Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 41: Ngu ngốc dù sao cũng tốt hơn là chết




Còi ngọc rơi xuống đất vỡ thành hai mảnh, ba người còn lại trong phòng đều sững sờ.
Yến Thù bỗng dưng quỳ một chân trên đất, cúi đầu ôm quyền tạ lỗi với Khúc chưởng môn, "Khúc chưởng môn, tha lỗi cho vãn bối vô lễ, xin Khúc chưởng môn cứ trách phạt".
"Không...... Cái này......" Khúc chưởng môn nhất thời cũng không biết nên nói gì, quay sang nhìn Tần Quyết Minh.
"Con! Con, con.....". Tần Quyết Minh vốn muốn phát hỏa, chỉ tay vào Yến Thù nói liền ba chữ "con" nhưng lại giận không nổi, ánh mắt nhìn Yến Thù chỉ còn bất đắc dĩ.
Tần Quyết Minh thở dài chắp tay sau lưng nói với Khúc chưởng môn: "Quấy nhiễu chưởng môn rồi, là Thù nhi đường đột thất lễ, sau này ta sẽ bảo nó tạ tội với ngài, xin Khúc chưởng môn về phòng nghỉ ngơi trước đi."
Biết Tần Quyết Minh phải đóng cửa bàn việc nhà, Khúc chưởng môn khoát tay áo: "Không sao, chỉ là còi thúc cổ mà thôi, vậy Tần đại nhân, ta cáo từ trước."
Dứt lời Khúc chưởng môn đứng dậy ra khỏi phòng.
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Yến Thù đổi thành hai đầu gối quỳ xuống đất, hai tay rũ xuống bên người, cúi đầu quỳ, Tần Quyết Minh ngồi cạnh bàn, hồi lâu sau mới nói: "Cổ độc này nếu không thổi còi thì sẽ không làm hắn bị thương nửa phần, bình thường càng không có chút cảm giác nào, y như lúc bình thường thôi, ta làm thế chẳng qua để khi con phát hiện hắn muốn hại con thì sẽ dễ dàng chế phục hắn."
"Nghĩa phụ." Yến Thù ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Nếu con thật sự cảm thấy hắn sẽ hại mình thì sao còn nói tin tưởng hắn chứ."
"Thù nhi, họa hổ họa bì nan họa cốt, biết người biết mặt không biết lòng, nếu hắn thật sự không nghĩ tới việc hại con thì con đâu cần thổi còi này! Hắn sẽ không có bất kỳ phản ứng nào với cổ độc, mà con cũng có thể bảo vệ mình, như thế chẳng phải vẹn toàn đôi đường sao?" Tần Quyết Minh kiên nhẫn khuyên.
Yến Thù lắc đầu: "Nghĩa phụ, con đã xem hắn như người bình thường thì dựa vào cái gì mà nắm mệnh môn của hắn?"
Tần Quyết Minh sững sờ.
"Nếu con mang theo còi thúc cổ kia, dù không thổi mà chỉ mang trong người thì vẫn là một loại áp bức và ép buộc, vậy thật có lỗi với một câu "Tin tưởng hắn" của con." Ngữ khí của Yến Thù lạnh nhạt nhưng từng chữ âm vang.
Tần Quyết Minh á khẩu không trả lời được.
Gian phòng một lần nữa rơi vào trầm mặc, bỗng nhiên một giọng nói không đúng lúc vọng ra từ trong góc.
"Vậy chuyện này......"
Tần Quyết Minh và Yến Thù đều giật mình, cùng nhau nhìn về một phía.
Lý Trường Thiên xoa cổ tay còn đau âm ỉ, nhìn hai người rồi mở miệng nói: "Ta nghe rõ rồi, Tần đại nhân hoài nghi ta là người Hàn Nha, sợ ta theo Yến Thù đến Giang Nam, trên đường sẽ mưu đồ làm loạn với y, hãm hại y sao?"
Tần Quyết Minh cũng không nể mặt: "Đúng vậy."
"Haizz......" Trên mặt Lý Trường Thiên tỏ vẻ các-ngươi-đang-càn-quấy-cái-gì-vậy, sau đó nói: "Thế thì ta không đi với Yến Thù nữa, được chưa!"
Tần Quyết Minh, Yến Thù: "......"
Hai mắt Yến Thù bỗng nhiên trừng lớn, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc hiếm thấy.
Lý Trường Thiên tiếp tục nói: "Tần đại nhân, không phải ngài đang tuyển lính sao? Tuyển ta đi thôi! Vừa có thêm nhân thủ cho quân doanh của ngài vừa có thể giám sát ta có ý đồ xấu hay không, lại chẳng cần lo lắng ta sẽ hại Yến Thù, vẹn cả ba đường! Đúng không?"
Tần Quyết Minh mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, cũng không đáp lại.
Trái lại Yến Thù giống như sau khi hoảng hốt lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Lý Trường Thiên, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi...... Ngươi không muốn đi theo ta?"
Lý Trường Thiên thở dài một tiếng, hỏi lại: "Ngươi sao phải dẫn ta đi? Không thấy mệt sao?"
Không thấy nghĩa phụ của ngươi lo lắng à! Sao đến thời điểm này ngươi lại chậm hiểu như vậy?
Nghe Lý Trường Thiên hỏi, ánh sáng trong mắt Yến Thù gần như mất hút, chỉ còn lại sự luống cuống, y không nhìn Lý Trường Thiên nữa mà chăm chú nhìn mặt đất, tựa như không biết phải đặt ánh mắt ở đâu.
"Ta...... Ngươi......" Yến Thù lúng túng, không nói được một câu trọn vẹn.
Y vẫn quỳ thẳng tắp ở đó, nhưng bả vai lại thoáng chùng xuống.
