Đi Đâu Về Đâu

Chương 15: Giết chết Thượng Đế, ta sẽ trở thành Thần




...............................
Điệu múa chém quỷ.
Vừa là múa, vừa là một lễ hiến tế.
Vật tế là nhân loại, kẻ hy sinh là ác quỷ.
Từ đầu tới cuối đều nhuốm mùi máu tanh…
Sân khấu kịch của lễ hội khác hoàn toàn thời điểm trước đó, lần này nó là một bữa tiệc thiêng liêng mà trang trọng.
Mọi người thoắt chốc trật tự như thể bước vào lễ nghi tôn giáo truyền thống.
Trong bóng tối nồng nã, vang lên tiếng sáo réo rắt tịch mịch, vỹ âm khi bổng khi trầm chốc chốc lại làm con tim run rẩy, sau rồi im bặt… Tiếp theo là tiếng trống trầm đục tựa sấm sét ầm vang, từ thưa thớt bỗng chốc trở nên dồn dập, nhịp trống mang theo tiếng tim đập bất an hối hả…
Tiếng sáo da diết lại cất tiếng, vừa bối rối vừa ngây ngô, như thiếu niên ôm trong tâm mình mối lòng kinh hoảng, một mình chân trần bước đi trên cánh đồng mênh mông chẳng bờ bến, đi về phía yêu quái trong truyền thuyết nắm giữ sinh tử cậu trong tay… Tiếng shamisen(1)thêm vào càng khiến hết thảy trở nên dứt khoát đột ngột. Chết cũng được, chém quỷ cũng được, đã đi trên con đường không lối về, sợ hãi cũng chỉ vô ích. Vậy chi bằng hãy thẳng lưng, nắm chặt kiếm, bước nhanh hơn! Và rồi lợi dụng khoảnh khắc yêu quái kinh ngạc vì mỹ mạo, huơ kiếm chớp nhoáng, chặt đứt tay quỷ!
Diễn viên đeo tấm mặt nạ trắng toát dị dạng gục xuống, lui sang, để lộ ra thiếu niên tế phẩm ngồi quỳ yên tĩnh ở giữa.
Áo choàng trắng như tuyết phủ từ đầu đến chân, che đi dung mạo cậu.
Mọi người hồi hộp đùn đẩy nhau, nghển cổ, muốn xem cho rõ.
Người trời năm nay, trông thế nào?
Không nhiễm khói lửa nhân gian? Hay thanh khiết vô tội thường thấy? Hay quyến rũ mê hoặc mới chỉ được thấy một lần?
Âm nhạc trở nên dìu dặt, mong manh tựa tấm mạng nhện có thể bị gió xé rách bất cứ lúc nào, dồn suy nghĩ của tất cả mọi người lên nấc cao trào cao nhất…
Trong nháy mắt ánh đèn tắt tối, điệu nhạc biến mất!
Mọi người ngừng thở…
Thiếu niên ngồi im nơi tế đàn vẫn vẹn nguyên, áo choàng trắng như ánh trăng là ánh sáng duy nhất trên sân khấu u ám, trong trẻo mà rét lạnh, không thể với tới, không thể lại gần, chỉ có hoa anh đào lả tả theo gió, óng ánh rơi đầy vạt áo…
Gió nổi.
Như cuồng loạn, như ngang tàng, như khiêu khích.
Chẳng kiêng nể, cũng chẳng xót thương, đóa hoa yếu mềm bị thổi tung, tốc lên tấm áo choàng che khuất gương mặt…
Tại phút giây mái tóc đen như mực của thiếu niên bay rối bời, yêu quái tóc vàng áo đỏ xuất hiện sau lưng cùng nụ cười phóng đãng! Tay hắn quấn quanh eo cậu, sắc đỏ quấn lấy trắng thuần…
Như là vấy bẩn. Màu trắng tinh khôi nhất đã bị vấy bẩn.
Như là xâm lược. Màu đỏ chói mắt xâm lược thẳng thừng…
Khoảnh khắc dung mạo một người một quỷ hiển lộ giữa màn mưa hoa anh đào tán loạn dưới ánh trăng, thời gian lẫn không gian đều yên lặng.
Mọi người trợn mắt, há mồm, thậm chí thốt ra tiếng than tán thán.
Nếu, thời thượng cổ, thật sự có một thiếu niên như vậy…
Trong sạch tuyệt đối, cõng trên lưng tội ác tuyệt đối, xinh đẹp tuyệt đối, tỏa mùi sát khí tuyệt đối… Nhất định chính là hình ảnh thiếu niên trước mặt này.
Từng cánh hoa, rụng trên mái tóc hoàng kim của vua yêu quái cao lớn.
