Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 79: Vì một người mà vui mừng hân hoan




Gió núi thổi nhẹ mang theo mùi hương cỏ cây độc đáo, đường núi lát đá xanh cũng không dốc lắm, dọc đường có thể nhìn thấy đình đài lầu các, theo Thẩm Ngọc Thụ nói thì những lầu các này chỉ để ngắm cảnh mà thôi.
Móng ngựa lộc cộc, chỉ chốc lát sau đã đến sườn núi, Thiên Khuyết Sơn Trang nằm trên sườn núi, dựa theo núi đồi trùng điệp mà xây nên, có thể nói là quế điện lan cung, chạm trổ tinh xảo khiến người ta không khỏi thán phục.
Lý Trường Thiên ngửa đầu, thân mình hơi nghiêng về phía sau, ngoại trừ "wow" thì không còn biết nói gì khác.
Yến Thù đột nhiên nói: "Ngươi nhích ra phía trước chút đi."
"A...... Xin lỗi, lấn chỗ ngươi sao?" Lý Trường Thiên vội vàng nhích về phía trước.
"Lầu kia là thư các, đây là kho vũ khí, chỗ có mái hiên hình chim Chu Tước là nơi tiếp khách, sau lầu này là núi, trên núi có vườn trà, bãi săn, cũng là nhà ta, toà lầu bên phải này gọi là Lưu Thương, bên trong có bể tắm suối nước nóng." Thẩm Ngọc Thụ lần lượt giới thiệu cho Lý Trường Thiên và Yến Thù nghe.
Hắn lải nhải một lúc lâu cũng không thể giới thiệu hết lầu các.
Yến Thù ngắm nhìn bốn phía, phát giác Thiên Khuyết Sơn Trang đúng là được xây xuyên qua núi và thung lũng, giữa hai ngọn núi có một cầu vượt bằng gỗ, gần đó có rất nhiều thủ vệ, dáng vẻ như muốn ngăn cản người khác đến gần.
Yến Thù hỏi Thẩm Ngọc Thụ: "Xin hỏi Thẩm công tử, chỗ đối diện cầu vượt cũng thuộc Thiên Khuyết Sơn Trang luôn sao?"
"Hả?" Thẩm Ngọc Thụ nhìn cầu vượt rồi đáp, "Ừ nhỉ, ta chưa bao giờ qua bên đó cả."
"Ngươi chưa từng tới?" Yến Thù nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy." Thẩm Ngọc Thụ gật đầu, cha ta nói đối diện là lăng mộ nên dặn ta đừng qua đó.
Yến Thù gật đầu rồi ngoái nhìn về phía cầu vượt, đối diện cầu vượt sương mù lượn lờ, có thể thấy lờ mờ mái hiên lầu các hình cánh chim, không trang trí sơn màu nên lộ vẻ trang nghiêm.
"Tới tới tới." Thẩm Ngọc Thụ cưỡi ngựa hất dây cương, thúc giục Yến Thù đi theo.
Ba người đến trước sơn trang, chỉ thấy trên mặt đất có một cây cầu hình vòm bằng đá cẩm thạch, hai bên có lan can khắc mây, Thẩm Ngọc Thụ leo xuống ngựa rồi nói: "Đi thẳng tới phía trước là nhà chính."
Yến Thù và Lý Trường Thiên cũng xuống ngựa, dọc đường có không ít thị vệ đeo đao, thấy ba người xuống ngựa, hai thị vệ bước nhanh tới hành lễ rồi chuẩn bị dắt ngựa đi.
"Khoan đã." Thẩm Ngọc Thụ gọi một thị vệ lại rồi cầm đao bên hông hắn đưa cho Yến Thù và Lý Trường Thiên, "Các ngươi nhìn xem."
Lý Trường Thiên và Yến Thù cúi nhìn thì thấy trên chuôi đao của thị vệ kia có khảm một mảnh vàng lá vân mây.
"Đúng không, giống nhau chứ?" Thẩm Ngọc Thụ hỏi.
Yến Thù nhíu mày gật đầu.
"A...... phổ biến như vậy sao? Thế thì không dễ tìm ra manh mối đâu." Lý Trường Thiên thở dài.
Thẩm Ngọc Thụ ném trường đao cho thị vệ: "Đi đi đi, mang các ngươi dạo chơi."
Thẩm tiểu công tử tinh lực dồi dào đưa hai người du ngoạn Thiên Khuyết Sơn Trang cả ngày, từ thư phòng đến lầu tiếp khách, cho bọn họ thấy nhiều loại trân bảo ngọc quý.
Ánh mắt Lý Trường Thiên đờ đẫn, vẻ mặt chết lặng: "Vì sao ta lại tới đây? Ta tới đây làm gì......"
Yến Thù từ nhỏ đã lớn lên trong Thái y điện ở hoàng cung, được chứng kiến vương tộc xa hoa phú quý nên chỉ kinh ngạc thoảng qua, cũng không mấy cảm thán.
