Trải qua lần say rượu làm loạn kia, Dương Thiếu Quân và Đinh Thừa Phong bắt đầu duy trì quan hệ này, đến tận khi hai người xuất ngũ.
Hai năm nháy mắt mà qua đi, nhóm binh lính trẻ tuổi bắt đầu thu dọn đống đồ đạc ít ỏi của mình, chuẩn bị quay về nhà. Bọn họ đều đã ngóng ngày này từ rất lâu rồi, trải qua bao lần huấn luyện khó khăn gian khổ, chỉ cần nghĩ vài ngày nữa là được về nhà, một chút oán hận cũng bay đi. Nhưng đến khi chỉ còn lại một ngày, ai ai cũng cảm thấy luyến tiếc.
Tối đến, mọi người tập luyện cả ngày xong trở về, chuẩn bị đồ xuất ngũ, chỉ có Dương Thiếu Quân và Đinh Thừa Phong còn ngồi yên một chỗ.
Đinh Thừa Phong đột nhiên đứng lên, đưa cho Dương Thiếu Quân một điếu thuốc: “Theo tôi ra ngoài đi.”
Màn đêm phủ kín sân tập, hai năm qua mọi người chạy quanh sân không biết bao nhiêu vòng, từ sợ hãi biến thành thói quen, nhưng đến đêm nay lại có cảm giác quyến luyến.
Đinh Thừa Phong hỏi hắn: “Về rồi muốn làm gì?”
Dương Thiếu Quân đá viên sỏi dưới chân: “Trường quân đội chắc chẳng thi nổi, nhà cũng không có cửa. Chắc về rồi cố gắng một chút, thi vào trường cảnh sát xem thế nào.”
Đinh Thừa Phong dừng bước, quay người nhìn hắn hỏi: “Cậu, vậy sao còn chưa đi?”
Dương Thiếu Quân gãi đầu: “Không biết về rồi thế nào. Hai năm, chẳng biết mọi người ra sao rồi.”
Đinh Thừa Phong hỏi tiếp: “Có người nào mà cậu muốn gặp không?”
Dương Thiếu Quân nghĩ đến mẹ của mình, nghĩ đến Tề Vĩnh Húc, hắn gật đầu: “Có” Ngưng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng sợ.”
Đinh Thừa Phong hỏi: “Sợ cái gì?”
Hắn nói: “Sợ nhìn thấy. Lại sợ, sợ không được gặp.” Người hắn nhắc đến là Tô Duy.
Đinh Thừa Phong cười cười, tiến lên ôm vai hắn nói: “Tôi với cậu cũng chẳng khác nhau là mấy. Thiếu Quân, hay là đừng về nữa, đi Quảng Châu với tôi đi, hoặc chúng ta đến Phúc Kiến, tự mình gây dựng sự nghiệp, làm buôn bán, kiếm tiền, không đi học nữa!”
Dương Thiếu Quân nhìn ánh mắt cậu ta, thấy cậu ấy nghiêm túc thì chậm rãi lắc đầu —— tuy chậm rãi nhưng không có chút do dự nào—— Hắn nói: “Tôi phải trở về.”
Đinh Thừa Phong hỏi vì sao, hắn không trả lời được, chỉ lặp đi lặp lại câu nói ấy: “Tôi muốn trở về.”
Đinh Thừa Phong nhìn hắn, khóe môi cong lên nở nụ cười, nhưng nụ cười lại nhuốm vài phần tiếc thương: “Hay là tôi đến Thượng Hải với cậu được không? Cậu thi cảnh sát, tôi đi kiếm tiền…”
Dương Thiếu Quân thở dài, dùng sức ôm lấy cậu. Một lúc lâu sau hắn nói: “Trở về đi, sống cuộc sống của chính cậu. Tôi với cậu cả đời này là chiến hữu, là anh em.”
Cuối cùng, đường ai người nấy đi, họ trở về nhà mình. Hai năm gút mắc chỉ đổi lấy một câu “Cả đời là anh em”.