Bàn tay thô lớn xoa cổ tế phẩm, dưới lớp da thịt yếu ớt là mạch máu xanh xanh, rách ra dưới móng tay nhọn hoắt của quỷ! Trào ra dòng máu ướt át ngọt ngào, mùi hương kích thích đậm đặc…
Đồng tử của Kou hơi mở lớn, mi mắt khẽ rũ mang đầy vẻ đắm say, hạ một nụ hôn nơi cổ Lý Tiếu Bạch, răng nanh sắc nhọn lúc nặng lúc nhẹ day cắn làn da ngon lành, tiếng thầm thì ngọt lịm của yêu quái nhẹ nhàng vang lên…
“Tôi tưởng cậu sẽ không đến…”
Mưa hoa lại lắc rắc tại vạt áo hơi lơi mở của thiếu niên.
Bị đàn ông ôm lấy từ đằng sau, sợi tóc lành lạnh phất qua xương đòn, qua cổ, đều khiến Lý Tiếu Bạch khó chịu cực kỳ. Sát ý rục rịch trỗi lên từ nơi thẳm sâu tâm khảm, ngón tay lướt qua thanh kiếm giấu trong người theo bản năng…
“Tôi không thích lỡ hẹn.”
Hoa, lại đọng trên mái tóc khít khao nhau giữa hai người.
Ý cười tàn nhẫn của người kia hiện trên đôi môi mỏng, ngón tay càng dùng sức, nâng cằm thiếu niên trong lòng lên, môi cũng nhè nhẹ từ cổ du di ra sau tai, hơi thở ẩm ướt nóng hổi phà trên vành tai mỏng mảnh, giọng nói càng trầm…
“Cậu vừa đi thì tên mắt xanh lá cây kia cũng mất tích, cậu đã làm gì phải không? Con tin mất rồi, giao ước của chúng ta không còn ý nghĩa…”
“Chả sao.” Lý Tiếu Bạch thản nhiên, “Tôi đến giải quyết chuyện thắng thua giữa tôi và anh.”
Hoa rồi lại hoa, la đà rơi rụng trong một tích tắc bị lưỡi kiếm sắc bén rút ra chém thành hai mảnh!
Keng keng, âm thanh kim loại va chạm rít lên! Hai người trên sân khấu bật mạnh ra xa!
Lý Tiếu Bạch chống một tay xuống đất, thân trên dồn lực chờ tấn công, một dòng máu lượn sóng nơi mũi kiếm rồi nhỏ xuống thành giọt…
Kokonoi Kou cầm thanh quạt sắt bị chém rời còn một nửa, cười cười quái dị đứng im một chỗ, bên má trái có vết thương chảy máu do kiếm trông thấy rõ…
Nhạc nền có vẻ hơi chần chừ, rồi lại lần nữa vang dội! Từng nhịp trống dồn dập như đòi mạng, thúc giục không ngừng…
Dưới sân khấu hỗn loạn ồn ã…
“Máu! Máu kìa!”
“Trời ơi! Cậu ta dùng kiếm thật!”
“Phải… Phải làm sao đây? Có cần ngăn lại không?!”
“Gọi bảo vệ đi… Không, gọi cảnh sát mới đúng!”
“Sao thành ra thế này?! Kêu ngừng đi…”
“Vốn định nếm máu thiếu niên, thật chẳng ngờ ta bị thương trước. Đáng tiếc, đáng tiếc” Kou nâng tay, đùa cợt quẹt vết máu trên mặt, đặt bên môi liếm…
Lý Tiếu Bạch khựng lại, quấn chặt băng nơi tay hơn nữa, nói khẽ, “Chớ dài dòng, hôm nay sẽ lại chém chết ngươi.”
“Ô? Họ đang đọc lời thoại…”
“Vẫn diễn tiếp à?”
“Bị thương không sao chứ? Hay đấy là kịch bản?”
“Máu giả sao?”
“Ồ, hóa ra là thế…”
Âm thanh huyên náo dưới sân khấu dần bình lặng…
Giả bằng niềm tin!
Hội trưởng Hội học sinh Abe Seijin ngồi tại ghế đặc biệt tầng hai dành cho khách mời lặng lẽ siết chặt nắm tay! Thấp giọng lào thào, “Hai đứa khùng…”
Hai người kia đã đấu qua đấu lại mấy hiệp, người nào cũng bị thương. Giọt máu vung vãi càng tôn nét dị lạ của sân khấu, anh đào rơi xao xác kết hợp với váy áo trắng tinh và đỏ tươi lại hòa hợp nhau không ngờ… Khán giả ngoại đạo chỉ thấy hai diễn viên nháng qua nháng lại hoa cả mắt, phấn khích ơi là phấn khích, còn người trong nghề như Kaofuchi lại rùng mình nhận ra, từng động tác của hai người kia đều là đòn hiểm đe dọa tính mạng!
