Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 49: Có nghe nói đến Long Dương chưa




"Ngươi đi đâu vậy?" Thấy Yến Thù từ bên ngoài về, Lý Trường Thiên hỏi.
Yến Thù không đáp, chỉ đưa cho Lý Trường Thiên một vật.
Lý Trường Thiên tập trung nhìn.
Một xâu mứt quả.
"A......" Lý Trường Thiên hơi kinh ngạc, đưa tay nhận lấy, "Cám ơn nhé".
Hai người đứng ngoài cửa có chút cổ quái, Yến Thù đẩy cửa phòng để Lý Trường Thiên vào: "Có chuyện tìm ta à?"
"Ừ, ta chán quá, muốn tìm ngươi ra phố dạo chơi nhưng ngươi lại không có đây." Lý Trường Thiên vừa cắn mứt quả vừa lầm bầm lầu bầu, "Ngươi đi đâu thế?"
"Ta đi thăm dò vụ án." Yến Thù đáp, "Có đầu mối rồi".
"Hả? Đầu mối gì?"
"Cẩm Sắt phường."
"Đó là chỗ nào?"
Yến Thù lắc đầu: "Ta cũng không biết, phải đi thám thính thử xem."
"Vậy à." Lý Trường Thiên lại cắn một quả táo gai rồi đưa hai quả còn lại trên xiên gỗ cho Yến Thù.
Yến Thù sững sờ, ngẩng đầu nhìn Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên phồng má nói: "Hử? Không muốn à? Không phải ngươi thích ăn đồ ngọt sao?"
"Ta ăn rồi, ngươi ăn đi." Yến Thù khẽ nói.
"Ừ được thôi." Lý Trường Thiên thu tay lại.
Yến Thù rũ mắt, không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ lên.
-
Chờ Lý Trường Thiên ăn xong mứt quả, hai người cùng tìm tới chưởng quỹ hỏi thăm Cẩm Sắt phường ở đâu. .
||||| Truyện đề cử: Song Trùng |||||
Chưởng quỹ nhìn hai người, đột nhiên nở nụ cười quỷ dị với vẻ "Ta biết ngay mà".
Lý Trường Thiên, Yến Thù: "......"
"Ai nha, không hổ là Cẩm Sắt phường nổi danh thiên hạ, có thể hấp dẫn văn nhân võ sĩ các nơi hội tụ về đây." Chưởng quỹ vừa cười vừa cầm bút mực vẽ bản đồ cho hai người.
Hai người cầm bản đồ, nói cám ơn rồi ra ngoài khách điếm tìm đường.
"A......" Yến Thù đột nhiên nhớ tới cái gì.
"Hử?" Lý Trường Thiên nhìn y.
"Hình như ta từng nghe qua Cẩm Sắt phường rồi." Yến Thù nói.
"Có phải là...... chỗ kia không? Khụ khụ......" Lý Trường Thiên hỏi xong thì có chút ngượng ngùng sờ mặt.
Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên rồi đáp: "Nếu ta nhớ không lầm thì Cẩm Sắt phường là phường ca múa lớn nhất Bạch Đế Thành, ca hát, tạp kỹ, khúc nghệ diễn kịch đều có đủ, nghe nói cô nương ở đó ai cũng mỹ mạo, tinh thông cầm kỳ thi họa, có người đoan trang tao nhã, cũng có người hoạt bát lanh lợi, người có thể vào phường du ngoạn không phú cũng quý."
"Shhh......" Lý Trường Thiên hít một hơi, "Từ đại nhân vận chuyển ngân lượng phát chẩn chắc không phải thật sự tham ô ngân lượng kia rồi chứ? Tự nhiên gần nửa năm không có tin tức gì rồi lại xuất hiện ở phường ca múa là sao?"
Ánh mắt Yến Thù thâm trầm, không đáp lại mà chỉ nói: "Đi thôi, tìm tòi thực hư xem sao."
-
Bạch Đế Thành thực sự quá rộng lớn, lúc hai người tìm được Cẩm Sắt phường thì đã là ban đêm.
Nhưng vừa đến trước phường thì biết ngay đã tìm đúng chỗ.
Lý Trường Thiên cứ tưởng Cẩm Sắt phường chỉ là một tòa nhà lớn, ngờ đâu lại không phải.
Cẩm Sắt phường là một con đường đèn đuốc sáng trưng, lụa đỏ giăng kín, treo đầy đèn lồng đỏ chót, hai bên đường đều có vài lầu các cao thấp xen kẽ nhau, mái hiên cao ngất sơn xanh sơn đỏ.
Lý Trường Thiên ngửa đầu đếm, lầu thấp nhất có ba tầng, cao nhất khoảng tám tầng.
Mỗi tầng đều đèn đuốc sáng trưng, có thể nhìn thấy vài người tựa vào lan can uống rượu tìm vui.
Tiếng cười nói, tiếng nhạc và ca múa không dứt, từ cuối phố truyền đến đầu đường.
Quả là một cảnh tượng thịnh thế phồn hoa.
