Đi Đâu Về Đâu

Chương 28: Bắt chim là một môn học




...............................
Đã bắt se sẻ bao giờ chưa?
Rải thóc lên đất phẳng, cho một cành cây chèn lên buộc bằng một sợi dây thừng, người thì núp đi, rình từ xa.
Chú chim bé bỏng đáng thương rụt rè đáp xuống, quan sát xung quanh, lách tách nhảy, đi vào bóng râm, cúi đầu mổ thức ăn…
Và rồi chỉ cần giật khẽ…
Một đòn là xong xuôi gọn lẹ.
Đây là cái bẫy đơn giản nhất, vậy mà trăm ngàn năm qua, chim sẻ vẫn mắc mưu.
Đại khái, vì chúng thích ăn thóc?
Vậy thì, có thể dụ dỗ con chim kia lọt bẫy, phải dùng thứ gì?
Seus suy đi tính lại câu hỏi này, xem đi xem lại đoạn băng ghi hình buổi tiệc ngày hôm đó, vẫn mù mờ chưa thể xác định ra mục tiêu của đối phương là gì.
Theo kinh nghiệm lần đầu gặp nhau, cậu ta tựa hồ chuyên trộm tác phẩm nghệ thuật mà trộm tranh là chủ yếu. Thế nhưng hôm ấy, Lý Tiếu Bạch đều đứng nhìn chằm chằm trước mỗi một bức vẽ rất lâu, thậm chí còn quan sát một cái chén trang trí cổ lỗ sĩ gần nửa ngày… Cuối cùng chẳng hành động gì, cứ thế rời đi, mà tiệc tùng xong kiểm tra đồ đạc cũng không thấy mất món nào.
Có nghĩa… Thứ cậu ta cần không ở đó?
Không có thóc, chim sẻ liệu có thể còn mắc mưu?
“Galant, hủy bỏ toàn bộ hành trình cho ngày mai, sắp xếp gặp riêng đại diện của bang Hanshin Nhật Bản một chuyến.”
“Vâng, thưa đại thiếu gia.”
Nào, trước tiên kênh cái rổ vậy…
...............................
Mối quan hệ giữa bang Hanshin và gia tộc Leo hết sức vi diệu.
Tuy đều là tổ chức mang tính chất xã hội đen như nhau, song phương vẫn buôn bán qua lại, kể từ khi thế lực bang Hanshin thăng dần, nhà Leo cũng đẩy mạnh độ ảnh hưởng của gia tộc mình đối với khu vực Đông Á, trước đó thậm chí còn từng nghĩ đến chuyện kết quan hệ thông gia cùng bang Hanshin. Và rồi cái chết ngoài ý muốn của Hanshin Yuuyo đã làm lỡ dở tiến trình, mà thế lực bang Hanshin kể từ sau sự kiện ấy cũng mỗi lúc một suy nhược, hiện nay gần như đang trong tình trạng phụ thuộc, việc thông gia hai nhà cứ thế giậm chân tại chỗ…
Từ lúc rời khỏi nhà Leo, Hanshin Seijin vẫn một mình ngồi ở lầu hai.
Hắn nghĩ về rất nhiều việc, nhớ đến chị gái ngày tổ chức còn lớn mạnh, cũng nhớ đến tình trạng hiện tại của bang nhớ đến một câu nói chắc nịch của thiếu niên tóc đen lẫn khung cảnh đối chọi đẫm máu, cũng nhớ đến ánh mắt quyến luyến khi Kou nhìn cậu, quyến luyến tới nỗi làm hắn hờn ghen trong lòng nhớ đến cuộc tranh chấp thừa kế kịch liệt trước kia, cũng nhớ đến vận mệnh bang giờ đây nằm trong tay người lãnh đạo là hắn, hắn phải có trách nhiệm của riêng hắn…
Seijin lại nghĩ đến thời khắc Seus tạm biệt, đã vươn một cánh tay ôm hắn nửa răn đe nửa khuyên nhủ, ghé bên tai hắn mà rằng, “Đừng gây chuyện sỉ nhục gia tộc, đừng quên mình là Mafioso…”
Đúng vậy, là Mafioso, là Man of Honour… Rồi mới đến là Seijin.