Kaofuchi căng thẳng đánh mắt hỏi Seijin, “Sao giờ? Cần cản không?”
Seijin nghiến răng, tỷ năm mới thấy hắn lộ vẻ hung tợn một lần, “Cản bằng niềm tin!”
Kaofuchi đuối lý đành ngậm miệng. Đúng vậy, một khi hai tên mạnh nhất động thủ, làm gì còn chỗ cho ai xen vào?
Vết thương trên người Kou càng tăng, sắc mặt của Hội trưởng càng khó coi…
Cả trên lẫn dưới sân khấu đều nóng như lửa, độc nhất khán đài tầng hai lại lạnh như băng…
Phó hiệu trưởng không biết sự thật, chợt nhiên hỏi một câu phá vỡ bầu không khí, “Cách dùng kiếm của cậu bé kia thật kỳ lạ, hình như khác năm vừa rồi… Thầy nhớ trước nay đạo cụ kiếm rất đẹp mà, có khi chuôi kiếm còn gắn đá quý lấp lánh. Thế sao kiếm của cậu kia chuôi vỏ gì đều chẳng có? Chỉ dùng vải gạc quấn ở tay, có phải hơi keo kiệt không?” Nói rồi, Phó hiệu trưởng liếc Hội trưởng Hội học sinh đang sầm mặt ngồi kế, ra chiều không hài lòng vì sự chuẩn bị đạo cụ này, sau đó lại trộm nhìn sang ghế mời khách quý gồm Hanshin và tập đoàn Kokonoi…
Nghe khẩu khí quở trách của Phó hiệu trưởng, Seijin mới chú ý thanh kiếm trong tay Lý Tiếu Bạch, thấy rõ rồi thì không khỏi sửng sốt… “Ô? Nó là… Myouhou Renge?”
“Hả? Là gì thế?” Phó hiệu trưởng không theo kịp suy nghĩ của hắn.
“Cái gì?! Thật hay giả?!” Hội trưởng câu lạc bộ kiếm đạo Kaofuchi lại thốt lên khó tin.
“Myouhou Renge Kyo, Myouhou Muramasa(2), Quỷ kiếm Muramasa(3)đời thứ ba, một trong hai thanh Muramasa quý báu còn lại trên đời… phải không?” Vị khách quý vẫn im lặng suốt bỗng nhiên lên tiếng, giọng nam trầm thấp niệm tên món hung khí tà ác, nhuốm đậm sát khí, “Quỷ kiếm Muramasa khát máu à… Hợp với thằng bé lắm.” Người đàn ông ấy đang mỉm cười, mà ánh mắt chỉ dán chòng chọc tại thiếu niên trên sân khấu, con ngươi tối thẫm chuyển động ánh sáng màu vàng yêu dị khiến người ta không rét mà run…
“Hả hả? Là thanh kiếm cấp báu vật quốc gia sao?!” Phó hiệu trưởng cuối cùng cũng vỡ vạc, vội vàng vịn lan can, nhoài người ra hòng nhìn cho rõ, “Thanh kiếm ấy… Chẳng phải thuộc về nhà Kokonoi ư? Tại sao lại sử dụng trong…” Lễ hội?
“Cậu đó, đúng là hợp thanh kiếm ấy” Nửa phần quạt sắt trong tay rốt cuộc nứt vỡ, Kou quẳng vũ khí chẳng chút lưu luyến, mỉm cười chỉ tay vào thanh kiếm không vỏ không chuôi Lý Tiếu Bạch đang cầm, “Bao đời nhà tôi lưu truyền hai thanh kiếm, không có xác thịt, không có chủ nhân, mà có người sử dụng cũng không điều khiển được linh hồn nó… Vậy mà trong tay cậu, nó có vẻ vui đấy!”
Kou nhìn người thiếu niên trước mắt, thiệt tình sao mà giống thanh kiếm trong tay cậu quá đỗi.
Chuôi kiếm chẳng hoa lệ, vỏ kiếm chẳng hào hùng, chỉ có mũi kiếm là bén ngót!
Chẳng cần thứ tạo hình vô vị, chẳng cần điểm tô bề ngoài, trời sinh nó vẫn là thần khí chém người!
Trải qua trăm ngàn năm, vô số lần rèn giũa, tôi luyện trong nước trong lửa, tẩm trong máu người, mới rèn ra được nguyên liệu!
Lưỡi kiếm mảnh mai, lại sắc bén chém sắt tựa chém bùn, tung hoành ngang dọc!
