"Đau! Á! Đừng!!!"
Yến Thù áp bàn tay đã xoa nóng lên phần eo tụ máu của Lý Trường Thiên, vừa bắt đầu dùng sức xoa nắn thì Lý Trường Thiên hệt như cá nhảy lên bờ, hết quẫy rồi lại co khiến giường gỗ rung lên ken két như sắp sập tới nơi.
Yến Thù trầm mặc nửa ngày mới mở miệng: "...... Ngươi làm sao......"
"Ta sợ đau a!" Lý Trường Thiên nói không chút do dự, hắn ôm lấy phần eo nóng lên vì bôi thuốc, thở dài thở ngắn.
"Lúc trước ngươi...... rõ ràng......" Yến Thù hoang mang.
Trước đó Lý Trường Thiên bị tra tấn đủ kiểu nhưng một câu xin tha cũng không nói, sau khi nuốt viên thuốc màu đỏ vì thực sự đau đến không chịu nổi nên mới kêu vài tiếng.
"Sợ đau và có thể chịu đựng là hai chuyện khác nhau." Lý Trường Thiên cầm lấy bình sứ trắng Yến Thù đặt trên giường, bắt chước Yến Thù lấy thuốc cao xoa xoa trên lòng bàn tay rồi áp vào chỗ tụ máu trên người, hắn nhe răng trợn mắt, đau đến không chịu được.
Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên xoa nắn lung tung, thân thể hắn đầy vết thương thế này xem ra mấy ngày tiếp theo sẽ rất ầm ĩ.
Hai người giày vò nửa canh giờ, còn dọa gia phó đến đưa bữa khuya chạy mất dạng, cuối cùng vất vả lắm mới băng bó kỹ những chỗ bị thương trên người Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên giơ ngón tay quấn vải bông hỏi Yến Thù: "Nhất định phải như vậy à?"
Yến Thù gật đầu: "Móng tay ngươi tróc hết rồi, nếu không bọc lại sợ sẽ gãy."
Lý Trường Thiên hoài nghi: "Vậy sau này ta làm sao cầm đũa, làm sao ăn cơm?"
Yến Thù cúi đầu thu dọn bình lọ, nhàn nhạt nói: "Ta cho ngươi ăn."
Lý Trường Thiên bị dọa đến ho khan: "Khụ khụ khụ, hả? Cái gì?"
Yến Thù ngẩng đầu: "Sao thế?"
Lý Trường Thiên nói: "Khó chịu chứ sao! Ta là một đại nam nhân mà lại để người khác cho ta ăn cơm à?"
Yến Thù cúi đầu tiếp tục bỏ bình thuốc vào bao vải: "Ngươi bị thương nên dĩ nhiên cần được chăm sóc, có gì lạ đâu? Nhưng nếu ngươi không muốn để người khác cho ăn thì có thể chịu chết đói."
Lý Trường Thiên: "......"
"Tốt nhất đừng như vậy, ta sẽ áy náy." Yến Thù nói.
Lý Trường Thiên kinh ngạc: "Hắc, ngươi còn biết áy náy à?"
"Dù sao ta chưa biết rõ nguyên do đã chắc chắn ngươi là phạm nhân, hại ngươi chịu phạt......" Yến Thù nói, thanh âm đột nhiên nhỏ xuống, hắn chợt nghĩ đến cái gì nên rơi vào trầm tư.
"Ừm, sao vậy?" Lý Trường Thiên hoang mang hỏi, sau đó thấy Yến Thù bỗng dưng ngẩng đầu nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao không chút lưu tình quét tới hắn, Yến Thù chậm rãi mở miệng, ngữ khí lạnh lùng: "Vì sao người cầm canh gõ mõ nói hôm đó tận mắt thấy ngươi sàm sỡ Nhị cô nương Tô gia?"
"Cái gì? Ta sàm sỡ cô nương? Ta sao có thể......" Lý Trường Thiên không hề nghĩ ngợi mà phản bác ngay.
Nhưng nói được nửa câu thì Lý Trường Thiên chợt phản ứng kịp, trong nháy mắt im lặng, sau đó mồ hôi lạnh liền chảy xuống.
Hắn nhớ ra rồi.
Đêm đó khi người cầm canh gõ mõ nhìn thấy hắn thì hắn đang ép lồng ngực và hô hấp nhân tạo cho Nhị cô nương Tô gia.
Giờ nhắc tới chuyện này thấy thế nào cũng đều là hắn sàm sỡ cô nương a! Chẳng phải hắn sẽ hết đường chối cãi sao?
Yến Thù thấy sắc mặt Lý Trường Thiên trở nên trắng bệch còn tưởng Lý Trường Thiên thật sự phạm tội, trong đáy mắt Yến Thù dấy lên lửa giận hừng hực, y nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Chẳng lẽ ngươi thật sự......"
"Không, không phải." Lý Trường Thiên luống cuống đặt tay lên cổ tay Yến Thù, "Ngươi nghe ta giải thích đã!"
Ánh mắt Yến Thù cực lạnh: "Nói."
Lý Trường Thiên nói: "Ta muốn cứu cô nương kia! Aiya, cái này phải nói sao nhỉ, trước đây ta từng học một biện pháp, nếu có người đột nhiên tắc thở thì lập tức dùng biện pháp này là có thể cải tử hoàn sinh......"
"Cải tử hoàn sinh?" Yến Thù cười lạnh một tiếng.
"Thật mà! Lúc...... Lúc ta tỉnh lại thấy trên cổ cô nương có vết bầm, ta nghĩ có thể chết vì ngạt thở nên dùng biện pháp này của ta, nói không chừng có thể cứu được, vì vậy ta mới thử một chút! Lúc đó ta đang ép lồng ngực cho cô nương, chính là truyền lực vào xương ngực, ép tim để làm huyết dịch lưu thông." Lý Trường Thiên gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, dùng hết từ ngữ mà hắn cảm thấy Yến Thù có thể hiểu được, cố sức giải thích, "Lúc đó ta thật sự không phải hôn cô nương, đó là trợ thở giúp nàng có thể hô hấp......"
"Nói bậy nói bạ." Yến Thù ngắt lời Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên xìu xuống, ngả người tựa vào giường, vẻ mặt đầy chán nản, không nói thêm lời nào nữa.
Yến Thù lâm vào trầm tư.
Nhìn thấy Lý Trường Thiên sàm sỡ cô nương là thật, nhưng vết thương trên trán Nhị cô nương Tô gia chắc chắn không phải do Lý Trường Thiên đập......
"Có phải ngươi còn đồng bọn hay không?" Yến Thù vừa lạnh lùng hỏi vừa vặn cổ tay Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên đau đến nhíu mày nhưng vẫn kiên cường đáp: "Ta không có đồng bọn, ta cũng không làm hại cô nương, ta chỉ phục hồi tim phổi cho cô nương kia thôi......"
Đôi mắt Yến Thù bỗng dưng trợn to, không kiềm chế được thốt lên: "Ngươi nói cái gì?"