Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras

Chương 27: Phiên ngoại – Quyển album cũ




Khi đó cảnh sát Dương còn đang mặt dày bám theo đại thiếu gia nhà họ Tô. Tuy đại thiếu gia nhà họ Tô còn chưa tiếp nhận hắn, nhưng cũng không kháng cự như bây giờ.
Hôm ấy Tô Tạ Nguyên ở nước ngoài nhờ Tô Kiềm về nhà cũ tìm vài món đồ, vừa hay buổi chiều Tô Kiềm rảnh, anh quyết định tự đi tìm. Anh vừa xuống dưới nhà, Dương Thiếu Quân đã chạy ào tới bên cạnh, chân chó đi mở cửa, khom lưng cung kính bày ra tư thế mời: “Cậu chủ, để tôi lái xe cho ngài, để bảo vệ an toàn.”
Tô Kiềm mặt không đổi sắc liếc nhìn hắn, hừ một tiếng, ngẩng cao đầu tiếp tục đi.
Ra đến cửa, Dương Thiếu Quân đi trước lấy xe, giúp Tô Kiềm mở cửa xe, sau đó lấy tay để lên thành xe giúp anh tránh bị đụng đầu vào —— mấy tư thế diễn xuất này hắn học để hầu các ông quan lớn, nay lại làm vì Tô Kiềm.
Tô Kiềm vốn đã quen với hành động kiểu này, từ nhỏ tới giờ, mỗi khi anh ra khỏi nhà đều có người hầu kẻ hạ, nhưng đối phương lần này không phải là người làm mà là Dương Thiếu Quân, khiến anh cảm thấy có chút mất tự nhiên. Loại cảm giác này không thể nói rõ, chỉ cảm thấy không ổn. Hơn nữa trước giờ anh có thói quen ngồi ghế sau, lần này Dương Thiếu Quân lại mở cửa ghế trước, anh do dự vài giây, liếc mắt trừng Dương Thiếu Quân, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh.
Dương Thiếu Quân ngồi vào ghế lái, dây an toàn cũng không thắt, hắn lấy thuốc ra ngậm lên miệng, một tay cầm bánh lái, tay kia thì châm lửa.
Tô Kiềm cả giận mắng: “Lo lái xe đi! Đừng hút thuốc, thắt dây an toàn vào!”
Dương Thiếu Quân cười he he nhưng vẫn ngậm thuốc trong miệng, hắn còn mở cửa sổ ra, gió thổi tới, khói bay vào trong xe.
Mái tóc được Tô Kiềm vuốt gọn gàng nay bị gió thổi tung, anh cau mày, cắn răng nói: “Đóng cửa vào!”
Dương Thiếu Quân đưa tay ấn nút, nhưng không phải là đóng cửa sổ, hắn hạ cửa sổ thấp hẳn xuống, mở cả cửa bên chỗ Tô Kiềm, sau đó quan sát vẻ mặt anh qua gương chiếu hậu —— Trước giờ Dương Thiếu Quân vẫn giữ thói quen này, thái độ của hắn với Tô Kiềm rất khó đoán, lúc thì ân cần muốn chết, lúc thì lại vô cùng đối nghịch, lấy việc đùa anh làm thú vui.
Tô Kiềm nghiến răng ken két, hối hận vì sao mình lại ngồi ghế trên. Anh đóng cửa sổ lại, sau đó vươn tay giựt thuốc bên miệng hắn, Dương Thiếu Quân quay đầu đi, tàn thuốc rơi vào ngón tay Tô Kiềm, vì bị nóng mà anh phải thu tay về, mày càng cau chặt lại.
Dương Thiếu Quân nhìn anh, cũng biết mình quá phận rồi, vội vàng vứt điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, nắm lấy ngón tay bị phỏng của anh ngậm vào miệng.
Tô Kiềm không ngờ hắn lại dùng động tác này, ngón tay đương nhói đau tê rần lại được bao bọc trong cảm giác ấm áp ẩm ướt, giống như có người đánh vào đầu một gậy thật mạnh, sau đó sao bay bay, đầu óc quay quay cuồng cuồng. Phải mất hai giây anh mới nhớ ra phải rút ngón tay, vẻ mặt vô cùng vi diệu: “Cậu cậu cậu! Cậu thật buồn nôn!” Ngón tay rút ra đầy nước bọt nhưng không biết lau vào đâu, thật sự hận không thể chết.
