Đi Đâu Về Đâu

Chương 11: Nhặt thì cũng nhặt rồi, giờ nuôi cho tốt thôi




...............................
Đất nước Nhật Bản với lãnh thổ hẹp dài nhưng khoa học kỹ thuật phát triển, ắt nhiên tàu điện ngầm là phương tiện giao thông được tầng lớp dân chúng phổ thông tôn sùng nhất.
Mật độ dân cư dày đặc cũng gây tình trạng khó tránh là cả biển người chen chúc xô đẩy nhau trong khoang tàu.
Đã lên tàu ấy à, chớ nói có chỗ, ngay cả tay chân cũng khó cử động nữa là. Nhờ có tiếng tàu ầm ào che giấu, yêu râu xanh trên tàu điện ngầm cũng trứ danh hạng nhất.
Tuy đã biết ít nhiều về sự việc này, nhưng đến khi nó xảy đến với bản thân cũng giật mình thật.
Nói vậy, nạn nhân không chỉ có nữ sao?
Lý Tiếu Bạch giơ một tay nắm vòng treo trên tàu, mất kiên nhẫn nhíu mày, lạnh mặt nhìn vào cửa kính. Nơi đó chiếu ra hình ảnh mờ nhạt của gã đàn ông trung niên liên tục thở dốc sau lưng cậu…
Ban đầu chỉ là đùi và cạnh eo bị động chạm có có không không, lại cũng nghĩ tàu chật chội quá đành bó tay, Lý Tiếu Bạch không chú ý lắm. Sau đó tàu giật một cái, khoảnh khắc ấy bàn tay kia thậm chí ôm ghì cả eo cậu! Lý Tiếu Bạch cũng coi như đối phương sợ người đứng trước ngã chúi xuống nên ra tay, nên cậu cũng chỉ khó chịu né đi. Đến khi bàn tay nọ bắt đầu trượt xuống từ eo cậu, xoa xoa nắn nắn mông cậu một cách *** dật, cậu mới nhận ra mình bị “thả dê”…
Giải quyết gã yêu râu xanh này chỉ là bữa sáng cỏn con với Lý Tiếu Bạch. Cơ mà, quý ngài sát thủ của chúng ta do quá kinh ngạc, còn mải mê đắm chìm vào ý nghĩ “sao lại chọn mình?”… Dù sao xét về chiều cao hay ăn vận, cậu nhìn góc nào cũng ra dáng đàn ông đích thực. Hay vốn dĩ chả liên quan đối tượng là ai, chỉ đơn giản là chỗ đứng, miễn là ai đứng trước mặt gã đều sẽ chịu cảnh này thôi hay sao?
Đối phương không hề lãng phí khoảng thời gian quý giá Lý Tiếu Bạch không phản kháng này, hết ôm chặt cơ thể trẻ trung của cậu bé lại cọ cọ, nắn nắn, đến cả dây nịt cũng giật ra, luồn tay vào quần lót… Thân dưới bị thứ vừa cứng vừa nóng gí gí chọc chọc khó chịu hết sức kéo Lý Tiếu Bạch trở về thực tại. “Nên giết quách gã không?” Vấn đề này lại được triển khai.
Có điều… Nếu giết người, Lod sẽ giận.
Hơn nữa mình thì đang muốn xin lỗi mà lại vẫn ra tay, có vẻ không chân thành lắm.
Nói đi nói lại, Lod dặn không được bừa bãi giết “người thường không liên quan”, nhưng mà gã này chắc thuộc thành phần “cặn bã đáng ghét” ấy nhỉ? Có được giết không? Nhưng nguyên tắc hình như là vẫn không được giết người… Gã yêu râu xanh này nên xếp vào loại nào?
Vì thế, quý ngài sát thủ của chúng ta hiếm được dịp đau đầu khổ não suy nghĩ tính toán trước khi hành sự… Mà ngài yêu râu xanh may mắn thì được sờ mó nhiều hơn một lúc.
Theo tiếng còi tàu gầm rú, tàu lao vào đường hầm, chung quanh tối sập…
“AAA!!!”