Khẩu khí gã đàn ông kia trầm thấp và chậm rãi, như thể thấu đáo hết thảy trong lòng bàn tay. “Cậu Hanshin mang họ khác mà vẫn có thể kế thừa bang Hanshin, ắt hẳn ít nhiều cũng nhờ sự ủng hộ của nhà Kokonoi nhỉ? Nghe nói quan hệ cá nhân giữa cậu Hanshin và thiếu gia nhà Kokonoi rất thắm thiết… Cuộc tranh đấu giành giật lên ngôi cao chắc chắn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhà Kokonoi, ở cái thời điểm này nếu bị tra ra vết nhơ nào, nhất định là đòn công kích chí mạng, đúng không nào?”
Đây coi như là lời đe dọa trắng trợn.
Seijin cười khổ… Kou à, mày thực chất mới là tử huyệt của tao.
“Bang chủ có gì phân phó?”
“Giả vờ sơ sểnh để lộ cuộc thi đấu tuyển chọn sát thủ do nhà Leo tổ chức tại gia cho cậu ta biết, không được phép khuyến khích cậu ta đi… Cũng không cần phải ngăn trở.”
Seijin tựa lưng vào ghế, thở dài thật dài.
...............................
Chế độ sát thủ của Mafia cần minh bạch, công bằng hơn người ngoài tưởng tượng rất nhiều. Cứ cách năm năm lại tuyển chọn một lần, kết thúc công khai ngay trong dịp hội nghị các gia tộc.
Chỉ có điều mấy năm gần đây, so với để người nhà mình đi đảm nhiệm công việc nguy hiểm, thì các băng nhóm Mafia dần có xu hướng thuê sát thủ chuyên nghiệp có tiếng tăm tốt từ đông đảo tổ chức sát thủ hơn. Thành thử, các sát thủ tài năng dần giảm bớt trong giới Mafia, mấy thập niên rồi vẫn chưa có cao thủ nổi trội xuất hiện, đếm đi đếm lại nhiều nhất cũng chỉ chọn được cấp bậc sao vàng. Cũng khó trách một thế hệ trẻ như Benito tóc xoăn hay Cosimo lệch mũ đều đã bắt đầu nghi ngại về sự tồn tại của sát thủ sao pha lê.
Nhưng ở lần tuyển chọn này, khác những lần khác, khi cuộc thi đấu bắt đầu thiếu gia Seus đã tuyên bố, nhất định tìm được một sao pha lê.
Vinh quang, luôn là món vũ khí để con người ta liều mạng.
Huống hồ hội nghị các gia tộc vốn là cho họ khoe khoang sức mạnh, hay còn nói nó là sự cạnh tranh ngầm giữa các tổ chức.
Vì thế nhân số đăng ký ở các gia tộc tăng vọt lên!
Trong ngày tuyển chọn, biệt thự nhà Leo lũ lượt người người nối đuôi nhau ra vào, đại sảnh trung tâm luôn được ca tụng là rộng bạt ngàn mà lúc này lại xuất hiện trường hợp “đông người đến nỗi chen không vô”! Giữa tiếng người ồn ã, ngay cả người hầu quen đi lại, nâng khay bằng một tay cũng chỉ có thể cố sức giơ cao đồ uống lên, lách qua từng kẽ hở…
Dịp hỗn loạn như thế, ắt nhiên là cơ hội tốt nhất để đột nhập vào nhà Leo bấy lâu canh gác nghiêm ngặt.
Hắn không tin, cậu sẽ bỏ qua.
Chống cằm ngồi nơi ghế chính, Seus quét đôi mắt lạnh về phía đấu trường lẫn đám đông các thí sinh dự thi, chẳng thấy bóng Lý Tiếu Bạch đâu cả.
Mượn động tác nâng ly đọc lời chào mừng, hắn liếc sang hướng bang Hanshin, Hanshin Seijin không hề ngẩng đầu nhìn hắn.
Seus thu hồi tầm mắt, nét mặt không suy suyển ngắm nghía chiếc ly đế cao óng ánh trong suốt, nghe quản gia thì thầm báo cáo tình hình…
Toàn bộ biệt thự mở hết máy quay, nhân viên theo dõi nhiều gấp đôi thường ngày! Từng góc chết đều bố trí bảo vệ, từng căn phòng đều gài bẫy. Bức tranh gốc được giấu tít trong cùng khu biệt thự, mật khẩu nhiều đến nỗi cả Seus cũng không nhớ hết…
Chỉ cần Lý Tiếu Bạch đến, hắn không tin không bắt được cậu.
