Bệnh của Tô Kiềm dần dần có chuyển biến tốt. Số lần anh mất kiểm soát tinh thần ngày một ít đi, mọi người thấy anh như vậy thì đều mừng rỡ.
Sau khi Tô Tạ Tích trở về, anh chị em nhà họ Tô ngồi lại kể cho chị hai nghe chuyện Lưu Dụ Miễn rồi cùng nhau bàn bạc một chút, mọi người đều nhất trí đồng lòng — phải để Lưu Dụ Miễn trả một cái giá thật đắt! Cho dù có ảnh hưởng đến việc làm ăn hai nhà thì Tô Kiềm thành ra nông nỗi này, thật sự không thể nuốt xuống cho xong được! Mà kể cả Tô Kiềm có không xảy ra chuyện, sự việc nghiêm trọng như vậy đã vượt khỏi phạm vi có thể dễ dàng tha thứ của mọi người! Về phần người làm tên Trương Từ kia, ý kiến của mọi người lại chẳng được thống nhất, Tô Tạ Nguyên cho rằng cô ta kiến thức hẹp, lại nhất thời tham tiền mà hồ đồ, tội không đáng chết, hơn nữa con của cô ta còn nhỏ, nên chỉ cần truy cứu Lưu Dụ Miễn, bắt tên đó chịu trách nhiệm thôi là được. Thế nhưng Tô Tạ Tích vô cùng kiên quyết nói nhất định phải tố cáo cô ta… Ít nhất cũng phải ngồi tù chung thân! Không thể linh động được! Chị sẽ giao các án kiện trong nửa năm sau cho trợ lý, tự mình giải quyết chuyện này!
Sau khi quyết định xong, mọi người bắt đầu bận bù đầu lên, nào là xử lý công việc trong công ty, nào là đi tìm cảnh sát nhờ can thiệp, điều động hết mọi quan hệ, họ muốn đánh đòn phủ đầu, chắc chắn phải kéo cái tên Lưu Dụ Miễn này xuống nước. Cũng sau chuyện này, không thể giấu bố mẹ Tô được nữa, Tô Di không giúp được nhiều nên đêm ấy đặt vé máy bay, tự mình bay tới Hawaii nói rõ sự tình cho bố mẹ.
Dương Thiếu Quân cũng hỗ trợ không ít, thường xuyên chạy tới chạy lui tới sở cảnh sát, có thể tìm ai nhờ ai thì sẽ tìm, tuy hắn không có bối cảnh lớn như Tô gia, nhưng hắn cũng tự mình đi một chuyến, đơn giản hóa các thủ tục, để đẩy nhanh tiến độ vụ việc này.
Mọi người đều bận bận rộn rộn, duy chỉ có Tô Kiềm trước giờ luôn bận rộn lại nhàn nhã, không ai nỡ phá vỡ an bình nơi anh, ngay cả khi đi qua cửa phòng anh, mọi người cũng sẽ bước thật nhẹ. Từ trước đến giờ, Tô Kiềm vì họ mà làm rất nhiều việc, bây giờ lại ngược lại, mọi người xoay xung quanh anh. Đáng tiếc Tô Kiềm không biết điều này, nếu biết hẳn anh sẽ rất vui mừng.
Hôm nay Dương Thiếu Quân lại tới sở cảnh sát lấy tài liệu, đến phiên lão Mạnh chăm sóc Tô Kiềm. Vừa vặn bữa nay thời tiết tốt, lão liền dẫn Tô Kiềm và Tô Tiểu Niên ra ngoài phơi nắng.
Tô Tiểu Niên ôm một quả bóng cao su muốn chơi cùng với Tô Kiềm, cậu nhóc nhét bóng vào trong lòng Tô Kiềm nói: “Bố ơi bố, bố chơi ném bóng với con đi. Con sẽ đứng một chỗ gọi bố, bố dựa vào giọng nói để đoán xem con ở đâu, sau đó ném cho con nhé!”
Tô Kiềm mỉm cười ôm lấy quả bóng: “Được.”
Thế là Tô Tiểu Niên chạy lên trước vài chục bước, hưng phấn hô lớn: “Bố ơi bố ơi, con ở đây này!”
Từ lúc không thể nhìn thấy, thính giác của Tô Kiềm trở nên vô cùng nhạy bén, rất nhanh đã đoán được Tô Tiểu Niên ở đâu và cách anh bao xa, anh nhẹ nhàng ném trái bóng qua. Tô Tiểu Niên nhảy lên bắt bóng, cao hứng nói: “Bố, bố cừ thật!”
Trước đây chưa bao giờ Tô Kiềm cùng con trai chơi trò chơi trẻ con và nhàm chán như này, anh thường đến trung tâm thương mại mua một ít đồ chơi thông minh của Nhật cho con trai, sau đó thì đi vào thư phòng đọc sách hoặc làm việc.