Dương Thiếu Quân nhìn sắc mặt anh thay đổi qua gương chiếu hậu, vui vẻ cười ha hả, kết quả không chú ý lái xe, xe suýt chút nữa đụng phải cây bên lề đường. Cũng may mà hắn kịp thời phanh xe lại, Tô Kiềm đang nhìn ngón tay không biết nên làm thế nào, xe lại đột nhiên phanh gấp, cả người nghiêng về phía trước, ngón tay ướt nhẹp chọc vào miệng, thiếu chút nữa bị cắn đứt. Dương Thiếu Quân so ra còn thảm hại hơn, bởi vì hắn không thắt dây an toàn, ngực đụng vào tay lái, đau đến không nói lên lời.
Tô Kiềm tái mặt xuống xe, đi tới bên kia mở cửa, cả người toát ra hàn khí: “Xuống xe! Cút xuống phía sau cho tôi! Tôi lái!”
Dương Thiếu Quân ngượng ngùng xuống xe, ngồi vào ghế sau.
Đại thiếu gia nhà họ Tô tự lái xe, xe chẳng mấy mà chạy đến nhà cũ. Căn nhà lớn nhưng lại bị bỏ đó, xung quanh đối diện đều vắng hoe, nhà cao bốn tầng, theo lối kiến trúc điển hình của Thượng Hải những năm sáu mươi bảy mươi. Tô gia chuyển đi từ mười năm trước, nhưng vẫn giữ nguyên căn nhà này, để lưu lại ký ức tốt đẹp, cũng để mọi người có thể quay về ôn lại chuyện xưa.
Dương Thiếu Quân xuống xe, đứng ngoài cửa cảm khái: “Đây là nhà cũ của anh hả? Cả nhà này đều là nhà của anh?”
Tô Kiềm vẫn tức giận chuyện ban nãy, khó chịu hỏi ngược lại: “Thì làm sao?”
Dương Thiếu Quân cười cười, ngậm thuốc nói: “Em cũng từng ở qua căn nhà như vậy —— lúc ấy mới công tác nên thuê chung, bốn người ở một phòng, còn anh chắc một mình một phòng lớn.”
Tô Kiềm liếc mắt nhìn hắn, lấy chìa khóa mở cửa sắt ra đi vào bên trong. Anh không nói cho Dương Thiếu Quân, cái phòng mà bốn người cậu ta ở ấy, thật ra chỉ là căn phòng để chơi của anh và hai em.
Vào đến sân, Tô Kiềm dừng chân trước một gốc cây đào, Dương Thiếu Quân đi lên trước, nhảy lên gảy một cành cây, nhặt quả bị rơi xuống rồi xoa xoa vào áo mình, sau đó cắn một miếng, mơ hồ hỏi: “Anh trồng sao?”
Tô Kiềm lắc đầu: “Tô Di trồng khi còn bé.. Chớp mắt đã lớn như vậy rồi..” Không biết vì sao trong đầu anh lại hiện lên một câu: “Ngoài sân có cây sơn trà, vợ tôi năm đó tự tay chăm, cây giờ đây đã vút cao”, nghĩ đến đây không khỏi phiền lòng, anh nhanh chóng gạt mấy câu này ra khỏi đầu, xoay người đi về phía cửa chính.
Dương Thiếu Quân ăn một quả đào thấy ngọt vô cùng, vì vậy nhảy lên ngắt thêm một quả nữa, lần này chua đến ê răng, hắn nhổ ra, lẩm bẩm nói: “Cùng trên một cây, sao vị khác nhau như vậy chứ.” Hắn nhảy lên hái một quả cuối cùng, sau đó hướng Tô Kiềm mà ném tới, quả đào đập trúng ót Tô Kiềm, hắn liền cao hứng huýt sáo rõ to. Tô Kiềm nhanh chóng quay đầu lại, ánh mắt hung tợn trừng Dương Thiếu Quân, môi anh run rẩy, muốn tìm lời để mắng, nhưng ở phương diện này anh rất nghèo từ, nghẹn nửa ngày chỉ nói một câu “Bệnh thần kinh”, xong rồi hậm hực nắm cái chìa khóa đi đến chỗ bậc tam cấp. Dương Thiếu Quân vừa phỉ nhổ mình ấu trĩ, vừa nhìn phản ứng của Tô Kiềm mà cong mắt cười.