Có tiếng kêu thảm thiết ré lên! Ngay cả tiếng tàu điện ma sát với đường ray cũng không che lấp được! Bàn tay sờ soạng trên người Lý Tiếu Bạch tức khắc biến mất, mọi người trên tàu đều nghi hoặc bởi tiếng kêu thảng thốt này… Nhưng kẻ kêu gào chẳng có phản kháng nào mà lặng lẽ rút quân, bởi vậy âm thanh xôn xao nhanh chóng lặng dần, bốn phía trở về với tiếng động cơ tàu ầm ĩ theo quy luật…
Lần này, người đứng sau Lý Tiếu Bạch đã đổi. Theo tư thế vòng tay qua vai cậu nắm vòng treo trên đầu, chiều cao rõ ràng ăn đứt cậu. Tay kia thì duỗi qua vai chống nơi cửa xe, hoàn toàn cách ly cậu khỏi đám đông xung quanh. Hương nước hoa nhàn nhạt quen thuộc trên người đối phương tản mác, Lý Tiếu Bạch khẽ thở dài, cụp mắt…
“Ai mượn cậu ra tay, tự tôi giải quyết được.”
“Ý, Honey Đừng nói vậy, tớ mà không ra tay, ouji-san kia đã thành người thiên cổ.”
“…”
“Đừng im lìm thế chứ… Giận à?”
“Lod…”
“Ơi ơi?”
Lý Tiếu Bạch khẽ nghiêng đầu, bình thản nhìn vào cặp mắt màu phỉ thúy che đậy dưới kính râm, “Tôi không định giết gã ta.”
Siêu trộm mắt xanh lá có dáng người cao ngất hơi sửng sốt, đôi mắt màu mực biểu lộ vẻ thất vọng phảng phất kia như thể đâm mạnh vào lòng y…
Đúng lúc này, loa phát thanh cất lên, giọng nữ trong trẻo hiền hòa vang khắp các toa tàu, “Xin hành khách chú ý, tàu đã đến ga Kokonoi! Xin quý khách xuống tàu chú ý trông coi hành lý tư trang cá nhân…”
Lý Tiếu Bạch quay đầu về, dừng mắt nơi cửa kính phản chiếu vô số bóng người, khẽ khàng đẩy tay Lod ra, nở nụ cười tự giễu, “Nhưng cậu đúng đấy, thế nào rồi tôi cũng giết người, không phải gã ta thì cũng là kẻ khác.”
Lời này càng tựa thọc sâu vào tim Lod, đột nhiên y đánh mất tự tin ngăn lại thiếu niên trước mặt, chỉ biết ngơ ngác nhìn đối phương lách qua đám đông trong toa, bỏ đi không một lần quay đầu…
Theo âm thanh bíp bíp nhắc nhở, cửa tàu điện dứt khoát đóng sập lại, dường như dứt khoát cắt đứt một cơ hội làm lành của cả hai, đoàn tàu lại lao đi rần rật…
“Rè rè…” Thiết bị liên lạc gắn sau vành tai Lod phát ra tiếng động, giọng Itsuki uể oải truyền tới, “Thằng ngu Nói gì không nói, lại chọn chuyện đó mà nói. Có xin lỗi mà cũng không xong, thua mày luôn…”
“… Ừ.” Lod thở dài sườn sượt, chán nản nắm lấy vòng treo, tiếp tục chán nản…
“Bé đẹp nhà mày đếch cần mày nữa rồi… Thôi bỏ đi, chí ít mày còn một ưu điểm là kiếm ra tiền.”
“… Hu hu hu…” Dưới lời nói đay nghiến của ai đó, Lod đã buồn bã lắm rồi, nay càng suy sụp tinh thần hơn…
...............................
Từ lúc đi khỏi ga Kokonoi, Lý Tiếu Bạch cứ thơ thơ thẩn thẩn, tới khi phục hồi tinh thần thì người đã lang thang ra tận đẩu tận đâu chả biết.