Tô Tiểu Niên rất hứng thú với trò chơi này, cậu nhóc nghĩ Tô Kiềm có thể không nhìn thấy cậu mà vẫn đoán được vị trí là một việc hết sức thần kỳ, mỗi lần ném trúng đều không thể tin, cho rằng bố cậu ăn may, vì vậy lại ném tiếp. Có đôi khi Tô Kiềm cũng phán đoán sai, có đôi khi đoán được vị trí nhưng lực ném lại không chuẩn, mỗi lần như vậy Tô Tiểu Niên đầy thỏa mãn đi nhặt bóng, chơi đến là vui vẻ.
Chỉ chốc lát, lão Mạnh cũng nhập cuộc vui, quy tắc trò chơi bị thay đổi, ba người có thể chọn ra một người để ném tới, thế nhưng trước khi ném phải hô to tên của người kia. Để chiếu cố Tô Kiềm, bọn họ thường sẽ đi đến gần rồi ném bóng vào tay anh, có đôi khi Tô Tiểu Niên còn tự chạy tới đưa bóng cho Tô Kiềm.
Thật ra chơi với trẻ con vô cùng thú vị, trước đây Tô Kiềm không biết điều này vì anh thường chỉ làm người đứng xem, cho nên không hiểu được vì sao một người lớn lại chơi mấy trò điên điên khùng khùng cùng trẻ con mà có thể vui đến vậy. Thế nhưng hôm nay tự mình trải nghiệm, những thắc mắc trong lòng dần được gỡ bỏ——Tuy rằng anh không thể nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Tô Tiểu Niên, nhưng tiếng cười sang sảng của con trai rõ như vậy, như muốn thẩm thấu tiến nhập vào người anh. Tâm trạng có khả năng truyền cho nhau, bất luận đối phương là đứa trẻ mới ra đời hay là một ông lão đã bảy tám mươi tuổi, hỉ nộ ái ố của họ đều có thể truyền tới cho người kia, cho nên chỉ cần nghe thấy một tiếng cười, bản thân cũng nhịn không được mà cười theo.
Chơi được một lúc lâu, Tô Tiểu Niên mệt mỏi thở hồng hộc, ném bóng xuống sân cỏ, vui vẻ nhào vào lòng Tô Kiềm: “Bố, chơi mệt rồi, mình nghỉ một lát đi.”
Trẻ sáu bảy tuổi rất nặng, Tô Kiềm bị cậu nhóc nhào tới, cả người hơi trụy xuống. Tô Tiểu Niên thuận thế ôm cổ Tô Kiềm, cái trán đẫm mồ hôi cọ tới cọ lui trên cổ anh, giọng đầy nũng nịu: “Bố ơi.. Bố ơi..” Trước kia bố luôn nghiêm khắc, căn bản sẽ không cho cậu cơ hội làm nũng, nếu cậu làm sai cái gì sẽ lập tức bị xử phạt, kể cả khóc nhè cũng không được, chẳng bù cho mẹ. Nhưng bây giờ bố đã khác trước rồi.
Cánh tay Tô Kiềm hơi cứng đờ, tóc gáy trên người dựng hết lên —— từ trước đến giờ anh vô cùng khiết phích, tuy đó là con trai, nhưng… nhưng lau mồ hôi lên người anh, cảm giác thực sự không tốt lắm. Thế nhưng anh vẫn cắn răng chịu, bế con nhỏ một hồi rồi buông ra, thừa dịp thằng bé xoay người thì lặng lẽ lấy tay áo lau cổ.
Mồ hôi của trẻ con cũng không khó ngửi, thậm chí còn có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, Tô Kiềm để tay áo ra xa ngửi, đột nhiên thấy dễ chịu hơn một chút.
Tô Tiểu Niên nói: “Chú Mạnh, cháu khát quá, muốn uống sprite.”
Lão Mạnh ôm cậu xoay tròn một vòng: “Ừ, Tiểu Niên muốn uống sprite.” Lão quay sang hỏi Tô Kiềm: “Tiên sinh, ngài có khát không? Tôi vào lấy đồ uống và hoa quả ra nhé!”
Tô Kiềm nói: “Đừng cho nó uống sprite——cái này không tốt cho trẻ con. Cho thằng bé nước chanh đi, cho tôi nước là được rồi.”
Lão Mạnh cúi đầu nhìn Tô Tiểu Niên, làm vẻ mặt đành chịu thôi. Tô Tiểu Niên bĩu môi nói lầm bầm: “Nhưng mà mẹ cho con uống..” sau đó cúi đầu nhéo vạt áo không nói gì nữa.
Lão Mạnh chịu không nổi bộ dạng này của trẻ con, cúi người xuống bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Bác Mạnh lấy cho cháu sprite, không nói cho bố cháu nhé.”
Đạt được mưu kế, hai mắt Tô Tiểu Niên sáng lên, vừa che miệng cười vừa liên tục gật đầu.
Lão Mạnh nói với Tô Kiềm: “Tôi đi vào lấy nước rồi ra ngay, tiên sinh muốn ăn gì?”
Tô Kiềm ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, nhẹ giọng nói: “Táo hay lê gì đó, cứ tùy tiện gọt là được rồi.”