“Xem ra anh bạn trộm của cậu ngoài chôm đi bức tranh xấu hoắc kia, cuối cùng cũng chôm được một thứ tốt.” Kou cười cười, chậm rãi rút ra một thanh kiếm khác từ sau lưng, “Nhưng mà, cho y một lời khuyên, lần sau muốn trộm gì thì đừng có quên… hãy trộm cả đôi. Chứ để lại lẻ loi một thanh, sẽ cô đơn chết mất”
Kou vuốt ve lưỡi kiếm sáng loáng trong tay, khi con chữ cuối cùng trong câu nói ra khỏi miệng, đáy mắt hắn hiện vẻ đau thương nhạt nhòa, và rồi mất tăm ngay sau đó…
“Ôi, thanh kiếm kia là…” Tại giây phút Kokonoi Kou rút kiếm, Kaofuchi nơi tầng hai bàng hoàng há hốc, “Đừng nói là…”
“Muramasa đời đầu tiên.” Seijin nghiêm mặt nói, “Thanh Muramusa lâu đời nhất, nghe nói được rèn bởi thợ rèn kiếm thời kỳ đầu tiên, thanh Quỷ kiếm sớm nhất thế gian, Senko Muramasa(4)!”
Lần này toàn thể khán đài lầu hai dậy sóng…
“Trời ạ, không ngờ được may mắn trông thấy hai món bảo vật quốc gia xuất hiện cùng lúc!”
“Lễ hội hoa anh đào của quý trường quả nhiên đặc biệt hơn hẳn…”
“Thực là đẳng cấp khác, Hiệu trưởng…”
“Ôi, đâu đâu…”
Lý Tiếu Bạch hoàn toàn phớt lờ tiếng ồn xôn xao tứ phía lẫn tiếng nhạc trang trọng, quyết liệt, cậu chỉ theo dõi thanh kiếm trong tay người trước mặt, hài lòng gật đầu, “Cuối cùng cũng chịu nghiêm túc.”
“Tôi đã nghiêm túc rồi, cậu không còn cửa đâu” Kou khẽ khàng bật cười… Lời còn chưa xong, đã tung mình lao đến phía trước Lý Tiếu Bạch! Hồ như không kịp thấy chiêu thức, chỉ thấy một tia sáng bạc lướt qua giữa mưa hoa anh đào! Kimono của Lý Tiếu Bạch rách xoạc từ trên xuống! Máu tươi phun ra! Kiếm chém quá sâu! Máu thậm chí còn phun ra tiếng, chảy ướt sân khấu, vấy đầy trên lưỡi kiếm Kou, vấy trên mặt khán giả…
Lý Tiếu Bạch loạng choạng, chống kiếm quỳ xuống đất, hồng hộc thở…
Khán giả ở hàng đầu tiên ngơ ngác sờ giọt máu ấm áp trên mặt… Sau đó hoảng hốt ngẩng đầu bắt gặp bộ dạng trọng thương của Lý Tiếu Bạch hết sức chân thật, mặt mày xanh xao, máu rỏ không ngừng từ ngực, vết thương trơ thịt rành rành… Chót cùng, họ điên cuồng gào toáng lên!
“Aaaaa! Giết người kìa!!!”
“Cứu!!! Là máu thật!!!”
“Họ dùng kiếm thật!!!”
“Chém người!!! Án mạng rồi!!! Aaa…”
Trên sân khấu, dưới sân khấu đều hỗn loạn! Người người xô đẩy nhau chạy đủ phía! Ngay cả dàn nhạc đệm cũng bị dọa, vứt hết nhạc khí trong tay xuống bỏ chạy trối chết! Hơi thở sợ hãi tràn lan như dịch bệnh, từ hàng khán giả đầu tiên gần sân khấu, lan ra cả khán giả đứng xa xa chưa hiểu mô tê cũng nháo nhác, chạy ùa ra ngoài, ùn ùn tắc đống…
Kurokawa Ryuichi đứng giữa đám đông, từ lúc Lý Tiếu Bạch bắt đầu rút kiếm, nơi bụng phải ông ta bắt đầu đau thắt từng cơn tựa thể dùi đục… Ông ta biết không hay rồi, nhưng nhớ lại nét mặt tối qua của Lý Tiếu Bạch nên cứng đầu cố xem cho kỳ hết! Nào ngờ càng lúc càng đau, tầm mắt cũng mơ hồ…
Ông ta run bây bẩy móc vỉ thuốc trong túi quần, gắng gượng bóc vài viên, còn chẳng thể đếm số lượng thuốc, chỉ muốn mau mau bỏ thuốc vào miệng. Bị khán giả đang hào hứng xem xô đẩy, thuốc rớt xuống đất… Ryuichi run rẩy cúi xuống nhặt được hai viên, không nhặt được xa hơn… Ông ta túm lấy quần người bên cạnh theo bản năng, còn bị người kia mất hứng gạt tay ra, mắng mấy tiếng…
Gian nan lắm mới bỏ được thuốc vào miệng, thì khoảnh khắc ấy, ông ta thấy Lý Tiếu Bạch bị chém! Dòng máu đỏ tươi tuôn trào hệt như màn hình thu nhỏ lênh láng màu đỏ, từ đỏ tươi, tới đỏ tía, đỏ sậm, dần dần hóa màu đen, sau cùng là bóng tối mịt mùng…
Ryuichi ngã ngửa ra sau, không ngã vật xuống đất mà là bị một người đàn ông cao ráo đỡ lấy, yên lặng mang đi.