Đá hòn sỏi trên đường, quý ngài sát thủ hậm hực ơi là hậm hực. Tại sao… mình lại vì sự xuất hiện của tên kia mà đi đứng ất ơ thế này chứ?
Ngẩng đầu nhìn quanh quất xung quanh vài lần, tán hoa anh đào che khuất ánh nắng, Lý Tiếu Bạch vẫn không biết đây là đâu, đành rút tấm bản đồ ông chú Ryuichi vẽ cho, yên lặng đứng nghiên cứu…
“Trường tư Kokonoi… Rốt cuộc ở đâu ấy?”
Đúng rồi, thực ra, hôm nay quý ngài sát thủ của chúng ta đi báo danh ở trường mới đó.
Chuyện xảy ra một tuần trước.
Sau một tháng ăn chực nằm chờ ở nhà ông chú, một hôm tán gẫu, bỗng Ryuichi hỏi tuổi Lý Tiếu Bạch.
“Ừm… Mười bảy thì phải…” Lý Tiếu Bạch cũng không biết rõ. Hết cách rồi, cậu không nhớ được những chuyện xảy ra trước khi cậu được Lý Khiếu Bạch dẫn về, cho nên cũng không rõ mình sinh ra từ hồi nào.
“Mười bảy!?” Ryuichi rõ ràng rất lưu tâm vụ này, “Có nghĩa mới học cấp Ba thôi!”
“Cấp Ba? Chưa đi học bao giờ.” À nhưng mà có học đại học (?) ở Florence một tháng…
“Cái gì!?” Ông chú càng sảng sốt hơn, “Sao còn trẻ thế mà đã bỏ học!? Không được, cậu còn trẻ, phải học hành chăm chỉ, ngày mai tôi làm thủ tục nhập học cho cậu luôn!”
“Học? Không cần.” Vả lại có học cũng không phải học cấp Ba nhỉ?
“Thế sao được? Cậu còn trẻ thế này đừng có không chí tiến thủ, không có mục tiêu để phấn đấu… Không thể sống cuộc đời được chăng hay chớ như vậy, nghe chưa?”
“Ông chú cũng sống được chăng hay chớ mà…”
“Nên giờ ân hận rồi này…” Ryuichi thở dài kín đáo, “Tôi tuyệt đối không để cậu giẫm vào vết xe đổ của tôi đâu, cứ quyết định thế đi! Tôi là người giám hộ của cậu, tôi có quyền quyết định cậu học hành như nào.”
“…” Sao cứ cảm thấy… người được nuôi dường như không có địa vị gì hết vậy…
“Hừm… Bây giờ tháng Tư rồi, khóa mới khai giảng đã sắp một tháng… Mấy trường cấp Ba theo chế độ lên lớp gần nhà chắc cậu không theo được, đành tìm trường tư thôi, có lẽ trường nam sinh hay trường thể dục thể thao nghệ thuật gì đó còn có thể tạm thời nhận học sinh, nhưng mà mấy trường này muốn vào học cũng phải kiểm tra khó khăn lắm…” Ryuichi quay lại nhìn sát thủ đang nằm thẳng đơ trên ghế đệm nghịch mèo, “Toán, Văn, Anh, Khoa học xã hội, Lịch sử, Chính trị, Vật lý, Sinh học, Hóa học… Cậu từng học rồi chứ?”
“Ừ.” Chắc thế…
Môn Toán, ngoài tính toán cơ bản còn phải học tính góc độ ngắm bắn. Văn là chỉ tiếng Nhật ấy hở? Thôi thì cũng giống tiếng Anh, cũng nói được. Lịch sử Chính trị, do phải suy nghĩ lựa chọn nhiệm vụ ám sát cho nên quốc gia nào cũng học rồi. Vật lý là cần thiết nhất, Hóa cũng học đôi chút ở mảng bom và thuốc độc… Khoa học xã hội? Đó là cái gì vậy?
“…” Ông chú nhận được câu trả lời chắc nịch mà chẳng hiểu sao lại bất an, “Thế mai tôi mượn sách giáo khoa và đề thi của con đồng nghiệp về làm thử nhé.”