Thấy lão Mạnh đi vào nhà rồi, Tô Tiểu Niên chạy tới ngồi trên đùi Tô Kiềm.
Lão Mạnh vào nhà chưa được bao lâu, điện thoại của Tô Kiềm vang lên. Anh chậm rãi vói tay vào túi áo tìm, Tô Tiểu Niên giúp anh lấy ra, Tô Kiềm hỏi: “Ai gọi vậy?”
Tô Tiểu Niên ồ một tiếng: “Điện thoại hiển thị tên Uông Văn… là mẹ sao?”
Tô Kiềm có chút nghi ngờ mà nhíu mi, tìm nút trả lời ấn xuống.
Điện thoại truyền tới thanh âm của Uông Văn, giọng nói mang theo âm mũi nặng nề, dường như vừa mới khóc xong. Giọng chị hơi run rẩy: “Tô Kiềm, là anh sao?”
Tô Kiềm thấy đúng là Uông Văn, lại thấy Tô Tiểu Niên nóng rực ghé đầu vào điện thoại như đang nghe, vì vậy vỗ vỗ bảo cậu nhóc ngồi xuống, sau đó bình tĩnh đáp: “Là tôi, có chuyện gì không?”
Uông Văn cố gắng bình tĩnh: “Tiểu Niên có bên cạnh anh không?”
Tô Kiềm nói: “Có.”
Đầu bên kia im lặng mấy giây mới có tiếng Uông Văn nói: “Tô Kiềm, bây giờ anh có rảnh không? Tôi đang đỗ xe trước nhà anh, tôi lái BMWs X5, có điều này tôi muốn nói với anh, anh có thể ra đây một chút được không?”
Tô Kiềm cảm thấy Tô Tiểu Niên lại ghé tới, vì vậy che điện thoại nói với thằng bé: “Con ra kia chơi đi, lát bố sẽ kể cho con.” Đợi Tô Tiểu Niên đi rồi, anh mới lại nhận máy: “Tôi..”
Nhịp thở Uông Văn có chút mất bình tĩnh, giọng nói nghẹn ngào nức nở: “Là Tiểu Niên sao? Tiểu Niên đang nghe điện thoại?”
Tô Kiềm nói: “Tôi bảo thằng bé đi rồi.”
Uông Văn hít một hơi thật sâu, cố nén nước mắt, thấp giọng nói: “Tô Kiềm, anh ra đây một chút, ra luôn đi, đừng dẫn theo Tiểu Niên, đi một mình thôi, tôi có thứ này muốn đưa cho anh, còn có chuyện rất quan trọng muốn nói, xin anh, chỉ hai phút thôi. Nói xong tôi sẽ đi ngay.”
Tô Kiềm có chút chần chừ: “Sao cô không vào? Mắt tôi bị thương, không tiện.”
Uông Văn nói: “Anh, anh có thể dẫn theo một người làm…” Qua bảy tám giây, đương lúc Tô Kiềm nghi hoặc muốn lên tiếng, chị cắn răng nghiến lợi nói: “Mà thôi, dẫn Tiểu Niên đi, anh bảo Tiểu Niên dẫn anh ra ngoài một chút. Tôi không vào, tôi không muốn.. không muốn gặp người nhà của anh, cũng đỡ phải chào hỏi, tôi sẽ đi ngay thôi.”
Tô Tiểu Niên ở bên kia kêu lên: “Là mẹ sao? Mẹ ở đâu? Bố ơi, bố đi gặp mẹ sao, chúng ta cùng đi chơi nhé!”
Tô Kiềm do dự một chút, nói: “Được rồi, cô ở đó đợi một chút, tôi sẽ đưa Tiểu Niên đi, nếu như có thời gian, chúng ta ra ngoài chơi một chút.”
Uông Văn vất vả nói: “Được.”
Tô Kiềm cúp điện thoại rồi, nói với Tiểu Niên rằng mẹ ở bên ngoài, bảo thằng bé dẫn anh ra ngoài. Tô Tiểu Niên nghe thấy Uông Văn tới, cậu vô cùng hưng phấn, vội kéo Tô Kiềm đi ngay, vì đi nhanh nên người anh nghiêng ngả, suýt chút nữa Tô Kiềm bị ngã xuống, thấy vậy cậu nhóc mới đi chậm lại.
Đến cửa biệt thự, Tô Tiểu Niên hưng phấn chỉ vào phía chéo chéo cách đó ba mươi mét nói: “Là xe của mẹ!”
Uông Văn đeo kính râm, từ trên xe bước xuống, hướng bọn họ vẫy tay. Tô Tiểu Niên thấy vậy liền vui vẻ nắm tay Tô Kiềm đi tới.
Hai cha con đến bên cạnh xe, Tô Tiểu Niên buông tay Tô Kiềm ra nhào tới chỗ Uông Văn, cao hứng gọi: “Mẹ..” Đang nói thì cậu bé ngưng lại.
Tô Kiềm cảm thấy không đúng, bất an vươn tay về phía con trai: “Uông Văn? Tiểu Niên?”
Trong giây lát gáy tê rần, anh mất đi ý thức.