Và khi đám đông gào thét bỏ chạy lộn xộn, Kurokawa Ryuichi đã được đưa lên một chiếc Limo, được cho đeo mặt nạ dưỡng khí, xe vững vàng phóng đến bệnh viện…
“Lão gia…” Mặc Thất cầm điện thoại, ngồi cạnh Ryuichi trong chiếc xe, bình tĩnh báo cáo, “Đã tìm thấy ông ta.”
...............................
Lý Tiếu Bạch cảm giác máu mình đã chảy lâu quá.
Khả năng hồi sức của cậu rất mạnh, một vết thương cỏn con thông thường, tốc độ cầm máu nhanh hơn người thường gấp đôi. Nên rất ít khi nào cậu thấy cơ thể mình liên tục tuôn dòng máu đỏ nhường vậy.
Cậu thấy hơi lạnh, mà không, là rất lạnh.
Ngay cả bàn tay cầm kiếm cũng thoáng run…
Thực ra cậu đã thấy lạnh từ sáng. Lúc ra ngoài, ông chú rờ trán cậu, lo âu nói “hình như sốt rồi”. Cậu lại chẳng bỏ vào tai.
Giờ phút này, cậu nhung nhớ vẻ mặt thân thương của ông chú biết mấy.
Rất ít người nhìn cậu thân thiện, vậy nên vẻ mặt ấy làm cậu thấy thật mới mẻ, cũng thật hài lòng.
Cậu ngẩng đầu, chầm chậm nhìn bằng ánh nhìn lẫn lộn… Thấy Kou phía đối diện, vẫn đứng mỉm cười, bàng quan mọi âm thanh xung quanh, chỉ gắt gao nhìn máu cậu, ánh mắt thậm chí hiện vẻ điên cuồng và thèm khát…
Lý Tiếu Bạch nghiêng đầu nhìn xuống sân khấu, không thấy ông chú.
Thế mà kêu sẽ đến xem, lừa đảo… Cậu ấm ức nghĩ.
Mà thôi, ông ta đến, nhìn mình thế này cũng xấu mặt. Chỉ cần mình về báo tin thắng cuộc là được rồi.
Đúng rồi, phải thắng.
Lý Tiếu Bạch chống kiếm, tỉnh rụi đứng lên, như thể máu kia không phải chảy từ cậu.
Khoảnh khắc thẳng sống lưng, cơn váng vất ập đến…
Lý Tiếu Bạch mở to mắt.
Người ấy đã dạy cậu, dù sắp chết cũng phải mở to mắt. Trước mặt kẻ địch, không được phép yếu ớt.
Chỉ có điều đối thủ tựa hồ chẳng bận tâm cậu hiện giờ đang yếu hay đang mệt, tuồng như đã nhẫn nhịn đến cực hạn rồi, hắn xông lên đè gí cả người cả kiếm vào thân cây anh đào! Hơi thở phì phò nặng nề phà ra giữa kẽ môi… giống như hắn mới là người bị thương…
“Máu nóng quá…” Hắn hổn hển nói, lưỡi tham lam liếm láp da thịt thấm máu của cậu, cơ thể ép tới sít sao như cả tảng núi nặng trĩu và bức bối. Lý Tiếu Bạch cảm thấy khó thở…
“Nhiệt độ cơ thể cậu cao quá…” Hắn vẫn nói, giọng nhỏ rí giữa luồng hô hấp rối loạn nghe không ra… Quả là cao thật. Lý Tiếu Bạch tựa lưng vào thân cây lạnh lẽo mới gượng gạo tỉnh táo vài phần.
Có lẽ sốt thật rồi, cậu nghĩ, thật không đúng lúc.
Vết thương trào máu trước ngực bị đè phát đau… Trước mắt Lý Tiếu Bạch chập chờn tối sập, tay phải cầm kiếm bị tên kia giữ chặt tựa gọng sắt. Cậu muốn dùng tay trái, sờ lên lưng hắn… Vị trí nọ nơi đốt sống lưng cậu nhớ rất rõ, chỉ cần đập vỡ hoặc vặn lệch, đối phương sẽ chết… sẽ chết…
Lý Tiếu Bạch hít mạnh! Càng cố gắng mở mắt giữ mình tỉnh táo!
