Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 48: Muốn lấy thân báo đáp




Lý Trường Thiên bơi cực nhanh về phía tặc nhân kia, hai người dây dưa đánh nhau dưới sông, mấy lần chìm nổi, người trên bờ liên tục la hét.
Tặc nhân kia vô cùng nham hiểm, thấy Lý Trường Thiên không chịu buông thì ném hầu bao ra xa.
Lý Trường Thiên "haizz" một tiếng rồi lặn vào trong nước vớt hầu bao.
Chờ hắn nổi lên mặt nước thì tặc nhân đã thừa cơ bơi đi xa, Lý Trường Thiên lau mặt mắng: "Bà nó chứ".
Mắng xong Lý Trường Thiên muốn tiếp tục đuổi theo.
Nhưng bỗng nhiên ai đó một phát bắt được cánh tay Lý Trường Thiên: "Được rồi, đừng đuổi theo nữa."
Lý Trường Thiên sững sờ quay đầu, thấy là Yến Thù.
Y thế mà cũng nhảy xuống sông.
"Nhưng......" Lý Trường Thiên đang muốn cãi lại thì Yến Thù đột nhiên ho mấy tiếng, rõ ràng là vừa rồi bị sặc nước.
Lý Trường Thiên kinh ngạc nói: "Ngươi bơi không giỏi à? Vậy ngươi nhảy xuống làm gì? Được rồi được rồi, lên bờ thôi, dù sao ta cũng đem hầu bao về rồi."
Hai người ướt sũng trở lại trên bờ, trả hầu bao lại cho cô nương.
Cô nương cảm kích nói cám ơn liên tục.
"Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ, vậy chúng ta cáo từ trước." Lý Trường Thiên khoát tay, cùng Yến Thù xoay người định đi.
Bỗng nhiên cô nương đuổi theo, thanh âm rụt rè, tỏ vẻ thẹn thùng hỏi Lý Trường Thiên: "Xin hỏi...... Công tử, công tử ngài tên là gì?"
Yến Thù: "......"
"Ta á?" Lý Trường Thiên cười nói, "Khụ khụ, cô nương nghe cho kỹ nhé......"
Hắn hắng giọng một cái rồi chợt nghiêm mặt lại: "Tính mạng con người có hạn, nhưng vì dân phục vụ là vô hạn! Ta muốn đem sinh mệnh có hạn để phục vụ nhân dân vô hạn! Cho nên! Tên của ta là..."
"Lôi! Phong!"
Yến Thù: "......"
Lý Trường Thiên nói một cách đàng hoàng nghiêm túc, cô nương mặc dù nghe không hiểu lắm nhưng lại thấy tim mình đập thình thịch, nàng lấy ra khăn tay lụa mang theo người rồi dè dặt đưa cho Lý Trường Thiên: "Lôi công tử, tiểu nữ nhà ở ngõ Đông Nhai, ngài...... Nếu ngài không ngại thì nhận cái này được không?"
Lý Trường Thiên ngẩn người, sau đó hỏi: "Ta là nam nhân, sao lại đưa ta khăn tay mà chỉ có các cô nương dùng?"
Cô nương: "......"
"Tạ ơn cô nương, ý tốt ta nhận nhưng khăn tay thì không lấy, có duyên sẽ gặp lại." Lý Trường Thiên ôm quyền nói cám ơn, sau đó mỉm cười nắm bả vai Yến Thù, mang theo y rời đi.
Toàn thân hai người đều ướt đẫm, đi trên đường khó tránh khỏi bị người khác chú ý, Yến Thù quyết định tìm khách điếm gần đó ở lại để khỏi nhiễm phong hàn.
Đang đi thì Lý Trường Thiên đột nhiên hỏi: "Sao ta cứ có cảm giác ngươi không vui nhỉ."
Yến Thù vẫn luôn không có biểu cảm gì: "......"
Lý Trường Thiên cười nói: "Chẳng lẽ vì người mà cô nương kia muốn lấy thân báo đáp là ta chứ không phải ngươi sao?"
Yến Thù khẽ giật mình hỏi: "Ngươi biết à?"