Ngày thứ hai, kỳ thi thử tại gia kéo dài sáu tiếng đồng hồ kết thúc…
Kurokawa Ryuichi lầm lũi bỏ kính xuống, tiều tụy day sống mũi, đau khổ tuyên bố:
“Hoàn toàn… không đạt!”
Vì thế, Lý Tiếu Bạch, tinh anh số một của tổ chức sát thủ, thiếu chủ đại nhân liên tiếp đạt hạng nhất các kỳ kiểm tra huấn luyện suốt mười mấy năm qua, hoảng sợ đón nhận tin thất bại đầu tiên trong đời…
“Nghe đây!” Ryuichi trịnh trọng giở một quyển sách giáo khoa đặt trước mặt Lý Tiếu Bạch vẫn còn đang ngẩn ngơ do sốc! “Chỉ tiêu thấp nhất để vào học trường Kokonoi là điểm trung bình không dưới 60, với trình độ cậu bây giờ, ít nhất cũng phải nâng thêm 35 điểm nữa! Nên, năm ngày tiếp theo, cho đến kỳ kiểm tra đầu vào, cậu phải đem toàn bộ số sách này, nuốt – hết – vào!”
Lý Tiếu Bạch dòm chồng sách đề thi cao hơn nửa mét một lúc, mới lẩm bẩm, “Khó nuốt lắm đúng không?”
“Vị kinh cực kỳ.” Ông chú Ryuichi đã từng trải qua kỳ thi đại học siêu đau khổ như mấy trăm nghìn công dân Nhật Bản khác, lúc này gật đầu hết sức thê lương, đoạn vỗ vai thiếu niên, “Có điều, đi thi cũng là kinh nghiệm tốt. Tuy lúc ấy điên cái đầu thật nhưng sau này nghĩ lại, lại thấy nhớ lắm. Cuộc đời phải có thật nhiều hồi ức đa dạng mới coi như không uổng, cố lên!”
Lý Tiếu Bạch làm thinh suốt, tới khi Ryuichi chuẩn bị ra khỏi phòng, cậu mới hỏi, “Ông chú, chú muốn tôi giúp chú sống cuộc đời chú chưa được sống ư?”
Ryuichi hơi sựng lại, ngoái đầu, cười hiền hậu, “Không, tôi hy vọng cậu được sống cuộc đời mà tôi chưa được sống.”
Đây là câu nói hết sức nuông chiều, cộng với chồng bài thi chi chít mực đỏ không đạt yêu cầu đã thành công khơi dậy ý chí hiếu thắng của quý ngài sát thủ trẻ tuổi. Thế nên, cậu thực sự nuốt sạch sẽ hết chữ nghĩa trong năm ngày ấy… Kết quả trong kỳ nhập học làm cả Ryuichi lẫn nhà trường tròn xoe mắt, thi sáu môn cậu bỏ ba môn, ba môn còn lại toàn điểm tối đa, điểm trung bình vọt lên hơn 70, thuận lợi nhập học…
“Cậu… Cậu thật khó tin… Thế nhưng mà sao lại không học tận nửa số môn… Ngộ nhỡ thi chỉ có năm môn cậu chưa học thì biết làm sao? Điểm trung bình trước đó của cậu còn chưa đến 40…” Trán Ryuichi nổi gân.
“Năm ngày chỉ đủ cho tôi học nửa môn, đành chịu.” Quý ngài sát thủ đã thao thức suốt năm đêm trời thở phào một hơi, lười biếng tổng kết.
“Người bình thường trong trường hợp này sẽ cố gắng đọc qua mỗi môn một ít chứ không tập trung học làu làu một nửa như cậu đâu. Không hiểu cậu là thiên tài hay quái thai nữa…”
Cậu nào đó đã cóc thèm nghe, chỉ chú ý miếng màn thầu cắm cờ xếp thành một chồng ngay ngắn trên bàn, thắc mắc, “Ê, ông chú, sao lại cắm cờ trên màn thầu?”