Giờ thì hắn chỉ tò mò sẽ bắt được cậu ở đâu.
Hệt như một trò chơi mà kết quả xuất hiện bất kỳ lúc nào, hắn sẽ chơi thật chậm, thật hào hứng.
...............................
Benito tóc xoăn ngỡ mình sắp mù tới nơi.
Số lượng khách khứa ghé thăm hôm nay đồ sộ nhất trong lịch sử làm việc của gã! Chủ nhân lại đòi hỏi phải ghi chép lại từng vị khách lạ mặt và in thành từng tập cứ một tiếng update một lần… Thế là ai nấy trong phòng theo dõi đều mệt phờ râu trê!
Dân kỳ cựu còn đỏ ngầu mắt nữa là lính mới được điều đến hỗ trợ.
Càng kỳ quặc hơn, quản gia còn lén nhắc gã, ngay cả lính mới cũng phải theo dõi, thấy có vấn đề là báo cáo ngay.
Công việc dồn dập gấp hai lần, mệt mỏi nặng nhọc gấp hai lần… Benito hay nhởn nhơ là thế mà giờ đã hết cả hơi nói chuyện.
Cosimo đứng cạnh lầm lầm lì lì, chẳng hó hé nửa câu, chỉ liên tục nhấc lên nhấc xuống đỉnh cái mũ rách của gã giữa cuộc lộn xộn, càng nhìn gã, càng bực mình…
Khi bảng ghi tên đã chật ních, mọi người đều ngồi phịch xuống ghế giả chết, bấy giờ Benito mới kêu Cosimo lên lầu hai lấy bảng mới, gã kia lại rề rà bao lâu không muốn nhấc chân, cuối cùng vẫn phải cầm giấy tờ ra cửa…
Giây phút khi cánh cửa phòng theo dõi đóng lại, Cosimo lưng còng lập tức đứng thẳng tắp!
Điều khiển từ xa trong tay hơi động đậy, máy quay toàn dãy hành lang liền cố định tại một hình ảnh không người. Ngẩng đầu giơ ngón giữa với một chiếc máy quay trong góc đã mất tác dụng, “Cosimo” vừa nhanh nhẹn cởi đồng phục vừa ném xập giấy trong tay vào thùng rác…
Seus đã vẩy nắm thóc ngon ra, còn rất ăn ý thanh lọc sân khấu, cậu dĩ nhiên không bỏ lỡ cơ hội này.
Nhưng mà phương pháp lên sân khấu cũng không chỉ có mỗi một cách dựa vào bang Hanshin.
Màn biểu diễn ngày xưa của Lod ở Florence dạy cậu rằng có thể cải trang thành một nhân vật chắc chắn có mặt tại biệt thự, và tất nhiên phải là nhân vật nhỏ nhặt nhìn xong là quên.
Vào thì tương đối dễ, song chuyển bức tranh to lớn đến thế ra ngoài, không mượn bang Hanshin che giấu cho thì không thể.
Lý Tiếu Bạch thật sự hối hận trước kia không hỏi Lod đã dùng cách gì để ăn trộm được bức tranh ấy.
Tình hình trong đại sảnh có vẻ đang rất sôi động, đường ống dẫn dưới lòng đất gần đó còn nghe loáng thoáng tiếng hoan hô vỗ tay… Cậu dùng phần mềm Lod để lại tắt máy chiếu tia hồng ngoại trong ống dẫn, đeo găng tay, đoạn cắt phựt dây an toàn đeo trên lưng đi, tụt xuống trong nháy mắt! Im ru đáp đất, song song đó cắm mạnh hai máy nhiễu xuống nút kiểm soát dưới nền nhà! Đèn báo động màu đỏ vừa lóe lên đã tối sầm đi, âm thanh chưa kịp réo lên đã tắt ngúm!
Tốc độ xâm nhập quá nhanh, chưa một ai phát hiện…
Mấy vấn đề thuộc về mật mã chỉ có thể dựa vào Nanae Ashita cách xa nghìn trùng.
May mà đã động tay động chân một ít ở phòng theo dõi rồi, chứ không trong ngôi biệt thự không bắt được tín hiệu, cậu cũng chịu bó tay thôi.
