nghệ thuật điêu khắc quốc tế.
Còn có cha của Tư Không Thủ Chuyết là Tư Không Thư. Là bậc thầy thư pháp và âm nhạc, hàng đầu Trung Hoa.
【 Gia phả gia tộc gì đáng sợ thế! Tôi quỳ luôn rồi được chưa?! 】
- -----------------------------------------------------
Chương này tốn hết vốn từ ngữ làm mộc của tôi. Thề tra từ điển muốn lòi con mắt TT_TT