Không đúng! Không đúng!
Không phải muốn giết hắn! Là muốn thắng hắn!
Nếu chỉ là giết, mọi cố gắng trước kia chẳng còn ý nghĩa… Phải đường đường chính chính mà thắng hắn!
“Ư a!!!”
Cơn đau đột ngột trên cổ làm Lý Tiếu Bạch hoàn toàn thanh tỉnh!
Tên này… cắn cậu?!
Lý Tiếu Bạch ra sức đẩy hắn, mà kẻ đang đè chặt cậu hình như đã mê muội, chỉ giam cầm cậu chặt chẽ không suy suyển một ly, cắn một cách điên rồ không nương nhẹ! Thậm chí Lý Tiếu Bạch nghe thấy cả tiếng nuốt máu chảy ra từ mạch máu cậu, chảy xuống họng đối phương…
“Chị tôi, bị Kou ăn tươi.”
“Hì hì… Muốn biết nghĩa là sao hả? Ầy, thì là nghĩa đen đấy”
“Năm năm trước khi cậu đến, du thuyền của nhà Kokonoi bị đắm ngoài khơi do gặp bão, đội tìm kiếm cứu nạn quốc gia mất tận một tháng mới tìm ra người sống sót. Trên tàu có hơn bốn trăm người, chỉ còn một mình Kou sống sót. Lênh đênh trên biển không thức ăn, không nước ngọt, sống trong một tháng, quả là kỳ tích… Nhưng cậu biết kỳ tích diễn ra thế nào không?”
“Yuuyo, chị ấy trói Kou trên thuyền cứu sinh, tự cắt cổ tay mình, ngày ngày cho hắn uống máu…”
“Vì vết thương khép miệng, nên mỗi một lần đều phải cắt lại. Lâu ngày vết thương sẽ thối rữa, chị đành đổi sang tay kia. Rồi cả hai tay đều thối, không cầm được dao nữa, vì thế chỉ còn cách dùng răng cắn da…”
“Cơ thể người có bao nhiêu máu nhỉ? Để mà chống đỡ được suốt một tháng?”
“Bác sĩ nói Kou sống được sau một tháng trên biển đúng là kỳ tích. Còn Yuuyo, đã thiếu nước, ngày nào cũng đút máu cho Kou, lại chống đỡ mãi đến ngày Kou được cứu mới nhắm mắt ra đi, thực khó lòng tin nổi… Thực không có khả năng, bác sĩ nói đó là chuyện không có khả năng xét về mặt khoa học.”
“Vậy mà chị ấy làm được.”
“Chị ấy… hẳn là thật lòng, thật lòng yêu Kou. Nhưng nếu là vậy, chị ấy nên để Kou chết cùng mình mới đúng…”
“Người bị bỏ lại trơ trọi phải làm sao? Chị Yuuyo, là cô gái tàn nhẫn nhất trên đời!”
“Khi tôi cùng đội cứu viện tìm thấy mặt Kou đầy máu nằm cạnh thi thể chị, tôi biết, hắn đã hóa điên rồi…”
“Yuuyo cứu được Kou, lại mang đi nửa hồn phách hắn… Ở lại chỉ còn là cái xác bị hình ảnh của Yuuyo, máu của Yuuyo, cái chết của Yuuyo, giam hãm mà thôi.”
“Một cái xác không hồn chỉ hứng thú với máu, khát vọng cái chết, thì… chính là quỷ.”
“Anh…” Lý Tiếu Bạch chịu đựng cơn đau ở cổ, nhẹ nhàng thở dài, “… Như thế này, chỉ là quỷ thôi.”
Cổ tay phải thốt nhiên lật lại! Quỷ kiếm xuyên qua thân thể chính cậu, hung hăng đâm vào ngực kẻ đang đè phía trên!
Động tác của Kou nháy mắt dừng lại!
Chậm rãi nhìn xuống mũi kiếm xuyên vào ngực mình, biểu cảm chỉ còn vẻ khó tin…
Lý Tiếu Bạch lạnh nhạt rút kiếm, giơ chân đá văng hắn đi!
Lưỡi kiếm rút khỏi đùi cậu kéo theo máu tươi tuôn tràn trề cả trước cả sau, bộ kimono trắng tinh cậu mặc nay càng bị nhuộm đỏ…
“Cậu… Không ngờ…” Kou che ngực, chật vật tránh né mấy nhát kiếm tới tấp tấn công! Đột nhiên cảm giác bộ tóc giả bị túm, toàn thân bị giữ lại, đầu gối bị đạp mạnh, ngã quỵ xuống đất!
Không xong! Đứng dậy ngay!