Quý ngài sát thủ gật đầu hài lòng với đợt hành động mới rồi, xem ra, cậu chọn vai Cosimo để tiến vào phòng theo dõi quả nhiên là đúng.
Tên bạn nối khố Itsuki của Lod cũng rất giỏi, có thể hóa trang cậu thành một kẻ hoàn toàn khác!
Đáng tiếc, vì cái chết của Lod, đối phương lúc này hình như hơi bị ghét cậu…
Vượt bao chướng ngại, thử thách, vô số lần nan nguy, phá vỡ tầng mật mã mạnh để đột nhập tầng hầm, cuối cùng trông thấy bức Guernicađược cất trong kho vàng lóng lánh hoa mắt cứ như thể sào huyệt hải tặc giấu kho báu của gia tộc Mafia nọ, cậu cũng không thấy nó khác bức dỏm kia điểm nào.
Nhưng khi nhìn qua lớp kính đặc biệt, trông thấy con thỏ thô bỉ và một chữ L uốn éo tại mép tranh, cậu bất giác muốn cười… Nhìn cái mặt con thỏ và nét chữ bay múa ấy, cậu hồ như mường tượng được ra điệu bộ vẽ bậy của Lod lúc ấy!
À, là như thế này à…
Bức tranh là vật chết, vốn dĩ chẳng có chỗ khác biệt. Thực sự, vì cất thêm tình cảm con người nên mới đặc biệt thế thôi.
...............................
Buổi tuyển chọn trong đại sảnh đã vào giai đoạn chung kết.
Hanshin Seijin đĩnh đạc ngồi tại ghế của mình, không tỏ ra bất mãn vì mọi thí sinh tham dự của bang mình đều chỉ đạt đến cấp sao vàng.
Tình hình của bang Hanshin khác biệt các nhà khác.
Vừa mới trải qua sự tiếp nhận quyền lực, sức mạnh tổ chức được thống nhất lần nữa, ém mình là việc trước hết. Mang một cấp sao pha lê mà ai ai cũng dòm ngó về, cây càng cao càng dễ bị gió quật, chưa chắc đã là hay.
Thế nhưng đôi khi, gió quật chẳng ở vấn đề cây cao hay không.
Mà là trên cây có loài chim nào đậu.
Nếu trùng hợp là con chim sẻ ai đó hứng thú, cũng sẽ phiền phức chẳng kém gì.
Bang chủ bang Hanshin thấy Seus và mọi người vừa cười nói vừa thong dong bước về phía hắn, đã lờ mờ đoán ngay ra, nhịn không được cười khổ tự giễu.
“Anh biết cậu ta ở đâu không?” Seus đứng cạnh hắn, vẻ mặt hoàn toàn không liên quan đến câu hỏi.
“Không biết.” Seijin nhún vai. Hắn không biết thật.
Thực tế thì chỉ khi nào cần hắn giúp, Lý Tiếu Bạch mới xuất hiện, còn phần lớn thời gian đều mất tăm mất dạng.
“Bang chủ bang Hanshin hình như không nghe thấy tôi hỏi gì…” Đối phương hiển nhiên không tin.
Seijin nhẹ giọng cười khẩy, “Anh Leo coi thường tôi quá. Tôi bây giờ, trước tiên là bang chủ bang Hanshin, sau đấy mới là Abe Seijin. Nhất bên trọng, nhất bên khinh, tôi chia rạch ròi. Il Mafioso non danneggerà la sua famiglia(1)…”
Seus Leo liếc hắn, thản nhiên lặp lại, “Il Mafioso non danneggerà la sua famiglia.”
Seijin chuyển mắt nhìn cái giá đựng kiếm tối thẫm đằng sau, chỉ tay vào thanh dài nhất trong số chúng, “Tôi không biết cậu ta đến khi nào, hiện đang ở đâu, ra tay bằng phương thức gì. Tôi chỉ biết bức tranh kia cuối cùng sẽ được đặt trong vỏ tachi(2).”
Seus nhếch mép, “Vậy là đủ rồi.”
Ra là thế, dùng cái này ư? Một biện pháp mờ nhạt quá kín kẽ. Mang một bức tranh lớn ra ngoài kiểu gì cũng gây chú ý, không ngờ còn có thể lợi dụng vũ khí thí sinh hôm nay cầm theo, khéo léo vô cùng.