“Nghĩa là chúc mừng.”
“Chúc mừng gì cơ?” Màn thầu ở Trung Quốc mỗi khi xếp thành chồng và cắm đồ lên đều là để đặt trước mộ. Thế này thì rốt cuộc có được ăn không?
“… Chúc mừng cậu thi cử thành công được nhập học đấy…” Cái cậu này có tự giác hay không hả = =.
Quý ngài sát thủ thoắt chốc sững sờ, sau đó vớ lấy một cái màn thầu, lẳng lặng nhổ cây cờ nhỏ ra, vừa ngoạm vừa lúng búng, “Đây là lần đầu tiên tôi chúc mừng việc gì đó đấy… Ra đây là chúc mừng…”
Lời cảm khái này nhất thời làm Kurokawa Ryuichi không sao ăn nổi nữa, chỉ nhìn chăm chú thiếu niên tóc đen cắm cúi ăn một cách thích thú bên cạnh bàn, sự xót xa khó hiểu dâng trào trong lòng ông ta…
...............................
Một cánh hoa anh đào nho nhỏ la đà bay xuống, rơi trên tấm bản đồ Lý Tiếu Bạch đang cầm.
Vẫn lạc.
Nếu ban nãy xuống tàu không thơ thẩn đi lung tung, giờ có khi vào lớp rồi cũng nên. Quả nhiên cứ gặp tên khốn Lod một cái là y như rằng chệch đường…
Đưa tay phủi cánh hoa đi, Lý Tiếu Bạch toan gấp bản đồ để hỏi thẳng người đi đường thì phát hiện hoa càng rụng lả tả nơi tay, tiếp theo cành cây trên đầu cũng vang tiếng động răng rắc! Một cái bóng ụp thẳng xuống! Lý Tiếu Bạch nhanh nhẹn nhảy thoát sang bên cạnh! Cái bóng nện cái rầm xuống đường!
“Tiên sư… Chết tiệt…” Cái bóng to đùng rơi từ trên cây ấy vừa chửi vừa đứng dậy, thoáng chốc Lý Tiếu Bạch đã tưởng mình gặp người nước ngoài. Bởi lẽ chiều cao hay mái tóc nhạt màu đều không giống người châu Á. Rồi khi con ngươi màu hổ phách cực kỳ hiếm hoi ở người Nhật lộ ra khỏi mái tóc nâu vàng, Lý Tiếu Bạch hết sức ngỡ ngàng bởi vẻ đẹp của đối phương! Kể cả ở nước ngoài cũng không thể có đường nét xuất sắc và hoàn mỹ như thế… Lai chăng? Nhìn vóc dáng có vẻ dễ đánh, giò dài nhưng khẳng kheo, do chưa phát triển hay do hạ bàn(1) yếu? Quan sát xương tay cho thấy, có lẽ có tập karate không chừng… (Ai kia đã hoàn toàn chăm chú quan sát đánh giá người ta theo thói quen)
Mà đôi mắt kia cũng nhanh chóng chú ý đến Lý Tiếu Bạch đứng cạnh, con ngươi nhạt màu trong nháy mắt tỏa sáng như thể bắt gặp người đã khuất nay đứng sờ sờ trước mặt! Chúng xoáy thẳng vào thiếu niên tóc đen đang đứng giữa mưa hoa anh đào, tiếng thì thào khó tin thốt lên, “… Yuu… yo?”
Phớt lờ phản ứng kỳ quặc của đối phương, Lý Tiếu Bạch lôi bản đồ tiếp tục kế hoạch “tìm người hỏi đường” vừa rồi, “Ê, hỏi tí, cái trường này ở đâu… Anh làm gì đấy!?” Quý ngài sát thủ còn chưa kịp hỏi đường xong đã bị thanh niên cao lớn nhào lên ôm siết! Sau đó bị đè trên thân cây anh đào ven vỉa hè!