Dương Thiếu Quân nhập ngũ không được bao lâu thì Tô Kiềm đi Mĩ học. Anh lên máy bay cùng một cô gái, là con gái đối tác làm ăn của cha, anh học kinh tế, cô gái kia học xã hội học. Trước khi đi, mẹ anh thu dọn đồ đạc, ý vị thâm trường nói cho anh biết: “Uông Văn là một cô bé tốt.”——Đúng vậy, sau này cô gái ấy trở thành vợ anh, còn sinh cho anh một đứa con trai.
Cuộc sống của Tô Kiềm đều đã được sắp xếp lên kế hoạch từ trước. Lúc còn nhỏ đi học đạt được thành tích gì, bao nhiêu tuổi thì gặp gỡ nói chuyện yêu đương, bao nhiêu tuổi thì kết hôn cùng người khác, rồi bao giờ thì sinh con.. Là bố mẹ lên sẵn kế hoạch cho anh, cũng là chính anh tự lên kế hoạch cho mình. Bố mẹ thành công, anh tự cho mình là hơn người, lập chí bảo vệ các chị, chăm sóc cho các em. Suốt những năm tháng ấy, Tô Kiềm không biết mình đã làm gì sai, cuộc sống của anh có thể coi là thành công, mọi người xung quanh dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn anh. Anh cũng tự thấy mình là đứa con cưng của trời. Có người nghĩ anh buồn cười? Thế sao, nhưng anh tin, người buồn cười chính là đám người đó.
Nhưng ông trời như muốn đùa giỡn với Tô Kiềm. Nửa đời anh trải qua rất nhiều chuyện “ngoài ý muốn”, tỷ như hai đứa em trai lần lượt come out, tỷ như người vợ quen biết mười năm đột nhiên đệ đơn ly hôn, tỷ như ngủ cùng giường với cái người mà anh ghét nhất.. Từ biến cố đầu tiên kia, cuộc sống của anh không ngừng chệch đường ray.
—— Mà lần biến cố đầu tiên ấy, chính là năm anh hai mươi tuổi, nhận được cú điện thoại của bố mẹ từ bệnh viện.
Dương Thiếu Quân trở về Thượng Hải, cũng trải qua không ít chuyện ngoài ý muốn.
Chuyện ngoài ý muốn đầu tiên, hắn đi đến nhà Tề Vĩnh Húc tìm người huynh đệ trúc mã của mình, nhưng đi đến cầu thang lại thấy Tề Vĩnh Húc bị một người đàn ông trung niên đè lên tường mà hôn môi, tay người đàn ông kia mò vào vạt áo Tề Vĩnh Húc; chuyện ngoài ý muốn thứ hai, hắn vô tình gặp Tô Duy cùng một cậu trai trên đường, Tô Duy không biết hắn ở đấy, hắn liền len lén theo dõi bọn họ, nhìn hai người rẽ vào một con ngõ vắng, mười ngón tay đan vào nhau; chuyện ngoài ý muốn thứ ba, sau nửa năm ôn tập, hắn được trường cảnh sát tuyển chọn.
Có đôi khi Dương Thiếu Quân cảm thấy mình là một người thừa. Hai mươi năm hắn đã trải qua vô số lần vứt bỏ và bị vứt bỏ, đến cuối cùng, mọi người đều tìm được người đan tay cùng họ, còn hắn quay về chôn chân giữa bốn bức tường, đối mặt với cô đơn trống trải.
Lúc nhập ngũ Dương Thiếu Quân từng nghĩ, sau này xuất ngũ rồi hắn sẽ không làm một tên lưu manh đầu đường xó chợ nữa, hắn từng đi lính, đậu vào trường cảnh sát, sau này có thể làm nhân viên công vụ, nếu nhiêu đấy vẫn không đủ xứng với nhị thiếu gia nhà họ Tô, thì ít nhất cũng có thể đứng thẳng người trước mặt cậu. Nhưng từ ngày hắn nhìn thấy Tô Duy và cậu trai kia dây dưa một chỗ, hắn cũng không xuất hiện trước mặt Tô Duy nữa —— không phải không đi tìm, mà là len lén nhìn, từ xa xôi.