Tuy nhiên, có khéo léo cỡ nào đi chăng nữa, chỉ cần bị bán đứng, sẽ mất hết ý nghĩa.
Hắn quay đầu ra hiệu bằng mắt, lập tức có một nhóm người giám sát quanh giá để kiếm kia.
Chơi cũng lâu rồi. Rút dây thôi.
...............................
Lý Tiếu Bạch ngồi xổm trong kho vàng nhà Leo suốt bao lâu mới cuộn được bức tranh to đùng kia sao cho vừa với vỏ kiếm.
Cậu lấy từ trong bao đồ nghề ra một cái vỏ gấp, kéo thẳng ra, thoạt nhìn giống thanh tachi sau lưng Hanshin Seijin trong đại sảnh như hai giọt nước!
Xử lý bức tranh ổn thỏa, cậu nhanh nhẹn thay thành đồng phục vệ sĩ của nhà Leo, sau đó điềm nhiên rút máy nhiễu cắm trên tường…
Thoắt chốc, toàn biệt thự nhà Leo réo như chưa bao giờ được réo!
Kho vàng cắt điện trong tích tắc! Chỉ có chuông báo động đỏ chót vẫn điên cuồng nháng lên…
Ba cánh cửa bảo vệ bên ngoài sập xuống! Cả kho vàng phút chốc trở thành một không gian kín bưng! Hơi độc phun ra từ bốn phía tường…
Cậu núp trong một góc không ai chú ý, đeo mặt nạ bảo hộ, nhắm mắt bắt đầu tính giờ.
Hơi độc tan, người bên ngoài lập tức phá cửa xông vào!
Cậu đã gài đạn khói từ trước, vừa vặn ôxi trong bình dưỡng khí cạn.
Linh hoạt tháo mặt nạ bảo hộ, một tay cậu túm xương cổ của kẻ đầu tiên vọt vào, khẽ dùng sức, “rắc” một tiếng đối phương đã mềm oặt gục xuống… Nhanh nhẹn đeo mặt nạ bảo hộ vào mặt đối phương, nhân thể giật sao ngực và súng của hắn, cậu xoay tay dùng báng súng nện xỉu kẻ thứ hai vọt vào chứng kiến nửa sau của cuộc hành hung, thế rồi cậu quay đầu giả bộ hét to cùng nhóm người ập vào đằng sau…
Ánh đèn đỏ rực trộn với sương khói dày đặc, các vệ sĩ mặc đồng phục y chang nhau, chạy ra chạy vô, lộn xộn hết nói…
Khi cậu cúi mặt khiêng kẻ địch hôn mê ra khỏi kho vàng, không để bất luận một ai chú ý cậu.
Mà vỏ kiếm dài nhỏ chứa đựng bức tranh, đang trượt thẳng theo đường ống nước trong vách tường.
Khi chuẩn bị, Lý Tiếu Bạch đã lập kế hoạch rất lâu.
Chẳng hạn như với chất liệu và kích cỡ bức tranh ước lượng nặng bao nhiêu, rồi thì sức đẩy của dòng nước với vỏ kiếm, thiết bị đẩy mini lắp nơi đuôi vỏ phải làm sao trong vòng năm phút mới có thể đẩy bức tranh trôi đến khoảng cách hợp lý, làm sao âm thanh chấn động sẽ không để ai nghe thấy… Theo sơ đồ ống nước Lod vạch, khoảng cách không xa đại sảnh trung tâm là nhà vệ sinh, tại đoạn ngoặt đầu tiên của ống nước.
Âm thanh còi báo động mới rồi rõ ràng đã làm kinh động đám đông, nhưng buổi tuyển chọn diễn ra nơi đại sảnh vẫn chẳng bỏ lửng. Chỉ có bảo vệ đi tuần trên hành lang đều bị điều động đến kho vàng, càng tiện cho Lý Tiếu Bạch thoát thân xong chạy đến nhà vệ sinh.
Sát sao xem đồng hồ đeo trên cổ tay, cậu tranh thủ thời gian rút con dao trong tay áo, sau mấy giây chặt đứt ống nước, vỏ kiếm đen dần dần lộ đầu… Nhanh chóng lau khô chiến lợi phẩm, quý ngài sát thủ vứt bỏ bộ đồng phục dơ dáy trên người, đoạn mặc đồ Tây có huy chương của gia tộc Hanshin, nhìn gương chỉnh lại đầu tóc, đeo kính râm, thế rồi trở ra nghiễm nhiên như không có việc gì…
...............................
