Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 17: Trước tiên ngươi nằm xuống đi




Lý Trường Thiên cẩn thận nhích chuôi kiếm đè trên yết hầu xuống: "Ngươi chắc chưa?"
Yến Thù gật đầu.
Lý Trường Thiên do dự: "Ngươi nghĩ cho kỹ đi, hô hấp nhân tạo chính là miệng kề miệng, nếu ta là cô nương như hoa như ngọc thì ngươi không bị thiệt hòi, nhưng ta là......"
Kiếm trong tay Yến Thù bỗng dưng ra khỏi vỏ một tấc.
Lý Trường Thiên sợ hãi liên tiếp lui về phía sau: "Bình tĩnh! Ta không nói nữa! Ta làm! Ngươi nằm xuống đi, trước tiên ngươi nằm xuống, nằm cho thẳng vào."
Yến Thù thu kiếm, thế mà làm thật, lẳng lặng nằm thẳng trên giường.
Lý Trường Thiên hít sâu mấy lần.
Kỳ thật Lý Trường Thiên cũng chẳng để ý lắm, bởi vì đời trước trong quân đội lúc học kiến thức cấp cứu ngoài việc luyện tập với người giả thì bọn họ còn thực hành với các huynh đệ.
Dù sao khi lên tiền tuyến những kiến thức này đều dùng để cứu mạng, không được có chút sai sót nào.
Nhưng Lý Trường Thiên ngại Yến Thù không thể tiếp thu được, mới cởi y phục mà hắn đã lôi ra một đống đạo lý, huống chi chuyện hô hấp nhân tạo này.
Lý Trường Thiên ngồi quỳ bên cạnh Yến Thù, hết sức do dự: "Vậy cái kia ta chỉ làm một lần thôi được không?"
Yến Thù gật đầu.
"Còn nữa, khi ép lồng ngực ta sẽ không dùng sức, nếu không sẽ ép ngươi bị thương, nhưng khi chân chính cứu người thì phải dùng lực rất mạnh." Lý Trường Thiên nói.
Yến Thù nhìn thoáng qua Lý Trường Thiên, gật đầu lần nữa.
Lý Trường Thiên có chút khẩn trương xoa xoa tay, hít một hơi rồi từ từ thở ra, sau đó tỏ ra nghiêm túc hẳn lên: "Lúc chân chính cứu người không thể giữ nguyên quần áo được, trước hết phải cắt bỏ, đặc biệt là cổ áo, nhất định không thể ghì cổ".
Ánh mắt Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên mang theo vẻ kinh ngạc.
Y nhớ lại buổi chiều huyên náo kia, đầu tiên phụ thân cũng cắt bỏ y phục của Tam hoàng tử.
Lý Trường Thiên chồng hai tay lên nhau, năm ngón tay nhếch lên, đặt gốc bàn tay trên lồng ngực Yến Thù rồi duỗi thẳng hai tay, nhẹ nhàng đè mấy lần, sau đó nâng cằm Yến Thù lên, chậm rãi cúi xuống.
Yến Thù: "......"
Lý Trường Thiên tất nhiên không nhắm mắt, lúc cấp cứu phải luôn luôn quan sát bệnh nhân, giờ cúi xuống thế này Lý Trường Thiên mới kinh ngạc phát hiện dáng dấp Yến Thù cực kỳ soái khí tuấn tú, một đôi mắt phượng, một đôi mày kiếm, đẹp nhưng không mất đi khí chất hào hùng.
Lý Trường Thiên bỗng dưng nhớ tới một câu thơ.
Nước là sóng mắt long lanh, núi là lông mày khẽ nhăn.
Ngay khi Lý Trường Thiên sắp hôn xuống Yến Thù, Yến Thù đột nhiên đưa tay ngăn lại trên môi.
Lý Trường Thiên hôn vào lòng bàn tay Yến Thù.
Chuyện xảy ra đột ngột, hai người đều cứng đờ.
Lý Trường Thiên ngần ngừ thở một hơi rồi ngồi dậy, cười nói: "Cái này theo trình tự còn phải bóp mũi nữa."
Yến Thù chậm chạp ngồi dậy, hai tay nắm chặt thành quyền.