"Hahaha, ta đâu phải kẻ ngốc." Lý Trường Thiên cười nói, "Cô nương kia biểu hiện rõ ràng như vậy sao có thể không biết được chứ".
"Thế sao ngươi......"
"Xem ngươi nói kìa, cũng đâu thể thẳng thừng cự tuyệt cô nương kia, cô nương sẽ khổ sở a!"
Yến Thù trầm mặc.
Lý Trường Thiên thấy y không thích nói chuyện này thì vội vàng lảng sang chuyện khác: "Ê, ngươi nhìn phía trước có khách điếm kìa, trông cũng không tệ lắm, chúng ta tới đó nghỉ chân đi."
-
Hai người vào khách điếm, Yến Thù tìm chưởng quỹ thuê hai gian phòng thượng hạng rồi về phòng mình thay y phục.
Yến Thù cởi y phục ướt đẫm, lấy từ bọc hành lý ra một bộ trung y sạch sẽ.
Hắn vừa mặc xong trung y thì chợt nghe thấy có tiếng gõ nhẹ trên cửa sổ.
Yến Thù thắt chặt đai lưng rồi đứng dậy mở cửa, một con bồ câu trắng liền bay vào đậu trên bàn.
Yến Thù tháo mật tín trên chân chim xuống, bồ câu liền bay ra ngoài phòng. Yến Thù mở mật tín nhìn lướt qua, lông mày khẽ nhíu lại.
Y suy tư nửa ngày, mặc xong ngoại y liền cầm bội kiếm đi ra khách điếm.
Yến Thù theo chỉ dẫn trong mật tín rẽ trái lượn phải trong thành trấn phồn hoa, cuối cùng đi vào một ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ kia đều là nhà dân, trong nhà trồng cây, cành lá rậm rạp, vươn ra khỏi sân che khuất hẻm nhỏ âm u không chút ánh sáng.
Yến Thù nhìn quanh quất, thấy nơi này không có người thì không khỏi nhíu chặt mày.
Y vừa định bỏ đi thì chợt nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói: "Yến công tử, xin dừng bước."
Yến Thù toàn thân cứng đờ, muốn quay đầu nhưng người sau lưng lại nói: "Yến công tử, xin đừng quay lại, thân phận ta đặc biệt nên không thể lộ mặt thật ra gặp người khác."
"Ngươi chính là "Ảnh Tử"?" Yến Thù ngưng thở, xiết chặt kiếm trong tay hỏi.
"Đúng, ta và Tần đại nhân cùng ngồi trên một thuyền, Yến công tử có thể yên tâm." Người kia đáp, "Ta biết Yến công tử đang tìm Từ đại nhân vận chuyển ngân lượng phát chẩn, ta nhận được tin tức sau khi Từ đại nhân tới Bạch Đế Thành thì lần cuối cùng xuất hiện là ở Cẩm Sắt phường."
"Cẩm Sắt phường?" Yến Thù lặp lại.
"Đúng vậy, đến Cẩm Sắt phường tìm một nữ tử tên là Thi Hoa Niên." Người phía sau đáp, "Nhưng Yến công tử phải cẩn thận, người Hàn Nha cũng đang tìm Từ đại nhân."
Yến Thù căng thẳng trong lòng, vội vàng hỏi: "Trong Bạch Đế Thành có người Hàn Nha?"
Người kia trả lời: "Có, mà lại......"
Bỗng nhiên ngoài ngõ nhỏ vọng lại tiếng rao to: "Mứt quả đây! Mứt quả đây!"
Tiếng nói của người phía sau liền im bặt.
Yến Thù nghe tiếng quần áo vút lên không trung liền vội vàng quay lại.
Ngõ nhỏ trống rỗng, không có bóng người.
Yến Thù ra khỏi ngõ nhỏ, lặng yên không một tiếng động đi sau lưng lão bá bán mứt quả, nhưng ông lão kia chỉ là dân chúng bình thường tình cờ đi ngang qua ngõ mà thôi.
Xem ra tên "Ảnh Tử" kia quả nhiên là chim sợ cành cong, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay đã thần hồn nát thần tính.
Yến Thù trở lại khách điếm, thấy Lý Trường Thiên đang đứng trước cửa phòng y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.