Hắn theo dõi Tô Duy, thấy cậu và cậu trai kia lên sân thượng một chung cư, ở nơi nào đó ôm nhau, hôn môi, gắn bó không dứt ra được; hắn lén vào trường học, từ ngoài cửa thấy Tô Duy ngẩn người nhìn lên bảng đen; hắn cũng đứng đợi ở gần biệt thự mới của Tô gia, chờ chiếc xe lái qua, nhìn Tô Duy không tập trung ngồi bên trong chiếc xe ấy.
Tô Duy lên cấp ba, thành tích không tốt lắm; Tô Duy cùng cậu trai kia cãi nhau, ba ngày liền không đi học; Tô Duy cắt tóc, để kiểu tóc rối xù như lông nhím, ngốc nghếch một cách đáng yêu, Tô Duy.. Tô Duy….
Đột nhiên có một ngày, hắn phát hiện Tô Duy không ở bên cậu trai kia nữa. Trong trường học không, tan học về không, cuối tuần cũng không có.. Tô Duy càng ngày càng gầy. Dương Thiếu Quân đi khắp nơi hỏi thăm mới biết cậu trai kia xảy ra chuyện.
Rồi cũng có một ngày, Dương Thiếu Quân bám theo Tô Duy, nhìn cậu ngẩn ngơ trèo lên một tòa nhà cũ, lúc đi đến cầu thang, cậu nhìn cửa sổ kia đến đờ người ra. Lúc ấy Dương Thiếu Quân mơ hồ nhận thấy bất ổn, hắn thấy Tô Duy đứng sững người bên cửa sổ chừng ba phút, sau đó cậu tiến về phía trước, hắn bắt đầu hoảng hốt.
Lúc thấy Tô Duy đẩy cửa sổ, Dương Thiếu Quân không nhịn được nữa mà bước ra ngoài. Hắn đi ra, gọi to tên Tô Duy. Thế nhưng Tô Duy chỉ quay đầu liếc nhìn hắn, sắc mặt đột nhiên dị thường, Dương Thiếu Quân xông lên, nhưng không kịp.
Hắn trơ mắt nhìn Tô Duy từ cửa sổ nhảy xuống. Hắn nằm úp sấp bên cửa sổ, thấy người thiếu niên hắn mong nhớ ngày đêm gieo mình xuống, những bông hoa đỏ tươi, bắt đầu nở rộ dưới thân cậu.
– x –
Bởi vì nổ súng bắn người mà Dương Thiếu Quân bị đình chỉ điều tra tạm thời, nhân lúc rảnh rỗi này, Dương Thiếu Quân ở nhà tiếp cận Tô Kiềm.
Từ lúc biết tâm lý Tô Kiềm bị bất ổn, hắn bắt đầu trở nên ngoan ngoãn. Trước đây Tô Kiềm nói gì hắn cũng cố ý làm trái ý anh, bảo hắn đừng hút thuốc, hắn hút liền hai điếu; bảo hắn không được cởi quần áo vứt loạn trong phòng, hắn liền cởi luôn cả giày ném ở đó; bảo hắn cải tà quy chính không được chạm vào người, hắn liền ăn Tô Kiềm sạch sẽ từ đầu đến chân.. Dương Thiếu Quân đặc biệt thích dáng vẻ chịu đựng của Tô Kiềm, trước đây Tô Kiềm luôn cao cao tại thượng nói một là một, lúc nào cũng tỏa ra lãnh khí uy hiếp người khác, nhưng Dương Thiếu Quân phát hiện, thật ra anh cũng chẳng làm gì được mình. Tô Kiềm cũng không động vào người Dương Thiếu Quân, trước giờ anh nói cái gì thì chính là cái đó, nhưng với Dương Thiếu Quân thì bất đồng, hắn khiến anh không biết phải uy hiếp thế nào, chỉ có thể chịu thua. Nhưng bây giờ thì khác, Dương Thiếu Quân liếc mắt nhìn Tô Kiềm thôi cũng phải cẩn cẩn thận thận, cố gắng xuất hiện trước mặt Tô Kiềm thật ít, nhưng lại không nhịn được mà đi xem anh đang làm gì.
Ba giờ chiều ngày hôm sau, Lư tiên sinh lại đi tới.