Trong khoảnh khắc từ xa xa thấy Hanshin Seijin, Lý Tiếu Bạch tự dưng thấy không ổn.
Cảm giác không lý do, chúng ta hay gọi là trực giác.
Cậu nghĩ trực giác lần này của mình đến quá chậm.
Vì khi cậu phát hiện ra điểm bất ổn, đường trước đường sau đều đã bị chặn.
Seus Leo đứng ở nơi rất xa, xuyên qua đám đông, mỉm cười nâng ly về phía cậu, “Cheers!”
Khốn kiếp!
Cậu cắn răng, tức thời đập vỡ vỏ kiếm, rút phắt một thanh tachi chất liệu đặc biệt, vung kiếm chẳng ngoái đầu lấy một lần!
Món hung khí dài 2.6 mét, dù có là thép luyện mỏng mấy, người bình thường cũng khó mà khống chế tự nhiên được cái chiều dài này.
Nhưng nếu đặt trong tay người biết dùng, thì lực sát thương không phải vừa đâu!
Tiếng la hét thảm thiết và máu tươi tung tóe thoắt cái đã át cả độ huyên náo khắp đại sảnh!
Tất cả nhân vật xã hội đen trong đại sảnh đều khiếp hãi nhìn về phía này!
Seus cũng khá kinh ngạc. Hắn tưởng vỏ kiếm chỉ là lớp ngụy trang để giấu bức tranh thôi, ai dè bên trong cất một thanh kiếm thật!
Vũ khí lạnh chẳng thể được coi là binh khí ưu tú nhất trong xã hội hiện đại.
Nhưng dưới tình huống địch đông ta ít, không gian có hạn, loại vũ khí siêu dài này tuyệt nhiên là lựa chọn tốt nhất!
Vì sợ ngộ thương phần đông các nhân vật cộm cán, phe Leo không dám nổ súng bừa bãi, mà thanh kiếm kia lại vạch ra một phạm vi nhất định không để ai áp sát Lý Tiếu Bạch. Nhất thời, cục diện thành bế tắc.
Quý ngài sát thủ không chờ chúng phá vỡ sự bế tắc của cục diện, chém mấy kiếm bức lui đối phương, cậu liền xông thẳng về hướng Seus.
Lực lượng ta địch quá chênh lệch.
Ra khỏi căn phòng là đối phương có thể nổ súng, đến lúc ấy cậu mất hoàn toàn ưu thế. Còn cứ mãi ở đây, đối mặt với cả căn phòng ngồn ngộn Mafia, chung quy vẫn chết chắc.
Tình huống thế này, cách thoát thân duy nhất, đại khái chỉ có bắt con tin.
Không phải lần đầu tiên Lý Tiếu Bạch bắt cóc Seus.
Nhưng lần này, đối phương đã có chuẩn bị.
Kiếm còn chưa chạm được vào cổ hắn đã bị một sợi xích bền chắc quấn chặt, mượn xung lực của cậu, quăng cả người cả kiếm sang một bên.
Chủ nhân của sợi xích là một thanh niên có đôi mắt màu xanh lam lạnh lùng, coi bộ chính là vệ sĩ của Seus, rất mạnh, thanh kiếm của cậu bị xích quấn không rút được ra!
Quý ngài sát thủ tấn công không thành chẳng nhụt chí, cậu nghiêng người rút khẩu súng của tên Mafia đứng đơ ngay gần đó ra, nã thẳng ba phát đạn về phía thanh niên mắt lam!
Ba tiếng súng chói tai tức khắc kích thích mọi người!
Chúng không thể nổ súng, nhưng đối phương lại có thể!
Sự kinh hoàng đột ngột ban đầu trôi đi, xã hội đen nhanh chóng phản ứng lại, tự rút vũ khí tìm kiếm vật che, tham gia đội ngũ chiến đấu…
Cực kỳ bất lợi cho Lý Tiếu Bạch…
Lựa chọn duy nhất hiện nay của cậu là bắt Seus Leo nhưng không được giết, nếu không chẳng còn ý nghĩa.