Đúng lúc này, Yến Thù nghe Lý Trường Thiên tiếp tục nói với y: "Ta đây cũng không muốn nhọc lòng Tuần sát sứ đại nhân lo lắng, sau này không có ta đi theo Tuần sát sứ đại nhân ngài có thể chuyên tâm tra án, thật tốt biết mấy, có phải không?"
Thật tốt biết mấy.
Lý Trường Thiên nói vậy.
Bốn chữ này nhẹ nhàng rơi vào tai Yến Thù lại chát chúa đến đòi mạng.
Yến Thù đột nhiên cảm thấy câu nói "Nhất định phải đưa Lý Trường Thiên đi" của mình buồn cười đến cực điểm.
Y đang tự phụ cái gì?
Y dựa vào cái gì mà cho rằng Lý Trường Thiên sẽ bằng lòng đi theo mình?
-
Tần Quyết Minh nhìn Lý Trường Thiên, ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc và dò xét: "Ngươi thế mà......"
Lý Trường Thiên thế mà không muốn đi cùng Yến Thù.
Tần Quyết Minh thật sự không ngờ đến điều này.
Tần Quyết Minh và Hàn Nhai tranh đấu nhiều năm, thoạt nhìn không thấy máu nhưng thật ra như giẫm trên băng mỏng, sai một bước thì sẽ ngã xuống địa ngục sâu vô tận.
Hắn nhịn chín năm, rốt cuộc cũng nhịn được đến bây giờ khi Hàn Nhai đã mất đi thế lực.
Lúc trước Hàn Nhai dùng quỷ kế hại chết tiên đế rồi giá họa cho Yến Tử Khanh, sau đó nâng đỡ Tam hoàng tử ngốc nghếch lên ngôi vua.
Điều khiến Hàn Nhai ngàn lần không ngờ được là quyết định này sẽ trở thành sai lầm mà cả đời này của hắn cũng không cách nào cứu vãn.
Tam hoàng tử thuở nhỏ thông minh lanh lợi, đến năm mười tám tuổi lại đột nhiên trở nên ngốc nghếch, từ đó suốt ngày điên điên khùng khùng, chỉ biết sống phóng túng.
Không ít người ở sau lưng vụng trộm chế giễu lường gạt hắn, thậm chí chọc ghẹo hắn ngay trước mặt.
Khi đó Tần Quyết Minh làm thư đồng của Thái tử, sống trong cung một thời gian dài.
Khi còn trẻ Tần Quyết Minh luôn mang một bầu nhiệt huyết, tràn đầy chính nghĩa, không hề bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh phức tạp trong cung.
Hắn không quen nhìn Tam hoàng tử nhiều lần bị kẻ khác bắt nạt, luôn giúp đỡ Tam hoàng tử, còn giấu diếm mẹ ruột Tam hoàng tử, vụng trộm đưa Tam hoàng tử đến Thái y điện tìm Yến Tử Khanh y thuật cao minh, muốn để Yến Tử Khanh nhìn xem có cách nào chữa khỏi cho Tam hoàng tử hay không.
Nhưng Yến Tử Khanh cũng chẳng có cách nào, còn luôn miệng lẩm bẩm: "Trị cái gì chứ, cái này không chụp CT làm sao chữa được...... Nhưng cảm giác lại hơi giống động kinh......"
Mặc dù Yến Tử Khanh không chữa được Tam hoàng tử nhưng hắn xưa nay đối xử với người khác ôn hòa nho nhã, với Tam hoàng tử cũng thế.
Chẳng bao lâu sau, Tam hoàng tử bắt đầu theo Tần Quyết Minh ngày ngày chạy tới Thái y điện.
Khi đó cung điện lạnh lẽo như lồng giam đối với Yến Tử Khanh, Tần Quyết Minh, Tam hoàng tử mà nói là nơi gặp gỡ tri kỷ, thưởng thức trà ngon, bàn về chí lớn.
Có thể nói là Dao Cầm minh tố huyền, Lưu Thủy Cao Sơn điều.
Sau đó Yến Tử Khanh nhặt được Yến Thù, Thái y điện liền náo nhiệt hơn, thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái là ba đại nam nhân luống cuống tay chân dỗ dành một đứa bé.
Một ngày nọ, Tam hoàng tử vô ý rơi xuống nước, đi dạo một vòng ở Quỷ Môn Quan rồi được Yến Tử Khanh cứu sống.
Cũng từ ngày đó, Yến Tử Khanh đột nhiên phát hiện Tam hoàng tử dường như chỉ giả ngốc.
Tam hoàng tử đã nói một câu thế này với Yến Tử Khanh.
Xưa nay đế vương gia vô tình, ngu ngốc dù sao cũng tốt hơn là chết.
Sau đó Tam hoàng tử tiếp tục điên điên khùng khùng, ngây ngốc trải qua cuộc sống của mình.
Khi ba người đều tưởng rằng những âm mưu tranh giành quyền lực trong cung cả đời này cũng chẳng liên quan gì đến họ thì mưa gió đổi chiều, tiên đế chết bất đắc kỳ tử, Yến Tử Khanh vì tội danh "giết vua" mà bị giam vào tử lao.
Từ đó mọi chuyện cũng thay đổi.
Cao Sơn Lưu Thủy không ai đàn, cô hồn vong nhân không chỗ an.
Năm đó Hàn Nhai gạt bỏ mọi lời dị nghị, nâng đỡ Tam hoàng tử làm Hoàng thượng là vì hắn cảm thấy kẻ ngốc này rất thích hợp để làm bù nhìn.
Nhưng nào ngờ sau khi Tam hoàng tử lên làm Hoàng đế thì đột nhiên không còn ngốc nghếch nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.