Dương Thiếu Quân như một đứa nhỏ, quấn lấy Lư tiên sinh từ ngoài cửa: “Bác sĩ Lư, cho cháu nghe hai người nói gì với nhau đi được không, cháu có nhiều thắc mắc lắm.”
Lư tiên sinh rất không đồng ý: “Có cậu cậu ấy sẽ căng thẳng.”
Dương Thiếu Quân tiếp tục bày trò: “Hay là cháu trốn đi.”
Lư tiên sinh dở khóc dở cười: “Cậu trốn ở đâu mới được?”
Cuối cùng Dương Thiếu Quân vén tay áo lên, rất nhanh nhẹn móc ra một cái điện thoại định gọi điện: “Để cháu nhờ người đặt máy nghe lén.”
Lư tiên sinh cười hắc hắc hai tiếng: “Thôi đi cảnh sát Dương, nếu cậu thực sự quan tâm đến cậu ta, trước tiên đổi chuông báo thức của mình đi đã.” Dương Thiếu Quân nghe xong liền cứng người, đứng bất động tại chỗ, trơ mắt nhìn Lư tiên sinh đi lên lầu.
Đợi lão Lư vào phòng Tô Kiềm xong đóng cửa lại, Dương Thiếu Quân thu lại nét cười trên khuôn mặt, biểu tình trở nên ngưng trọng. Hắn đưa tay sờ lấy cổ mình, ánh mắt lạnh lẽo nhớ lại chuyện đêm qua.
Lư tiên sinh gõ cửa vài cái mới nghe thấy tiếng Tô Kiềm gọi ông vào. Ông đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Tô Kiềm đang dựa người vào tường, hai tay khoanh trước ngực —— tư thế này tràn đầy phòng bị, vô hình trung đẩy người ta ra xa, không muốn thân quen với ai khác. Đồng thời tư thế này nói lên người kia rất kiên cường, quyết tâm giữ chính kiến riêng mình, không dễ dàng bị lung lay. Lư tiên sinh nhớ lại lời Dương Thiếu Quân nói, ý chí của Tô Kiềm rất mạnh mẽ, cho đến giờ cậu ta chỉ tin tưởng chính bản thân mình, ông khe khẽ lắc đầu: Hôm nay cậu ta như vậy, tám chín phần là sẽ bưng kín miệng.
Tô Kiềm bảo lão Lư ngồi xuống ghế, còn mình thì đứng dựa vào tường: “Ông hỏi tiếp đi”, ngưng một chút còn nói thêm: “Hôm nay tôi không có việc, ông có thể hỏi nhiều hơn một chút.” Điều này thể hiện rõ anh có hảo cảm với Lư tiên sinh, không bài xích việc nói chuyện cùng ông ấy.
Lư tiên sinh tiếp tục làm “chủ biên tòa soạn bào Tân Dân”, giống như ngày hôm qua, hỏi một chút về sinh hoạt hàng ngày của Tô Kiềm cũng như cách nhìn nhận cuộc sống của anh, dẫn dắt anh trả lời từng câu hỏi của mình.
Một lát sau, Tô Kiềm rốt cuộc buông tay, đi tới sô pha ngồi.
Người mắc hội chứng Capgras có xu hướng nghĩ người yêu mình bị giả mạo, tình huống này không chỉ nhằm vào người yêu, mà ngay cả những người thân và đồ vật xung quanh cũng bị ảnh hưởng, vì vậy người bệnh nảy sinh tâm lý đề phòng với mọi thứ ở xung quanh. Nhưng lão Lư này, trước giờ anh chưa từng gặp qua, nên khi nói chuyện cùng ông, tâm lý thả lỏng được ít nhiều.
Hỏi các vấn đề về ăn mặc ở xong, Lư tiên sinh cười híp mắt hỏi: “Tô tiên sinh có thể tiết lộ một chút về đời sống tình cảm của mình không?”
Lưng Tô Kiềm cứng ngắc, anh ngồi thẳng người lên. Lão Lư nhìn xuống bàn tay anh, thấy anh đang nắm tay lại thành quyền, đồng thời giấu ngón cái vào trong —— hành động này nói rõ Tô Kiềm đang cảm thấy không an toàn, nội tâm bắt đầu lo lắng.