Mà thanh niên mắt lam khá lợi hại kia chỉ trúng một đạn trên cánh tay, tuy đã buông lỏng thanh kiếm của Lý Tiếu Bạch nhưng không ảnh hưởng việc hắn phản đòn. Sợi xích màu bạc kia không ngờ còn dài hơn cả thanh kiếm của cậu! Nếu phải kể loại hung khí chém ngang một đường như một thanh kiếm dài có khắc tinh gì, thì ấy chính là món binh khí mềm như roi, như xích…
Sự áp chế trên vũ khí khiến cậu khá bực dọc, tứ phía chốc chốc lại có kẻ bắn lén khiến cậu hết sức phân tâm, súng đang cầm đã bắn hết đạn, tình thế bất lợi cực độ làm cậu quyết ra tay thật!
Lần thứ ba kiếm bị xích đối phương quấn lấy, quý ngài sát thủ nheo mắt, đồng tử rụt lại! Thẳng tay vứt vũ khí, dao trượt khỏi cổ tay áo, cậu phi thẳng đến chỗ mục tiêu!
Thanh niên mắt lam sững sờ lắm, nhất thời không kịp thu vũ khí, phản xạ đầu tiên là giơ thân ra chắn!
Cánh tay cụt trơ cả xương trắng phun máu như thác, kèm theo tiếng súng quyết đoán cắt đứt màn chiến đấu kinh hồn của Lý Tiếu Bạch.
Quán tính phát đạn quá mạnh, cả người cậu ngã bay ra sau, còn chưa đứng lên đã bị đối phương giẫm xuống cổ tay.
Hoàn toàn bàng quan bả vai đầm đìa máu của sát thủ, Seus lạnh tanh chĩa súng nã hai phát xuống hai chân cậu! Tiếng súng vang dội cùng động tác nhuần nhuyễn tựa thể đang giẫm nghiền một con kiến…
Hành động tàn bạo của gã đàn ông, mùi thuốc súng và mùi máu kích thích khiến toàn sảnh lâm vào yên lặng tuyệt đối…
Cơn đau thốc lên làm tầm mắt cậu đen kịt! Hai chân trúng đạn run rẩy dưới vũng máu lênh láng… Tuy chưa rên lấy một tiếng, nhưng gân xanh trên cổ đã căng lên vô phương kiểm soát!
“Can đảm.”
Seus giẫm lên phần cổ tay không bị thương duy nhất của sát thủ, từ trên cao nhìn xuống cậu, nhẹ nhàng lau súng.
Cậu thở hổn hển, muốn giữ thần trí tỉnh táo, mà thân thể lại càng run dữ dội hơn nữa…
“Đưa Dino đi chữa trị.” Seus gật gật đầu với thanh niên mắt lam đã cụt mất nửa cánh tay, “Lần này nhờ công anh.”
“Vinh hạnh của tôi.” Dino mắt lam tuy đau đến nỗi môi đã trắng bợt, vẫn cố kính cẩn hành lễ rồi mới rời đi theo người hầu.
“Còn cậu…” Seus bỏ chân ra, nhìn thuộc hạ xông lên trói cậu lại, hắn nhếch mép, “Còn cậu, cậu bé ăn trộm, cậu phải gánh chịu trách nhiệm bởi đã năm lần bảy lượt vũ nhục tôn nghiêm của gia tộc Leo.”
Mất máu và đau nhức đã khiến Lý Tiếu Bạch chẳng còn giữ được ý thức rõ ràng, nên những chữ này, cậu căn bản nghe không lọt tai. Và đương nhiên mệnh lệnh tiếp theo “treo cậu ta ở phòng hành hình” của Seus, cậu càng không nghe thấy.
Cậu bây giờ, chỉ mải nghĩ: Dao tôi rớt trên đất, ai nhặt cho tôi?
. /.
Chú thích:
1. Il Mafioso non danneggerà la sua famiglia: Câu tuyên thệ của Mafia, đại ý “không làm hại đến gia tộc” (Mafioso never do harm to his family), sau đó Bố Già thường sẽ trả lời “Li perdono”, đại ý “Ta tha thứ cho ngươi” (I forgive you).
2. Tachi: Loại kiếm dài Nhật được trang bị cho tầng lớp samurai trong thời kì phong kiến tại Nhật Bản. Loại kiếm nổi tiếng katana được cho là một biến thể được phát triển từ tachi. Tachi dài hơn katana.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.