Lý Trường Thiên còn tưởng Yến Thù muốn đánh mình nên sợ hãi lùi về phía sau.
Yến Thù lại nói: "Ngươi không gạt người, ngươi đúng là cứu người."
Thanh âm của y khẽ run, còn mang theo nghẹn ngào khó nhận ra.
Lý Trường Thiên không phát hiện sự bất thường của Yến Thù, sợ hãi vỗ ngực một cái.
"Thật xin lỗi, trước đây ta trách lầm ngươi, ta sẽ đền bù, nghỉ ngơi đi, không còn sớm nữa." Yến Thù rũ mắt che giấu cảm xúc, bắt đầu sửa soạn chăn đệm.
Giờ Lý Trường Thiên không còn là phạm nhân, tất nhiên không thể để hắn ngủ ở chòi rơm, cũng may Huyện lệnh lão gia an bài một chiếc giường rất lớn cho Yến Thù trong phòng khách, hai người ngủ chung cũng không quá chật.
Sau khi Yến Thù sửa lại chăn đệm, hai người ngủ đưa lưng về phía nhau, ai cũng có tâm sự nặng nề của riêng mình.
Lý Trường Thiên cảm thấy có chút mê man.
Hắn mơ mơ hồ hồ trùng sinh, mơ mơ hồ hồ trở thành phạm nhân, lại mơ mơ hồ hồ rửa sạch tội danh.
Mặc dù được chứng minh vô tội nhưng Lý Trường Thiên cũng không thấy vui vẻ.
Bởi vì hắn không có người thân, không có nơi quay về, thậm chí còn không biết mình là ai.
Hắn cũng không nghĩ sau này mình có thể sống tốt.
Lý Trường Thiên cảm thấy mình giống như bị lạc trong một thế giới kỳ quái, ngoại trừ những thứ không biết thì chỉ còn sợ hãi.
Lý Trường Thiên bất giác nhớ lại mùa thu mưa dầm liên miên kia.
Năm ấy hắn gần mười hai tuổi, cả người lạnh cóng đứng trước mộ cha mẹ, tâm tình cũng giống như hôm nay.
Mẹ của Lý Trường Thiên vì khó sinh mà chết, cha hắn vì cứu một đứa bé bị đuối nước mà vĩnh viễn nằm lại đáy hồ.
Lý Trường Thiên sống lăn lóc ở nhà mấy người họ hàng, từ mười hai tuổi chật vật sống đến mười tám tuổi, thi đậu vào một trường đại học không tệ.
Nhưng hắn lại chọn đi lính, xem như hoàn thành tâm nguyện của cha mình.
Cuối cùng khi hắn hai mươi hai tuổi, chỉ còn tám mươi chín ngày nữa là tròn hai mươi ba tuổi thì cứu một con tin mà chết tại tiền tuyến.
Đây chính là một đời của Lý Trường Thiên, nghĩ lại thì hắn dường như luôn bị mắc kẹt trong một đầm lầy mê man, không cách nào thoát ra.
Hiện giờ sống lại một kiếp khác lại là tình cảnh này.
Lý Trường Thiên nhịn không được thở dài một hơi, hắn sợ lạnh nên nhẹ nhàng kéo chăn lên người, chợt nhớ tới ngày đó mình tỉnh lại ở thế giới này.
Trăng sáng treo cao, tảng đá lạnh lẽo, trong tiếng ồn ào hỗn loạn hắn bị dân chúng phẫn nộ vây quanh đấm đá, Nhị cô nương Tô gia đáng thương được mẫu thân nàng ôm vào ngực, cánh tay vô lực rơi xuống trên đất......
Lý Trường Thiên ngồi bật dậy.
Yến Thù không có vẻ gì là bị đánh thức, nghi hoặc nhổm dậy.
Lý Trường Thiên hoảng loạn nói xin lỗi: "A, thật có lỗi thật có lỗi, làm ồn đến ngươi sao?"
Yến Thù không trách Lý Trường Thiên mà chỉ hỏi: "Sao vậy?"
Lý Trường Thiên ngồi thẳng người: "Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện."
"Ngày Nhị cô nương Tô gia chết, ta thấy có đồ vật gì đó từ trong tay nàng rơi xuống, lăn vào rãnh nước bên cạnh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.