Ý nghĩ ấy còn chưa kịp hiện xong trong đầu, cổ tay cầm kiếm đã bị đối phương đạp nhanh như chớp! Tiếp theo tứ chi đều bị cố định! Quỷ kiếm Muramasa với ánh sáng xanh đen u ám kề nơi họng hắn!
Lý Tiếu Bạch vững vàng khống chế tình hình, quỳ đè trên người Kou, lạnh lùng cười, “Sao tôi có thể thua dưới tay một con quỷ?”
Thiếu niên chém quỷ, thành người trời.
Quỷ chém quỷ, thành gì?
Tôi không cần thành người trời.
Chỉ cần thành người, là được rồi.
“Tôi thua…” Kou sững sờ mất một lúc, cuối cùng thả lỏng toàn thân nằm trên mặt đất, “Cách chiến đấu của cậu đúng là chưa gặp bao giờ.”
“Anh rất mạnh.” Lý Tiếu Bạch thu kiếm, nhận xét gọn lỏn, “Nhưng anh không thắng được tôi. Đòn đánh của anh đều xuất phát từ tập luyện võ thuật chính thống, judo, kiếm đạo… Cái gì cũng quy củ.”
Cậu nhìn xuống hắn từ trên cao, “Song tôi thì khác. Chiến đấu không quy củ mới dễ thắng. Kể cả cách tàn nhẫn như tự đâm mình bị thương hay cách đê tiện như túm tóc người khác, miễn thắng là được. Cho nên mới nói, anh không thắng được tôi.”
“Nói cũng phải…” Kou nhắm mắt mỉm cười, “Lại nhớ, Yuuyo cũng toàn ra chiêu loạn xà ngầu. Do đó tôi mới, mãi mãi không thắng được chị ấy…”
Ngày ấy, trên con thuyền cứu sinh, nếu tôi là người đầu tiên nghĩ ra việc máu người cũng có thể uống, mọi chuyện có lẽ đã khác rồi… Kokonoi Kou thở dài, “Cậu thắng, giết tôi đi. Từ đầu tôi đồng ý tham gia chỉ vì có thể được cậu giết. Được chết trong tay người giống Yuuyo, cũng mãn nguyện…”
Lý Tiếu Bạch lúc này đã đứng lên, càng choáng váng dữ dội. Nghe Kou lảm nhảm, cơn đau đầu càng bộc phát, cậu liền đạp mạnh hắn một đạp! Gầm lên! “Im mồm! Ai giống chị ta?! Tôi mà là chị ta, tôi chẳng bao giờ phí máu đi cứu một tên cặn bã cả ngày đòi chết!”
Kou bị đạp đau, ho khù khụ, đờ đẫn nhìn Lý Tiếu Bạch tập tễnh bỏ đi…
“Thế sao… Chị ấy sẽ thấy không đáng chết vì tôi ư… Cũng phải…” Hắn cười khổ, “Làm sao có thể để chị ấy thấy mình bõ công nào…”
“Kou-chan!!!”
Nhìn lại, bắt gặp gương mặt lo lắng của Seijin từ xa chạy đến.
Giống như từ thuở nhỏ, cậu ta đã thường xuyên đuổi theo mình như vậy… Còn mình? Hình như chỉ mải trông theo Yuuyo đi đằng trước chăng?
“Kou-chan!!! Mày…” Giọng Seijin vừa run rẩy vừa phấp phỏng, bịt lấy vết thương ứa máu của Kou, sau đó giáng cho hắn một cái tát!
Kou không đâu bị ăn tát, bụm mặt sững sờ ngồi im re, màng nhĩ ong ong…
“Mẹ kiếp, thằng đểu này!!!” Người đang túm vạt áo hắn hoàn toàn bùng nổ! “Sao lại đánh bằng kiếm thật?! Sao lại không chịu ngừng?! Tại sao?! Mày muốn chết sao?! Mày muốn chết đúng không?! Nhưng tao báo cho mày biết… Kokonoi Kou! Mạng mày do chị tao cứu! Mạng mày là của nhà tao!!! Tao chưa cho phép, ai cho mày tìm đường chết?! Mày dựa vào cái thá gì?! Tao báo cho mày biết?! Cả đời này chỉ cần tao chưa đồng ý, mày vĩnh viễn đừng hòng chết!!!”
Kou bị tên nhỏ thó trên người lắc đến ho khan liên tục, dần dần lại cười thành tiếng…
“Được…” Hắn thở dài, nghiêm túc và tỉ mỉ nhìn lại gương mặt đã lặng lẽ chú ý hắn từ phía sau suốt mười tám năm qua, gương mặt không quá giống Yuuyo, lại giống nhau ở nét cứng cỏi. Hắn ôn hòa thì thào, “Được. Mạng tao là của nhà mày. Cả đời này, mày chưa đồng ý, tao sẽ chưa chết.”
