...............................
Trước cửa nhà mình có một cái đường ray.
Từ trước khi mình sinh ra, nó đã ở đó rồi.
Tuyến đường ngoằn ngoèo duỗi mình về một nơi mà mình không hay biết…
Mỗi khi có đoàn tàu băng qua, cả thế giới đều rung chuyển.
Búp bê vải của mình rung chuyển, chú gấu bông mất đầu của mình rung chuyển, thậm chí cả món trái cây lạnh trên đĩa của mình cũng rung chuyển…
Rồi khi đoàn tàu qua đi, chẳng còn gì sót lại.
Ngày nắng ráo, anh trai xinh đẹp hỏi mình, “Chặng cuối của đoàn tàu là nơi nao?”
Anh ấy đẹp lắm, mắt còn đen hơn búp bê vải của mình, lông mi còn dài hơn búp bê vải của mình… Nhưng mà, mình cũng đâu có biết chặng cuối của đoàn tàu là nơi nao?
“Ở một nơi xa xa lắm anh, gọi là ‘nơi phương xa’.” Mình nghĩ nghĩ, đoạn ôm chặt chú gấu bông mất đầu của mình, trả lời nghiêm túc.
“Thật sao…” Anh ấy đứng dậy, im lìm nhìn về hướng đoàn tàu mất hút…
Anh trai xinh đẹp tóc đen mắt đen đứng một mình tại đường ray quạnh quẽ thật sự rất đẹp.
Mình quyết định, về nhà sẽ dùng bút sáp mười hai màu của mình vẽ anh ấy.
Chỉ tiếc, màu dùng được, chắc chỉ có màu đen…
“Nơi phương xa à… Vậy thì đi đến đó đi.” Anh trai tóc đen dời tầm mắt, nhẹ tênh nhảy xuống khỏi đường ray, điềm nhiên nhìn mình đang ôm gấu, “Chà… Em thấy anh có nên giết em không?”
Mình nhìn lưỡi dao bật ra khỏi bàn tay trống trơn của anh ấy, nghĩ một chốc, lắc đầu.
“Ồ… Thôi vậy.” Dường như khó xử, anh ấy hơi nhíu mày, thu vũ khí lại và xoay lưng rời đi.
“Anh ơi!!!” Mình vội vàng khum tay đặt hai bên miệng, hét to về phía anh trai tóc đen, “Anh tênnnnn gììììììì thếếếếế ạạạạạ?”
“Tên ư? Giờ vẫn còn chưa biết.” Gió thổi tiếng nói bay tới từ xa xa, nhẹ bẫng.
...............................
Trên lưng Mặc Thất có một vết sẹo rất dài.
Vết sẹo kéo dài từ vai trái đến tận eo phải, lòi cả thịt, thấy cả xương.
Có dùng loại thuốc tốt nhất cũng không cách nào xóa đi được. Hễ những ngày mưa, sẽ lại đau nhức râm rẩm.
Thực ra trên người Mặc Thất chỗ nào cũng sẹo, ai bảo hắn là sát thủ kia chứ.
Thế nhưng trên lưng hắn, đáng ra không có lấy vết sẹo nào.
Không ai có thể làm bị thương lưng hộ vệ số một của “Mặc”.
Ngoại trừ, người được hắn bảo vệ sau lưng…
“Tiếu Bạch làm à?”
“Vâng.” Mặc Thất cúi gằm đầu, không dám xem vẻ mặt chủ nhân hiện tại, cũng không muốn để chủ nhân thấy vẻ mặt mình hiện tại, “… Sau khi nhiệm vụ kết thúc, thiếu gia đột ngột ra tay, đánh thương ba người nhà, giết hai lính gác bên ngoài, chạy đi.”
“Chỉ giết hai người thôi?”
“… Vâng.”
“Ừm…” Người đàn ông có mái tóc đen dài nhịp nhịp ngón tay trên chiếc ghế mây, ra chiều đăm chiêu, “Lại nói… Nhiệm vụ lần này ở thành phố Z phải không? Trung tâm đường sắt toàn miền Nam. Ngồi lên tàu là đi đâu cũng được. Quả thật, rất khó tìm. Chỉ sợ là… sẽ phải tìm rất lâu…”
Căn phòng rộng thênh thang hoàn toàn im ắng, rõ ràng đứng đầy người, mà cả tiếng hít thở cũng không nghe ra.