Bởi vì ổ khóa lâu không có ai mở nên đã gỉ sắt. Tô Kiềm tra mãi không vào ổ, nghi ngờ mình cầm nhầm chìa, nhưng nhìn kĩ lại vẫn thấy không có gì sai.
Dương Thiếu Quân đi tới nhìn, nói: “Chắc ổ khóa bị gỉ rồi, tìm thợ sửa khóa đến đi.”
Tô Kiềm bất đắc dĩ, đành phải đi ra, lái xe tới khu lân cận tìm một thợ sửa khóa đến.
Từ mấy chục năm trước Tô Bác Hoa đã lắp thiết bị bảo vệ cửa của Đức, hiệu quả rất tốt, thợ sửa khóa loay hoay nửa tiếng trời vẫn chưa mở được cửa, đầu đầy mồ hôi cười cười nhìn Dương Thiếu Quân và Tô Kiềm: “Không mở được, viên bi bị kẹt hoàn toàn ở trong, khóa nhỏ cũng bị hỏng, trừ phi phá cửa mới mở ra được.”
Tô Kiềm hết biết nói gì.
Cửa sổ tầng một có hàng rào bảo vệ, Dương Thiếu Quân lui về phía sau vài bước, ngẩng lên nhìn cửa sổ tầng hai đã đóng, bắt đầu xoay cổ tay cổ chân nói: “Hay là em leo lên phá cửa sổ rồi vào mở cửa nhé.”
Tô Kiềm nhíu mày: “Cậu đừng có gây thêm chuyện.” Anh lấy điện thoại ra, Dương Thiếu Quân tò mò ghé đầu nhìn: “Ủa, chẳng lẽ nhà anh còn người làm có chuyên môn mở khóa sao?”
Tô Kiềm nhịn không được nói: “Tôi gọi tìm thợ sửa khóa chuyên nghiệp.”
Dương Thiếu Quân cười nhạo mấy tiếng, giữ tay anh nói: “Thôi đi, giao cho em là được.” Tô Kiềm nhìn hắn đầy nghi ngờ, Dương Thiếu Quây giơ tay lên bày ra tư thế đầu hàng. “Em đảm bảo sẽ không phá nhà anh mà, em gọi chuyên gia tới, chỉ cần một cuộc điện thoại thôi!” Nói rồi lôi máy ra gọi điện.
Tô Kiềm tuy không tin, nhưng cũng không còn cách nào, mặc kệ hắn liên lạc với vị chuyên gia nào đó, đồng thời cũng nhờ thư ký tìm thợ sửa chuyên nghiệp.
Năm phút sau, một xe cảnh sát phóng tới, một người mặc đồng phục cảnh sát và một người mặc thường phục mặt mũi non choẹt đi tới, vị cảnh sát cười hì hì chào Dương Thiếu Quân một tiếng: “Đội trưởng!” Người bên cạnh thì nịnh nọt cười: “Đội trưởng Dương.”
Dương Thiếu Quân hừ hừ: “Tới nhanh thế!” Rồi móc ra một bao thuốc, đưa một điếu cho vị cảnh sát, liếc mắt nhìn cậu trai kia. “Rõ tình hình chưa? Có mang công cụ theo không?”
Cậu trai mặt mũi non choẹt vỗ vỗ túi: “Có chứ có chứ!”
Dương Thiếu Quân cười hừ hừ rồi đạp cậu ta một phát: “Cười cái quái gì! Còn không mau mở đi! Cho cậu một phút!”
Tô Kiềm đứng bên cạnh ngẩn tò te.
Cậu trai móc một sợi dây kẽm, xoẹt xoẹt một hồi, bốn mươi giây sau đã đi ra: “Được rồi.”