...............................
Chuyện ngoài lề: Có thể bạn chưa biết
Bạn A: Mỗi phần của Đi Đâu Về Đâu đều muốn thử phong cách sáng tác khác nhau?
(tác giả nào đó gật đầu lia lịa, hân hoan hân hoan)
Bạn B lạnh lùng hút thuốc: Nghĩa là sao? Không sợ loạn à?
(tác giả nào đó suy sụp vì bị đả kích, hai má hóp sâu…)
Bạn A tốt bụng an ủi: Được rồi được rồi… Thật ra viết cũng hay mà. Để tôi xem nào, phần của Ý là phong cách Anh khảng khái và ngắn gọn đúng không? Cơ mà vẫn hơi mơ hồ. Vào Tù thì là phong cách Mỹ nhỉ? Ờ, có mấy câu nhận ra là nói tiếng Anh trước rồi sau đó mới dịch ra…
Bạn B nhả khói: Phong cách gì chứ? Tôi thấy phần Nhật Bản đúng kiểu mấy cái yan tsun blah bleh quanh co lòng vòng một đống kính ngữ có chuyện không thèm nói thẳng… (thật hiểm độc!)
Bạn A: Cơ mà… Dàn ý tiếp theo phần Ả Rập của bà định viết thế nào? Bà biết phong cách văn học Ả Rập không?
(tác giả nào đó, đông cứng trong nháy mắt! Đau khổ quỳ xuống ORZ bóng ma vờn quanh…)
Bạn A bất lực: = = Chẳng lẽ… Bà chưa hề nghĩ đến vấn đề này?
Bạn B nhả khói: Đần thế này thì biết làm sao giờ…
Có thể bạn chưa biết – Hết
. /.
Chú thích:
1. Shamisen: Loại nhạc cụ ba dây của Nhật được chơi với một miếng gẩy đàn được gọi là bachi.
Lại minh họa bằng người mẫu quen thuộc:))
2 + 3 + 4. Về Quỷ kiếm Muramasa
Truyền thuyết:
Muramasa là thợ rèn kiếm nổi tiếng từ thời Muromachi đến thời Edo. Kiếm của ông có độ bén phi thường. Khi lãnh chúa Tokugawa Ieyasu lập nên nhà Tokugawa, thanh Muramasa bắt đầu trở nên nổi tiếng.
Tương truyền vì thanh kiếm này mà nhiều đồng đội cũng như người thân của Tokugawa đã ngã xuống, chính bản thân ông cũng bị Muramasa làm trọng thương. Vì thế trong thời đại của Tokugawa, ông không cho các binh sĩ của mình sử dụng kiếm Muramasa.
Nếu Masamune đại diện cho thanh kiếm hướng thiện thì Murasama đại diện cho một thanh ma kiếm bá đạo. Thiên hạ đồn rằng: một khi kiếm Muramasa đã tuốt khỏi vỏ, nó phải được nhúng máu trước khi tra vào lại. Vì thế người dùng kiếm phải tiêu diệt đối phương hoặc tự làm bị thương chính mình.
Có một giai thoại về 2 thanh kiếm này. Muramasa và Masamune cùng cắm thanh kiếm của mình giữa dòng suối. Thanh Muramasa cắt phăng tất cả còn thanh Masamune thì nhẹ nhàng để mọi vật chảy qua.
Một vị sư đi ngang qua đã nói rằng, kiếm của Muramasa là thanh kiếm tốt, nó cắt tất cả mọi thứ như nhau, nhưng kiếm của Masamune lại càng tốt hơn, nó không cắt những thứ không cần thiết.
Mặc dù câu chuyện trên chỉ là tưởng tượng nhưng cả Masamune và Muramasa đều được coi là những biểu tượng về nghệ thuật rèn kiếm của Nhật Bản.
Thực tế:
Muramasa là tên một thương hiệu kiếm, các vũ khí họ rèn đều được gọi là Muramasa. Quỷ kiếm Muramasa không chỉ một thanh kiếm cụ thể nào cả.
Trong số các Quỷ kiếm Muramasa, nổi danh nhất là Senko Muramasa đời đầu và Myouhou Renge Kyo hay còn gọi là Myouhou Muramasa, chuôi kiếm có năm chữ Myouhou Renge Kyo bằng Hán tự. Kiếm Muramasa thật thuộc hàng bảo vật quốc gia của Nhật Bản.

Ảnh ọt một tẹo:3 fanart Yuuyo by Niên Quái
Vài tấm fanart của chương này
Cậu nào đó by Quy Giáp Vạn Tẩy Y Tinh:))
2 người nào đó trong cảnh nào đó by Nguyệt Hộc:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.