Đến trước cổng vòm đầu đường, có mấy chục đại hán hung thần ác sát tiến tới ngăn cản.
Yến Thù đến trước mặt một đại hán trong số đó, thản nhiên nói: "Xin hỏi làm thế nào mới có thể đi vào?"
Đại hán kia nhìn Yến Thù và Lý Trường Thiên, thấy hai vị công tử đều tuấn dật, đặc biệt là vị công tử áo trắng đang hỏi chuyện rất thanh lãnh tuấn mỹ, không phải người tầm thường, thế là ôm quyền nói: "Hai vị công tử đây là lần đầu tiên đến Cẩm Sắt phường?"
Yến Thù khẽ gật đầu.
Đại hán kia nói: "Người sống ở thế tục phàm trần này cũng chỉ nhìn vào hai chữ danh lợi, hai vị công tử có thể xuất ra một loại trong đó là có thể vào phường."
Yến Thù sáng tỏ, đưa tay muốn lấy ra khối gỗ khắc chữ "Tuần sát sứ", nhưng mới duỗi tay nửa chừng thì dừng lại, do dự một chút, sau đó lại rút ra một thỏi bạc.
Mặc dù không tính là nhiều nhưng đại hán cũng không làm khó Yến Thù, dù sao đây mới chỉ vào phường, trong phường mới thật sự là chỗ móc sạch vốn liếng.
Đại hán nhận bạc rồi nói: "Hai vị công tử lần đầu tiên đến đây, có cần ta gọi người dẫn đường cho hai vị công tử không? Dù sao Cẩm Sắt phường này chẳng những lớn mà còn lắm quy củ, có người dẫn đường sẽ sớm tìm được thú vị, chỉ là phải tốn thêm tiền thôi."
Yến Thù gật đầu.
Đại hán liền gọi vọng vào Cẩm Sắt phường: "Lục tiểu ca, tiếp khách quý."
"Tới đây tới đây ~" Giọng nói mang ý cười truyền đến, một công tử áo xanh phe phẩy quạt thuỷ mặc nhàn nhã đi tới.
Lục công tử bỗng dưng thu hồi quạt trong tay, thở dài nói với Yến Thù và Lý Trường Thiên: "Chắc hẳn khách quý chính là hai vị công tử ngọc thụ lâm phong này, xin mời đi theo ta."
Yến Thù và Lý Trường Thiên liếc nhau rồi theo Lục công tử vào Cẩm Sắt phường.
Ba người đi trên đường, còn chưa vào lầu các đã thấy bày biện không ít sân khấu hoa cổ, có mỹ nhân đánh đàn khiêu vũ, tiếng đàn du dương động lòng người, dáng múa phiên nhược kinh hồng.
Người đi đường tốp năm tốp ba, hoặc bưng rượu vui cười đùa giỡn, hoặc vây xem mỹ nhân tấu khúc ca múa, vô cùng náo nhiệt.
"Trước hết ta sẽ giới thiệu cho hai vị công tử một chút." Lục tiểu ca mỉm cười thân thiện rồi chậm rãi nói, "Cẩm Sắt phường này tổng cộng có sáu lầu các, bên trái bốn bên phải hai, tòa đầu tiên bên phải là Vân Ẩn Các, là chỗ ở của các cô nương, người ngoài không được vào, tòa thứ hai là Thanh Lộ Các, trong các không uống rượu, lịch sự tao nhã yên tĩnh, là nơi hát hí kịch, bàn luận âm luật, bốn tòa bên trái theo thứ tự là Phong Các, Hoa Các, Tuyết Các, Nguyệt Các."
"Bốn lầu này có gì khác nhau sao?" Lý Trường Thiên hỏi.
"Vị công tử này hỏi rất hay!" Lục tiểu ca đập quạt thủy mặc vào lòng bàn tay, cười với Lý Trường Thiên.
Yến Thù: "......"
"Bốn lầu các vừa giống nhau lại vừa khác nhau." Lục tiểu ca cười nói, "Giống ở chỗ cầm kỳ thi họa, làm thơ ngâm xướng, uống rượu tìm vui, khác ở chỗ cô nương Phong Các có thể đưa ra khỏi phường, cô nương Hoa Các tính cách mạnh mẽ hơn, biết võ công, cô nương Tuyết Các tính cách trầm tĩnh, nhu thuận, còn Nguyệt Các......"
Lục tiểu ca đột nhiên xòe quạt, cười có vẻ khác thường: "Đều là quan nhi."
"Quan nhi là cái gì?" Lý Trường Thiên hỏi.
Yến Thù: "......"
Lục tiểu ca cũng không ngờ Lý Trường Thiên sẽ hỏi như vậy, đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó ôm bụng cười to, cười xong lại lau khóe mắt vì cười mà chảy cả nước mắt, bỗng nhiên đến gần Lý Trường Thiên một bước, cầm quạt thuỷ mặc nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên rồi mập mờ cười nói.
"Công tử, có từng nghe qua Long Dương chi hảo, đoạn tụ chi phích, phân đào chi thú chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.