Mặt Tô Kiềm tối sầm: “Tôi không muốn nói đến vấn đề này.”
Lư tiên sinh thầm nghĩ thất sách thất sách rồi. Vốn nghĩ là có thể đổi chủ đề, hỏi Tô Kiềm và người yêu xảy ra chuyện gì, sau đó đặt câu hỏi để anh tiết lộ thêm một số chuyện. Lư tiên sinh thở dài, day day mi tâm—— nói chuyện với người bệnh cực kỳ tốn sức, người bệnh có xu hướng khép kín nội tâm, không mở lòng với người bên ngoài, ông chỉ có thể đào móc những thông tin có liên quan, nhưng vừa chạm đến vấn đề mấu chốt, Tô Kiềm lại khép cửa lại không cho ông tiến vào —— thế nhưng nhìn vào phản ứng của Tô Kiềm, Lư tiên sinh biết Tô Kiềm cảm thấy mối quan hệ của mình và Dương Thiếu Quân rất nguy hiểm.
Lão Lư lại tiếp tục hỏi: “Nghe nói Tô tiên sinh có hai em trai, có thể nói qua một chút được không?”
Tô Kiềm trầm mặc một hồi, cầm chiếc bút máy trên bàn, xoay bút một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Em tôi không làm việc ở thương trường. Không có gì để nói!”
Lão Lư không nhịn được mà thở dài: Tứ bề khốn đốn! Thực sự là tứ bề khốn đốn! Động tác của Tô Kiềm vừa rồi nói rõ anh cảm thấy bất an giữa quan hệ của mình và hai người em trai, không có sự tự tin. Ái tình, thân tình đều hỏng bét, đúng là tứ bề khốn đốn…
Qua hai giờ Lư tiên sinh xuống dưới nhà, Dương Thiếu Quân chờ ở phòng khách như mọi khi. Ông đi tới nhìn gạt tàn trên bàn của Dương Thiếu Quân, lắc đầu nói: “Cậu trai à, đạo lý gì đó tôi không dám nói, nhưng cậu cẩn thận bị ngộ độc nicotine đấy.”
Dương Thiếu Quân đang định hỏi thăm tình hình của anh, lại thấy Tô Kiềm mặt không đổi sắc đứng trên lầu nhìn bọn họ. Anh bị ánh mắt này làm cho hốt hoảng, muốn đi tới nói với Tô Kiềm cái gì đó, Tô Kiềm lại lạnh lùng xoay người vào trong phòng.
Dương Thiếu Quân tiễn Lư tiên sinh về, trên đường hỏi: “Thế nào, ngài nghĩ ra biện pháp chữa bệnh cho anh ấy chưa?”
Lư tiên sinh cười cười: “Đúng là người trẻ tuổi hay xúc động, muốn chữa bệnh thì phải tìm ra được nguyên nhân gây bệnh, có đúng vậy không?”
Dương Thiếu Quân cảm thấy phiền não, hắn đưa tay sờ cổ mình hỏi: “Vậy tìm được nguyên nhân chưa?”
Lư tiên sinh dừng bước, nhìn vào đôi mắt hắn: “Có rất nhiều nguyên nhân, nhưng chắc chắn có liên quan đến cậu. Cậu là một trong những đầu mối gây bệnh.”
Dương Thiếu Quân theo bản năng lui về phía sau một bước, tay nhét vào túi quần, nghe thấy vậy thì hoang mang hỏi: “Sao cơ?”
Lư tiên sinh nói tiếp: “Lúc tôi hỏi chuyện tình cảm với cậu ta, cậu ta tỏ ra sợ hãi, dáng vẻ lo lắng, giống như động vật lúc đánh hơi thấy sự nguy hiểm.”
Dương Thiếu Quân nghẹn lời, ngượng ngùng nói: “Chắc không phải cháu đâu. Anh ấy ly hôn với vợ, con trai anh ấy cũng không ở bên..”
Lư tiên sinh nhìn anh, giống như muốn nói “Trong lòng cậu tự biết rõ.”
