Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 58: Ôm chặt là được rồi




"Đúng đúng đúng, chính là hắn, có phải hát hay lắm không!" Thẩm Ngọc Thụ vừa xem náo nhiệt vừa châm ngòi thổi gió, đẩy Lý Trường Thiên về phía cô nương áo xanh.
"Phải a! Để tiểu nữ nhớ mãi không quên nha ~" Cô nương áo xanh cười đưa tay muốn trêu chọc Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên sợ hãi liên tiếp lui lại phía sau, sau đó xoay người trốn ra sau lưng Yến Thù, hắn nắm chặt cánh tay Yến Thù kéo y ngăn giữa mình và cô nương, run lẩy bẩy nói: "Cô nương, xin cô đừng nhớ mãi không quên như vậy, mau mau quên đi!"
Yến Thù: "......"
"Công tử, công tử ~" Cô nương áo xanh muốn lôi Lý Trường Thiên ra, ai ngờ Lý Trường Thiên ôm chặt Yến Thù từ phía sau, sống chết không buông.
Yến Thù: "......"
"Công tử thế này là không phải rồi." Cô nương áo xanh cười nói, "Ngươi cứ ôm vị công tử này làm gì? Ngươi không muốn cùng các cô nương thưởng thức ngày tốt cảnh đẹp cũng không có nghĩa là vị công tử này không muốn cùng các cô nương thưởng thức ngày tốt cảnh đẹp, vị công tử này, ngươi nói có đúng không?"
"Không đúng." Yến Thù nói.
Cô nương áo xanh: "......"
Đúng lúc này, tiếng chiêng trống cạnh đài luận võ chợt vang lên, trong Hoa Các chớp mắt yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều bị thu hút đến chỗ kia.
Đại hán lưng hùm vai gấu ban nãy vọt lên một cái, vững vàng rơi trên đài luận võ rồi giơ cao khế ước sinh tử trong tay, giọng nói như sấm: "Sinh tử do mệnh phú quý tại thiên, luận võ không có quy củ, chỉ cần một bên ngã xuống thì bên còn lại xem như chiến thắng, từ trên xuống dưới khế ước sinh tử, mỗi lần hai người quyết đấu."
Bên dưới reo hò nhiệt liệt, tiếng vỗ tay ầm ĩ như muốn lật tung nóc nhà.
Đại hán kia lại gọi hai cái tên, sau đó đi xuống đài luận võ.
Tiếng chiêng trống rộn rã, ầm ĩ náo nhiệt, sênh ca huyên náo.
Hai hiệp sĩ dưới ánh mắt chú ý của mọi người cùng nhảy lên đài, sau khi báo sư môn của mình thì một người múa đao, một người vung nghịch côn, long tranh hổ đấu, bất phân thắng bại.
"Giỏi! Đánh hay lắm!" Thẩm Ngọc Thụ hướng về phía đài luận võ reo hò rồi hỏi Lý Trường Thiên, "Trường Thiên, lát nữa ngươi dùng vũ khí gì? Đao? Kiếm? Kích?"
Lý Trường Thiên lắc đầu: "Đều không phải, ở đây không có thứ ta am hiểu."
"Hả? Vậy ngươi tay không tấc sắt lên đó sao? Quá thiệt thòi rồi." Thẩm Ngọc Thụ nói.
"Không thể nào......" Lý Trường Thiên lầm bầm, "Chẳng phải một bên nằm xuống coi như thắng sao, cũng đâu cần đem thứ gì loè loẹt......"
"Đừng đi." Yến Thù đột nhiên nói.
"Hả?" Lý Trường Thiên ngẩng đầu nhìn Yến Thù.
"Ngươi đừng đi luận võ." Yến Thù lặp lại lần nữa.
"Nhưng......" Lý Trường Thiên muốn tranh luận.
"Đừng đi." Yến Thù kiên trì.
Lý Trường Thiên không trả lời mà chỉ trầm mặc, ủ rũ cúi đầu nhìn về phía đài luận võ.
Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên, thấy cảm xúc của hắn sa sút thì nói khẽ: "Ta lo lắng......"
"Yến Thù." Lý Trường Thiên ngắt lời hắn, "Ngươi để ta giúp ngươi một chút được không? Ta đi theo ngươi suốt đoạn đường này chẳng làm được chuyện gì, Mỗi ngày ăn ăn uống uống, ngươi không chê ta nhưng trong lòng ta đều cảm thấy không thoải mái, sớm biết như vậy thì ngươi cứ để ta ở lại quân doanh Sóc Phương cho xong."