Y âm thầm ghi nhớ mọi nơi trong Thiên Khuyết Sơn Trang có vân mây bằng vàng lá, lại yên lặng quan sát mỗi thị vệ đi ngang qua.
Mặc dù ngoại trừ nam tử có tướng mạo giống Lý Trường Thiên như đúc thì Yến Thù cũng chưa thấy mặt của mấy hắc y nhân khác, nhưng vì từng giao chiến nên nếu gặp bọn hắn, Yến Thù nghĩ mình có thể dựa vào thân hình để phân biệt được.
Thẩm Ngọc Thụ nói luôn miệng vô cùng ồn ào nhưng Yến Thù chẳng bị ảnh hưởng chút nào.
Chỉ tiếc là đi theo Thẩm Ngọc Thụ tham quan Thiên Khuyết Sơn Trang ròng rã một ngày mà Yến Thù cũng không có được đầu mối nào hữu dụng.
Mắt thấy sắc trời dần tối, ba người cũng mệt mỏi rã rời.
Thẩm Ngọc Thụ đãi tiệc tại Lâm Xuyên Các, lầu này hướng ra sông Lăng Giang của Bạch Đế Thành, dựa vào lan can nhìn ngắm, gió sông phơ phất, hoàng hôn đỏ tía, sương khói lãng đãng, hoàn toàn khác với lối sống xa hoa nơi này.
Thẩm Ngọc Thụ lấy một bình rượu ngon gỡ niêm phong rồi đầy chén của hai người: "Nếm thử đi! Đây là rượu ngon thượng hạng Tây Vực đấy!"
Lý Trường Thiên bưng rượu uống một ngụm, chỉ cảm thấy dư hương vô tận, cảm khái nói: "Wow, đúng là ngon thật."
"Đúng không đúng không." Thẩm Ngọc Thụ cười hì hì, "Yến Thù ngươi nếm thử đi!"
Yến Thù không thích uống rượu nhưng lại không muốn làm hai người kia mất hứng nên cố gắng nuốt xuống, dù chẳng mấy hứng thú nhưng vẫn gật đầu, nhàn nhạt khen một câu: "Rượu ngon."
Thẩm Ngọc Thụ lại rót đầy chén cho hai người: "Uống uống uống."
Yến Thù bưng rượu lên, chỉ cảm thấy rượu vừa rồi còn ở trong cổ vừa chát vừa cay, thiêu đốt yết hầu y khó chịu, chén cầm trong tay vì vậy có chút khó nuốt.
Yến Thù chậm chạp hít một hơi thật sâu, đang muốn uống thì bỗng nhiên cổ tay bị nắm chặt, ngăn cản động tác của y.
Yến Thù sững sờ ngẩng đầu lên.
Lý Trường Thiên đối mặt với y, cong mắt cười nói: "Không thích uống thì đừng uống." Dứt lời Lý Trường Thiên cầm lấy chén rượu trong tay Yến Thù, sau đó uống một hơi cạn sạch, thay y uống hết chén này.
Lý Trường Thiên ngửa đầu, vì uống vội nên một dòng rượu mát lạnh chảy xuống khóe miệng hắn, xẹt qua cằm rồi loang ra vạt áo, để lại dấu vết nhàn nhạt.
Uống cạn rượu trong chén, Lý Trường Thiên liếm môi khen một câu rượu ngon, sau đó quay đầu nhìn về phía Yến Thù, nhếch miệng nở nụ cười hớn hở.
Yến Thù run lên.
Gió sông khẽ lướt qua, thiếu niên áo trắng dựa vào lan can, uống rượu ca hát, men say chếnh choáng, nâng chén kính núi sông.
Yến Thù chợt nhớ lại ngày đầu xuân mưa phùn tí tách năm mình mười ba tuổi, y đang ngồi trước bàn tập viết thì nghe thấy bên ngoài chiêng trống vang dội, kèn thổi hỉ khúc.
Y tò mò đi ra Tứ Hợp Viện, đứng ở cổng nhìn áo đỏ mười dặm, tiếng pháo nổ rộn ràng, một cỗ kiệu đỉnh đỏ tám người khiêng, quan nhân đi đầu mặc hỉ phục đeo hoa lớn màu đỏ cưỡi ngựa cao to, dọc đường chắp tay cảm tạ các phụ lão hương thân đang vây quanh chúc mừng.
Có một lão đạo thọt chân đi ngang qua cao giọng hô vài câu.
Tiểu Yến Thù nghe nửa ngày cũng không hiểu lão đạo thọt chân nói mấy câu kia là có ý gì.
Giờ phút này Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên lại đột nhiên hiểu ra.
Hôm đó, lão đạo thọt chân hô.
Trong nhân thế tiêu dao đi.
Chỉ có một sớm mai.
Nhưng thắng được hôm nay.
Sắc đỏ che mắt, nhìn không ra huyên náo.
Phiền não đếm không hết, lại vì một người mà vui mừng hân hoan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.