Bụi bặm lãng đãng trong ánh mặt trời, như thể bay thay sự căng thẳng trong lòng mỗi người…
Dưới nắng, sườn mặt của Lý Khiếu Bạch dường như cũng mang độ ấm, thế nhưng lại không thể làm ai thấy ấm áp nổi. Tầm mắt của họ đều cực lực tránh khỏi người đàn ông đang ngồi trên ghế mây.
Người ấy, có đẹp đến mấy cũng không thể nhìn thẳng.
“Cứ thế…” Ông ta thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, làm như có thể xuyên thấu qua muôn dặm núi non trùng điệp để trông đến bóng dáng người thiếu niên đã dứt khoát bỏ đi, miệng tự lẩm bẩm, “Cứ thế… Muốn đi sao…”
Vết thương trên lưng Mặc Thất đau nhói làm hắn phục hồi tinh thần, hắn liếc mắt nhìn sang Mặc Ngũ đứng một bên.
Đã đến lúc kẻ thi hành xin chỉ thị từ người quyết sách.
“Lão gia?” Mặc Ngũ hỏi nhỏ người đàn ông nhìn ngoài cửa sổ đến xuất thần.
“Tìm được nó, không cần tóm về…” Lý Khiếu Bạch phóng mắt ra phương xa, thản nhiên mỉm cười, “Cũng phải để trẻ con đi đây đi đó nó mới lớn được.”
Mọi người nhẹ giọng đáp vâng, không dám nói gì thêm. Nụ cười của người đàn ông, nhìn qua thực sự tàn nhẫn…
...............................
Lý Tiếu Bạch vẩy máu dính trên con dao, cúi người lục thẻ căn cước từ túi áo cái xác.
“Trần Văn Hoa? Thường quá… Thôi… Lấy tên này đi.”
Ánh đèn pha chói lòa bắt đầu xé rách màn đêm từ nơi xa, quét về chỗ vấy đầy vết máu, còi tàu lanh lảnh… Đoàn tàu sắt gào thét lao đi nghiền nát thi thể nằm dưới, mà cũng chẳng ai biết đó là người sống hay là thi thể.
Khách đi tàu nhốn nháo ở nhà ga hoàn toàn không hay biết, lục tục lên tàu. Một mạng người tại một góc khuất đường ray, đến khi trời sáng, cùng lắm cũng chỉ là một tin tức nho nhỏ “xác chết vô danh trên đường tàu” nhanh chóng chìm lỉm nơi đô thị náo nhiệt mà thôi.
Thiếu niên tóc đen cất thẻ căn cước vào túi quần bò, vẫn như lúc đến, lặng yên không dấu vết, lẩn mình vào trong đêm đen vô tận.
...............................
Trước cửa nhà mình có một cái đường ray.
Từ trước khi mình sinh ra, nó đã ở đó rồi.
Tuyến đường ngoằn ngoèo duỗi mình về một nơi mà mình không hay biết…
Mỗi khi có đoàn tàu băng qua, cả thế giới đều rung chuyển.
Búp bê vải của mình rung chuyển, chú gấu bông mất đầu của mình rung chuyển, thậm chí cả món trái cây lạnh trên đĩa của mình cũng rung chuyển…
Rồi khi đoàn tàu qua đi, chẳng còn gì sót lại.
“Ăn cơm con ơi!”
Mẹ gọi mình đấy.
“Con đây ạ!”
Mình ôm chặt chú gấu, trèo xuống khỏi bệ cửa sổ, chạy đến phòng khách.
Âm thanh rầm rập của đoàn tàu theo tuyến đường sắt băng nhanh qua khung cửa…
Che lấp tiếng mẹ phàn nàn vì sắp phải chuyển nhà, che lấp cả tin báo tìm người nhà một anh thanh niên vô danh nằm chết trên đường ray ở chương trình thời sự mà bố đang xem…
Gió cuốn theo đoàn tàu thổi tung bức tranh mình vẽ bằng màu sáp. Anh trai tóc đen trên đường ray màu đen dưới bầu trời màu xám, giờ có lẽ đã ngồi tại tàu, chống cằm nhìn ra cửa sổ, chán chường bắt đầu cuộc hành trình của anh ấy phải không?
Anh ấy cũng sẽ đi nơi phương xa sao?
Không biết anh ấy giờ đây, tên là gì nhỉ?