Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 52: Sao bộ dạng ngươi lại thành thế này




"Hướng về đảng phát xít khai hỏa! Để mọi chế độ phi dân chủ chết hết!"
Lý Trường Thiên hát vang khí thế, không ít người đang vui vẻ uống rượu trong Hoa Các đều khiếp sợ nhìn lại.
Vẻ mặt ba cô nương từ chấn kinh dần chuyển sang ngốc trệ.
Lý Trường Thiên hát xong, thừa dịp các cô nương còn đang ngẩn ngơ thì lập tức xông ra Hoa Các, đầu cũng không dám ngoái lại.
Trong Hoa Các bỗng nhiên có một người đứng phắt dậy chạy theo Lý Trường Thiên ra ngoài.
Các cô nương thấy Lý Trường Thiên chạy xa mới thu hồi nụ cười trên mặt, đáy mắt dần toát ra hàn ý.
"Thế nào? Có ai sờ được gì trên người hắn không?" Cô nương áo đỏ thì thầm hỏi cô nương áo tím và áo xanh.
Hai người đều lắc đầu: "Không có, trên người hắn trống trơn chẳng có gì cả."
"Hừ, không biết lai lịch thế nào mà dám dò xét phường chủ của chúng ta." Cô nương áo tím bĩu môi.
"Ta sẽ bẩm báo với các chủ." Cô nương áo đỏ nói, "Để các tỷ muội gần đây chú ý một chút".
"Ừ, biết rồi." Cô nương áo tím và áo xanh đáp.
-
Khi Lý Trường Thiên xông ra Hoa Các thì Yến Thù cũng vừa ra khỏi Thanh Lộ Các, hai người cứ thế gặp nhau trên đường.
Lý Trường Thiên thấy Yến Thù thì cổ họng nghẹn lại, suýt chút nữa cảm động đến phát khóc.
Hắn gấp gáp chạy tới, không dám chậm nửa bước, vịn vai Yến Thù khom người thở hổn hển.
Quá nhiệt tình thật là chịu không nổi, quả nhiên hắn vẫn thích yên tĩnh nhã nhặn!
Yến Thù: "...... Ngươi làm sao...... làm sao...... lại thành bộ dạng này?"
"Hả?" Lý Trường Thiên nghi hoặc.
Bộ dạng hắn thế nào?
Lý Trường Thiên cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện ban nãy các cô nương lôi kéo hắn, còn ôm ôm ấp ấp làm cho y phục hắn lộn xộn, quả thực là......
Ờm, không đàng hoàng cho lắm.
"Ta...... Ta......" Lý Trường Thiên đang nghĩ xem phải giải thích thế nào thì Yến Thù bỗng nhiên vươn tay nâng cằm hắn lên.
Lý Trường Thiên: "Ơ? Sao vậy?"
Yến Thù một tay nâng cằm Lý Trường Thiên, một tay nắm tay áo mình lau mặt cho hắn: "Có son phấn."
Lý Trường Thiên: "Haizzz......"
Yến Thù mặt không biểu tình, ngữ điệu bình thản, mỗi lần giúp Lý Trường Thiên lau một chỗ thì nói một từ.
Lau mặt Lý Trường Thiên.
"Rùa đen."
Lau vành tai Lý Trường Thiên.
"Vương bát."
Lau cổ Lý Trường Thiên.
"Đản."
Lý Trường Thiên: "......"
"Không phải, ngươi nghe ta nói đã!" Lý Trường Thiên chụp cổ tay Yến Thù vội vàng giải thích, "Vừa rồi ta ở trong Hoa Các nghe ngóng tin tức phường chủ, đang thuận lợi thì có cô nương xông tới......"
Lý Trường Thiên nói xong chợt sửng sốt, hắn cúi đầu suy tư một hồi rồi ngẩng lên nói với Yến Thù: "Hình như ta nghe ngóng tin tức phường chủ Cẩm Sắt phường đã bị người trong các để ý rồi."
Yến Thù khẽ giật mình nhưng không hề ngạc nhiên.
Cẩm Sắt phường vang danh thiên hạ cũng có nghĩa là cây to đón gió, người lui tới ít nhiều đều có tâm tư làm loạn, cho nên Cẩm Sắt phường nhất định có thủ đoạn tự vệ mà người ngoài không biết.
Thấy Yến Thù không nói gì, Lý Trường Thiên có chút hoảng, vẻ mặt đầy ảo não, trong giọng nói đều là áy náy: "Ai! Có phải ta...... làm hỏng chuyện rồi không......"
Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên, đang muốn mở miệng thì sau lưng hai người đột nhiên có một người đi tới, khoác tay lên vai Lý Trường Thiên gọi: "Vị công tử này!"
Lý Trường Thiên khẽ giật mình, quay đầu nhìn.
Trước mặt hắn là một thanh niên mặc cẩm y mãng bào tím vàng, dung mạo thanh tú, da trắng môi hồng, vừa nhìn đã biết là tiểu thiếu gia xuất thân hiển hách, sống an nhàn sung sướng.
"Công tử, công tử." Thanh niên kia nắm tay Lý Trường Thiên, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Lý Trường Thiên, "Lúc nãy công tử ca hát rất hợp ý ta, muốn mời công tử đến phủ một lần, không biết giờ công tử có rảnh chăng?"
Yến Thù: "......"
Lý Trường Thiên: "A?"
"Công tử không phải hát không công đâu!!" Thanh niên từ trong ngực móc ra một thỏi vàng sáng chói nhét vào tay Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên: "......"
Fuck, vàng nặng như vậy mà ngươi nhét trong ngực đi khắp nơi.
Cuộc sống của người có tiền thật là buồn tẻ vô vị mà.
"Công tử!! Cùng ta về phủ đi!!" Thanh niên gọi.
"Không không không, ngươi......" Lý Trường Thiên trả lại vàng cho thanh niên, liên tục khoát tay.
"Đừng!" Thanh niên sợ hãi kêu, "Đừng cự tuyệt ta!!!"
Nói rồi hắn đưa tranh quạt trong tay, ngọc bội trên lưng, toàn bộ đều nhét vào ngực Lý Trường Thiên: "Cái này cho ngươi! Cái này, cái này, cái này, còn có cái này đều cho ngươi!!! Công tử! Đến phủ hát cho ta nghe đi!!"
Yến Thù: "......"
"Ngươi hiểu lầm rồi." Lý Trường Thiên vội vàng trả lại đồ cho thanh niên kia, "Ta không phải người ở Cẩm Sắt phường, ta không phải hát rong, ngươi hiểu lầm rồi, những vật này ta không cần, trả lại ngươi đó".
Chờ Lý Trường Thiên trả xong đồ vật, Yến Thù đưa tay túm Lý Trường Thiên lạnh lùng nói: "Đi về."
"Được." Lý Trường Thiên bị túm lảo đảo một cái, vội vàng đuổi theo bước chân Yến Thù.
"Công tử, khoan đã, công tử!" Thanh niên kia ôm một đống đồ trang sức, hấp tấp đuổi theo Lý Trường Thiên.
Hắn thấy đuổi không kịp thì ném hết đồ trên tay, vừa chạy vừa gào toáng lên.
"Công tử!!!"
"Hydro, Helium, Lithium, Beryllium, Boron!!! Carbon, nitơ, oxy, flo, neon!!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.