Dương Thiếu Quân bị ánh nhìn kia làm cho dở khóc dở cười, không biết nên nói sao, cuối cùng Lư tiên sinh cũng đổi đề tài, ông nói: “Tuy Tô Kiềm có triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt, nhưng không nghiêm trọng lắm —— tư duy logic của cậu ta vẫn tương đối rõ ràng, chỉ là xuất hiện hoang tưởng, cản trở đến việc biểu hiện tình cảm. Người bị tâm thần phân liệt nặng tư duy sẽ hỗn loạn, tri giác bị bẻ cong, tâm tình hành vi rất bất ổn. Bệnh của Tô Kiềm được phát hiện sớm, muốn khỏi bệnh cũng không quá khó, bây giờ chúng ta cần phải tìm ra nguyên nhân phát bệnh của cậu ta.”
Dương Thiếu Quân há hốc miệng, giống như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Lư tiên sinh hỏi hắn: “Cậu có biết, trong số những người thân của cậu ta, có ai từng bị mắc chứng tâm thần phân liệt không?”
Dương Thiếu Quân trừng mắt, thốt lên thành lời: “Tô Duy… em ấy từng bị rối loạn nhân cách. Những người khác thì cháu không rõ lắm”
Lư tiên sinh suy nghĩ một hồi, lẩm bẩm nói: “Tôi còn nhớ Tô Duy cũng từng bị hoang tưởng… Xem ra nhà họ có gen di truyền..”
Dương Thiếu Quân không khỏi ngạc nhiên: “Vậy người nhà bọn họ…”
Lư tiên sinh lắc đầu: “Một nhân tố sinh lý nhỏ lẻ không thể tự bộc phát thành bệnh, tương tự như vậy, một nhân tố tâm lý nhỏ lẻ cũng không thể, chỉ khi nào hai nhân tố này hợp lại mới có thể phát sinh bệnh. Cậu nghĩ một chút mà xem, có ai vừa chui ra từ bụng mẹ đã phát điên không? Hoàn cảnh bên ngoài cũng không có đủ khả năng kích thích, cho nên cái này không ít thì nhiều cũng liên quan đến gen di truyền. Thời thế sinh anh hùng, nếu anh hùng nào cũng gặp nghịch cảnh mà phát điên thì còn gì là anh hùng nữa. Nick đã từng nói: “Cho tới nay, chưa từng có một yếu tố ngoại cảnh nào mà không kết hợp với yếu tố di truyền để chuyển hóa thành bệnh tâm thần, ngay cả những biến động ngoại cảnh lớn cũng không có khả năng.”
Dương Thiếu Quân phải tốn rất nhiều chất xám mới hiểu được lời ông ấy nói, hắn suy nghĩ một chút rồi cười khổ: Đúng vậy, Tô Duy và Tô Kiềm đều phải chịu áp lực lớn mới xuất hiện bệnh tâm lý. Nhưng không thể vì vậy mà trách họ thiếu kiên cường, hóa ra nguyên nhân phát bệnh không chỉ do tâm lý chịu ảnh hưởng.. vừa nghĩ như vậy, hắn liền cảm thấy thông cảm và thương xót cho Tô Kiềm: Không phải là anh ấy không muốn chống đỡ, mà là chống đỡ không nổi.
“Bệnh tâm thần phân liệt được phân ra thành dương tính và âm tính. Dương tính còn được gọi là cấp tính, chỉ các bệnh nhân bị ảnh hưởng của các tác nhân bên ngoài, sau đó tâm lý phản ứng lại, trở thành bệnh tâm thần phân liệt.. Với nhóm người thuộc triệu chứng này, khả năng được chữa khỏi là tương đối lớn, hầu hết các ca bệnh đều được chữa khỏi thành công. Tô Kiềm thuộc nhóm triệu chứng này nên cậu không cần phải quá lo lắng. Nếu thuộc triệu chứng âm tính, chữa trị sẽ phức tạp hơn nhiều..”
Dương Thiếu Quân chăm chú lắng nghe, hắn gật đầu.
Lư tiên sinh nói tiếp: “Cảnh sát Dương, cậu thử điều tra đồ ăn thức uống của cậu ta xem. Xem cậu ta có hít thuốc phiện không?”