Yến Thù giật mình.
Dưới đài luận võ ăn uống linh đình, tiếng người huyên náo, trên đài luận võ hiệp sĩ cầm côn nện vào lưng hiệp sĩ cầm đao đánh ngã hắn, lại đem cây côn đè lên yết hầu khiến hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Trận chiến mở màn hiệp sĩ cầm côn giành thắng lợi, quần chúng bên dưới luôn mồm khen hay.
Yến Thù nhìn đài luận võ, đột nhiên nói: "Ngươi đi đi."
"Ơ?!" Lý Trường Thiên đang buồn bực chợt nghe thấy Yến Thù nói vậy, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn y.
"Nhất định phải cẩn thận." Yến Thù nói.
"Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi lấy được tín vật Hoa Các." Phiền muộn trong lòng Lý Trường Thiên đều bị quét sạch, ánh mắt hắn tỏa sáng, dáng vẻ vô cùng phấn khích.
Trong Hoa Các cười nói ồn ào, cổ nhạc vang lên, trên đài luận mau chóng đổ máu làm cho sự náo nhiệt có chút ồn ào.
Chốc lát sau lại có hai hiệp sĩ tỷ thí xong, sắp đến lượt Lý Trường Thiên lên đài tỷ võ.
Lý Trường Thiên xoa bóp khớp tay, có chút khẩn trương, hắn nhắm mắt lại hít sâu, bắt đầu nhớ lại kỹ xảo chiến đấu, nhưng đúng lúc này bốn phía truyền đến tiếng hét kinh sợ.
Lý Trường Thiên mở mắt ra nhìn, thấy trên đài luận võ có hai hiệp sĩ, trong đó một người thân hình cơ bắp, làn da trần trụi màu đồng cổ, vô cùng cao to cường tráng, thân hình to khoảng gấp đôi Lý Trường Thiên, cứ như một ngọn núi nhỏ bằng thịt.
"Wow, đây là người Bắc Man sao?" Thẩm Ngọc Thụ cảm khái gọi, "Trường Thiên, Trường Thiên, nếu ngươi và hắn cùng thắng trận chiến mở màn thì sẽ là đối thủ của nhau đó."
"A......" Lý Trường Thiên gật đầu.
Yến Thù đứng cạnh nhíu mày.
Đang nói thì tiếng chiêng vang lên, bắt đầu luận võ, tên Bắc Man kia bỗng nhiên giậm chân rồi hung dữ gầm một tiếng, chấn động đến nỗi đài luận võ đều rung lên, bụi bặm rơi xuống lả tả.
Hiệp sĩ còn lại hiển nhiên hơi sợ, y nuốt khan, sau đó lấy dũng khí vung trường kiếm lên hét một tiếng xông tới.
Tên Bắc Man kia chớp đúng thời cơ, tay trái nắm lấy cổ tay hiệp sĩ ngăn y giương kiếm, sau đó lại hít sâu một hơi, tay phải trong nháy mắt nắm lấy đai lưng hiệp sĩ nâng y lên cao quá đỉnh đầu rồi hung ác quẳng xuống đất.
Lưng của hiệp sĩ kia chạm đất, che ngực ho ra máu, y vội vàng hô: "Ta nhận thua! Nhận thua!"
Nhưng tên Bắc Man kia lại mắt điếc tai ngơ, nắm lấy vạt áo hiệp sĩ như bắt gà con, nhấc y lên rồi cười lạnh cho y một cái tát!
Lực tay của tên Bắc Man cực lớn, chỉ mới tát hai cái mà miệng mũi hiệp sĩ kia đã máu tươi ròng ròng, ngay cả câu xin tha cũng không nói nổi.
Sau đó trong tiếng thét sợ hãi, tên Bắc Man lại vứt hiệp sĩ trên mặt đất, giơ chân hung hăng giẫm mạnh lên đầu y.
Nhưng tên Bắc Man lại đạp hụt.
Hiệp sĩ được một người lôi ra!
Lý Trường Thiên bảo hộ phía trước hiệp sĩ đáng thương kia, ôm quyền nói với tên Bắc Man: "Huynh đệ, không cần đuổi tận giết tuyệt vậy chứ? Huống chi hắn đã nhận thua, cần gì lấy mạng người ta? Xin hãy khoan dung độ lượng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.