Dương Thiếu Quân lên trước thử mở cửa, cửa mở ra nhẹ nhàng, vì vậy đưa một điếu thuốc cho cậu ta, bóp cổ cậu đung đưa một lúc, sau đó đẩy ra: “Được rồi, Tiểu Cố dẫn về đi.”
Người cảnh sát bị gọi là Tiểu Cố hướng Dương Thiếu Quân nói một tiếng chào, sau đó kéo cậu trai kia đi.
Tô Kiềm nhìn cánh cửa đầy hoài nghi, cửa không hao tổn gì. Chìa khóa cắm vào xoay vòng, rất trơn tru, không rít một chút nào. Dương Thiếu Quân đứng nhìn, nói lầm bầm: “Thằng nhóc này thông minh thật, ngoáy vài cái đã sửa xong ổ khóa này rồi.”
Tô Kiềm ngượng ngập đi vào căn nhà lớn, vừa đi vừa hỏi: “Kia là ai vậy? Sao cậu có vẻ hung dữ với nhóc đó thế?”
Dương Thiếu Quân gãi gãi tai: “Là một tên trộm chuyên nghiệp, tay nghề rất khá, lần trước đổi khóa nhà một đại gia, sợ bị cảnh sát phát hiện, nên đã quay lại thay khóa.  Gặp mấy khóa an ninh tên này cũng không sợ.”
Tô Kiềm trợn to mắt, vẻ mặt không thể tin.
Dương Thiếu Quân đi lên véo mũi anh, Tô Kiềm liền đập một cái vào bàn tay không an phận của Dương Thiếu Quân. Hắn cười cười: “Mấy cái khóa bảo vệ này, chỉ phòng được quân tử chứ không phòng được bọn trộm đâu, mấy cao nhân gì đó cũng là người thường mà ra cả.”
Tô Kiềm tức giận mắng: “Cậu để một tên trộm tới mở cửa nhà tôi? Nó biết nhà rồi đến trộm đồ thì sao?”
Dương Thiếu Quân nói: “Nó không có gan đấy đâu, nếu không đã sớm đi trộm rồi, bọn em đã thắt chặt an ninh, khắp Thượng Hải này có mấy tên trộm dám lẻn vào nhà người khác? Hơn nữa em cũng đã dẫn thằng nhóc đó tới rồi, không nói đến chuyện nó quay lại, anh đang được bảo vệ, có không đóng cửa trộm cũng chẳng lẻn vào.”
Tô Kiềm nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, đi lên cầu thang.
Dương Thiếu Quân nhỏ giọng thầm thì: “Lòng dạ hẹp hòi! Nói một tiếng cảm ơn cũng khó khăn thế sao?” Sau đó chạy đuổi theo sau.
Tô Kiềm đi lên tủ sách ở tầng hai tìm, sau đó lại chạy lên ngăn kéo ở tầng ba kiếm, nhưng không tìm được, mặt đầy bất đắc dĩ. Dương Thiếu Quân nhàn rỗi đi theo sau hỏi: “Tìm gì vậy? Hay để em tìm với anh?”
Tô Kiềm muốn cự tuyệt, nhưng suy nghĩ một chút, Dương Thiếu Quân cứ bám lấy làm anh không được tự nhiên, vì vậy nói: “Vậy cậu tìm đi, một quyển album, bìa màu xanh, có ba chữ “Ảnh gia đình” mà Tiểu Duy viết.”
Dương Thiếu Quân ồ một tiếng, xoay người đi đến phòng khác tìm trong ngăn kéo.
Hai người đàn ông mò tìm trong căn nhà cũ nửa ngày, vẫn không tìm được, mặt mũi lại nhem nhuốc bụi. Dương Thiếu Quân thấy trong khe hở trên giường có một bức ảnh cũ. Là ảnh màu, nhưng bởi vì đã quá lâu nên ảnh bị bụi bám. Trong hình là một cậu bé mười hai mười ba tuổi đang cầm cây kẹo bông. Thoạt đầu Dương Thiếu Quân không đoán ra cậu bé này là ai, dù sao anh em nhà này cũng có chút gống nhau, lại là ảnh chụp ngày bé, thế nên rất khó đoán ra. Nhưng nhìn một lúc thì hắn xác định đây là ảnh Tô Kiềm —— ăn kẹo bông còn có cảm giác khí phách như vậy, Tô Duy và Tô Di không thể làm được.