Dương Thiếu Quân lập tức lắc đầu: “Anh ấy đến thuốc lá còn chẳng hút! Rượu mà không phải là rượu ngoại vài ngàn tệ thì còn lâu anh ấy mới động vào.”
Lư tiên sinh nhíu mày: “Amphetamine và các ma túy như cocain làm cơ thể hấp thu nhiều dopamine. Cậu ta đột nhiên phát bệnh thế này chắc chắn có liên quan đến các nhân tố tâm lý, cái này phải từ từ điều tra, nhưng cũng không loại trừ khả năng các nguyên nhân khác có liên quan, cẩn thận một chút thì sẽ tốt hơn, nếu trong thuốc nào có thành phần dopamine thì tuyệt đối không được cho cậu ta uống.”
Dương Thiếu Quân gật đầu, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Bác sĩ Lư, vậy thuốc ngài đưa ngày hôm qua…?”
Lão Lư khoát tay: “Thuốc kia ức chế sự sản sinh của dopamine, khi nào phát bệnh thì cho cậu ta uống.”
Dương Thiếu Quân cười cười: “Bác sĩ Lư, để cháu đưa ngài trở về. Có chuyện gì thì cháu sẽ gọi cho ngài, khi ấy ngài phải đến ngay nhé! Trên đường ngài mà kẹt xe, cháu sẽ kêu xe cảnh sát tới đón!”
Lão Lư chắp tay đi về phía xe, vừa lắc đầu vừa than: “Mấy người trẻ các cậu đúng là…”
– o –
.edit cái này hack não quá /___
Thông tin bạn nào tò mò.
1. Amphetamine là loại chất kích thích làm tăng tỉnh táo và tập trung, đồng thời làm giảm mệt mỏi và thèm ăn.
Dopamine là một chất dẫn truyền thần kinh thuộc gia đình catecholamine và phenethylamine. Dopamine đóng một số vai trò quan trọng trong bộ não và cơ thể con người.
Cocain là loại ma túy chiết xuất từ lá coca, có tinh thể hình kim, không màu và không mùi, vị hơi đắng mát và gây cảm giác hơi tê cho đầu lưỡi. [Nguồn vi.wiki]
2. Bệnh TTPL( Tâm thần phân liệt) là một trong những bệnh loạn thần nặng và phổ biến. Gọi là “tâm thần phân liệt” để chỉ các rối loạn có tính chia cắt trong hoạt động tâm thần; và theo tâm thần học hiện đại, đây là tập hợp các rối loạn tư duy, tri giác, cảm xúc, hành vi, đưa đến giảm sút chức năng xã hội. Biểu hiện lâm sàng của bệnh rất đa dạng. Người ta phân biệt 3 loại triệu chứng như sau:
– Triệu chứng dương tính: Bao gồm các rối loạn: hung bạo, hoang tưởng, ảo giác, đặc biệt là ảo thanh (nghe âm thanh, tiếng nói không có thực).
– Triệu chứng âm tính: Vô cảm (dửng dưng khô lạnh), không đáp ứng với cảm xúc thông thường, không có khả năng giao tiếp với thế giới xung quanh.
– Triệu chứng về nhận thức: Rối loạn suy nghĩ, tư duy nghèo nàn, suy giảm nhận thức.
Bệnh TTPL có nhiều nguyên nhân: Có thể do di truyền kết hợp với yếu tố ngoại cảnh, do biến đổi nội tiết tố, rối loạn chuyển hóa, cũng có thể do tác động của virus. Đặc biệt sự hoạt động của các chất sinh học dẫn truyền thần kinh có liên quan đến bệnh TTPL.
Nhiều công trình nghiên cứu chứng minh sự tăng hoạt động của hệ dopamin là một nguyên nhân chủ yếu gây TTPL. Dopamin là một trong những chất sinh học giúp các tế bào thần kinh truyền tín hiệu lẫn nhau. Hoạt động của dopamin có tính hệ thống nên gọi là hệ dopamin. Hệ dopamin hoạt động quá mức thể hiện bằng tăng lượng dopamin được phóng thích, tăng lượng thụ thể của dopamin có thể là một khâu quan trọng trong cơ chế phát sinh bệnh TTPL. [Nguồn: Báo Người lao động]