“Yuuyo… Yuuyo… Là chị thật không? Đúng là chị rồi…” Đối phương như sa vào cơn cuồng loạn, ôm chặt Lý Tiếu Bạch nhỏ con hơn hắn, hôn lung tung, gọi lung tung…
Từ khi rời khỏi Mặc, Lý Tiếu Bạch chưa từng bị đối xử khiếm nhã trắng trợn như vậy. Cậu vừa ra sức giãy khỏi cánh tay mạnh mẽ không ngờ của người kia, vừa dần nổi giận… Tay vô thức tấn công thật, bóp cổ đối phương đồng thời lên gối! Sau đó đá bay người kia bằng một cú đá móc tàn nhẫn!
Người kia bỗng dưng bị tấn công, chẳng kịp phòng thủ, lãnh trọn cú tấn công đau điếng! Tuy vẫn giương tay đỡ phần nào song phải giật lùi ba bước mới đứng vững, ánh mắt dần dà minh mẫn trở lại, nhưng ngọn lửa rừng rực nơi đáy mắt khi nhìn Lý Tiếu Bạch càng bùng cháy dữ dội…
Lý Tiếu Bạch có phần ngạc nhiên, không khỏi quan sát kỹ người trước mắt tỉ mỉ một lần nữa.
Sát thủ luôn lấy tốc độ làm thắng, đòn tấn công mới rồi của cậu không hề nương tay, động tác rành rọt nối liền nhau, vậy mà tên này trúng chiêu thứ nhất đã kịp thời phản xạ đỡ chiêu thứ hai! Hơn nữa cú đá đã sử dụng 80% sức mạnh của cậu lại chỉ có thể làm hắn thụt lùi ba bước… Cậu vốn là chờ cảnh tượng tên này bị đá bay, đập vào cây ngất xỉu cơ.
Kẻ này, không đơn giản.
Đối phương cũng đang quan sát đánh giá Lý Tiếu Bạch theo một cách nào đó tương tự, chỉ khác là cuồng nhiệt nhiều hơn… Ánh mắt hắn lướt qua phù hiệu màu bạc của trường Kokonoi đính nơi cặp sách Lý Tiếu Bạch, vẻ mặt lập tức tỏ ra ngẫm nghĩ, khóe miệng nhướn lên, “Cậu, tên là gì?”
“Kurokawa Ichi.”
“Là con trai à?” Tầm mắt quét từ trên xuống dưới cơ thể cậu một lượt.
Giết phứt luôn đi!
Lý Tiếu Bạch lạnh mặt cục cựa cổ tay.
Tên tóc nhạt màu cười váng, “Thằng nhóc này thú vị phết Mong được thấy bộ dạng chú em bị các senpai ức hiếp phát khóc quá cơ Muốn đến cầu cứu tôi lúc nào cũng được, chẳng qua, muốn được che chở, cái giá phải đổi cũng to lắm…” Hắn tự biên tự diễn một cách ngạo mạn và xấc xược, thế rồi phủi vụn hoa lá rụng trên người, nhặt áo khoác đồng phục dưới đất lên vắt trên vai, liếc cậu bằng một ánh nhìn thâm thúy và thật sâu sắc nữa mới xoay lưng bỏ đi…
Chiếc đồng hồ kiểu cổ xa xa không rõ là ở đâu cất lên chín tiếng chuông du dương, vang vọng khắp những tán cây anh đào sum sê, đẹp đẽ tới lạ lùng…
Mà nó cũng đồng nghĩa, bạn Lý Tiếu Bạch đã trễ giờ ngay ngày đầu tiên đi học…
. /.
Chú thích:
1. Hạ bàn: Thuật ngữ võ thuật, chỉ bộ phận từ hông trở xuống đặc biệt là chân, tức nơi thể hiện trình độ võ thuật xuất lực tấn công hoặc tính ổn định chống đỡ cơ thể nhất.
Tác giả nói, đây là mẫu nhân vật để tác giả xây dựng hình tượng Tiểu Bạch và anh tóc vàng trên kia, là trong Genwaku no Kodou:)) còn ảnh offical của anh ý thì ngó quá cái anh tóc vàng đứng xa hút thuốc lá trong tranh minh họa bộ này nhóe:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.