Dương Thiếu Quân quỳ trên mặt đất, cầm bức ảnh chụp nhìn nửa ngày, đột nhiên bật cười thành tiếng, nhìn thế nào cũng thấy cậu nhóc trong ảnh thật đáng yêu, hận không thể nhảy vào bức ảnh cướp kẹo bông đi, không biết như vậy có thể đập tan cái khí phách kia hay không nữa, hay liệu cậu nhóc có tức đến nỗi khóc nhè.
Hắn lấy tay áo lau bụi trên ảnh như lau vật quý, nhưng lau nửa ngày vẫn chưa sạch, phát hiện không có cách nào lau sạch được, đành phải cất vào túi áo—— hắn không định nói cho Tô Kiềm.
Vất vả tìm kiếm một lúc, cuối cùng Dương Thiếu Quân cũng tìm thấy cuốn album mà Tô Kiềm nói ở trên gác lửng. Bìa ngoài màu xanh nhạt, quả nhiên có nét chữ non nớt của Tô Duy, nét bút xiêu vẹo “Ảnh gia đình”, đến chữ “Phúc” còn bị viết sai. [1]
Tô Kiềm ở dưới lầu hô: “Cậu tìm được chưa?”
Không rõ tại sao, Dương Thiếu Quân vô thức ôm quyển album vào lòng, chột dạ nói: “Chưa!”
Dưới lầu không có động tĩnh gì, Tô Kiềm lại tiếp tục tìm.
Dương Thiếu Quân mở quyển album ra, phát hiện bên trong đều là ảnh Tô gia cách đây mấy chục năm, ảnh chụp chung chụp riêng đều đủ cả, quyển album nhỏ, có hơn mười bức ảnh. Hắn chậm rãi lật từng trang, Tô Duy năm đó cười vui vẻ, vẻ mặt Tô Kiềm không tự nhiên, tất cả đều khiến hắn ngẩn ngơ chìm đắm.
Mấy phút sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Tô Kiêm đang lên đây.
Thần xui quỷ khiến thế nào, Dương Thiếu Quân lại giấu quyển album vào trong áo, bình tĩnh đứng lên: “Tìm được chưa?”
Tô Kiềm tức giận lắc đầu: “Không thấy, trên đây cũng không có sao?”
Dương Thiếu Quân nhún vai: “Không có?”
Hiển nhiên Tô Kiềm không tin Dương Thiếu Quân, lại đi vào tìm một lần nữa, Dương Thiếu Quân dựa vào khung cửa nhìn: “À, anh tìm album làm gì?”
Tô Kiềm mở vài hộp sắt nhìn qua, sau đó đóng vào: “Chị cả muốn, nói là lâu rồi không tìm thấy nên chắc ở nhà cũ. Chị bảo tôi tới tìm, muốn cho cháu trai xem.”
Dương Thiếu Quân sờ sờ lỗ tai: “Chắc không có ở đây đâu, hay là em anh mang đi rồi? Hỏi người khác xem sao?”
Tô Kiềm tìm một vòng, thật sự không tìm thấy, ủ rũ đi ra ngoài: “Thôi quên đi, lãng phí nhiều thời gian như vậy, coi như không tìm được.”
Dương Thiếu Quân vô tội cười cười, theo anh đi ra căn biệt thự cũ, quay về nhà.
Lúc đó Dương Thiếu Quân giấu cuốn album kia đi, là vì suy nghĩ ích kỷ của riêng mình, hắn muốn lưu lại một chút tốt đẹp thuộc về Tô Duy——khi đó trong lòng hắn đã minh bạch, kiếp này hắn và Tô Duy không thể đến với nhau, có thể lưu lại một chút gì đó cho riêng mình, vậy cũng tốt.
Thật lâu sau này, Dương Thiếu Quân lấy cuốn album cũ kia ra, nhét một bức ảnh của mình vào—— đặt bên cạnh ảnh chụp Tô Kiềm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.