Đi Đâu Về Đâu

Chương 9: Ăn để sống chứ không phải sống để ăn




...............................
Tháng Ba, mùa hoa anh đào Nhật Bản nở rộ, cũng là mùa mưa hiu hắt.
Hạt mưa tí tách từ Kiyomizu(1) rả rích đến tận khu phố Higashi Tenno(2), tan mình xuống mặt đất cô quạnh…
Người đi đường đều xòe ô, không ai thấy mặt ai.
Những tòa chung cư san sát nơi khu trung tâm thương mại Kyoto mịt mờ trong màn mưa, bụi lãng đãng trong từng chiếc bóng đè chồng lên nhau…
Tầm Kurokawa Ryuichi bước ra khỏi tòa nhà công sở, bị cô nhân viên lễ tân mới gọi giật lại.
“Kurokawa-san, ngại quá, nhờ chú mang giúp cháu hồ sơ này đến chi nhánh Ban tài vụ không?”
Cô nàng hờn dỗi đỡ má bằng những ngón tay mảnh khảnh với bộ móng cầu kỳ, “Công việc lu bu quá, cháu không đi được” Vừa nói vừa liếc mắt ra cơn mưa rào rạt ngoài tòa nhà…
Chắc, không phải bận việc quá không đi được, mà đơn giản là không muốn đội mưa đi đưa đồ thôi chứ gì?
Ryuichi nhắm mắt, đẩy gọng kính theo thói quen, gật đầu đồng ý, “Được, Kuchinashi-san cứ giao cho tôi.”
Đáp án này tuyệt đối không ngoài dự liệu, cô gái lễ tân tên Kuchinashi mỉm cười hài lòng.
Bao hồ sơ được trao cho người đàn ông xong, Kuchinashi hứng khởi lấy lọ sơn móng tay đang tô dở từ ngăn kéo, tiếp tục ngồi nơi ấm áp vẽ vẽ lên móng tay xinh đẹp của cô. Ryuichi cẩn thận cất hồ sơ vào áo tránh ướt, sau đó một tay cố sức bung ô, chen ra cửa công ty, hứng mưa gió ra đi…
Kurokawa Ryuichi, chính là nhân vật lành tính thường thấy ở các văn phòng công sở của chúng ta.
Tướng mạo bình thường, tính cách nhu nhược, không có gì nổi bật, nếu công ty tổ chức chụp ảnh tập thể cũng sẽ nép mình vào một góc ảnh.
Không trải qua gió dập sóng dồi, cũng không có tài hoa hơn người, chìm lỉm trong số hơn ngàn vạn nhân viên văn phòng của Nhật Bản, mỗi ngày ra đường khoác bộ đồ Tây u ám tầm thường, xách chiếc cặp giấy tờ kiểu dáng phổ thông nhất, chen chúc lên tàu điện, đi đứng gấp gáp.
Khi còn trẻ cũng từng hăng hái ôm tham vọng được thăng chức được tăng lương, theo thời gian dần trôi, sự thật khắc nghiệt cũng ngày một sáng tỏ, vì thế an phận thủ thường không dám tranh đoạt.
“Giữa đường thấy chuyện bất bình” sẽ không dám “chẳng tha” đâu, nhưng cũng không đời nào chủ động làm việc xấu. Tuy bị mờ mắt trước lợi nhuận, nhưng tóm lại tâm địa thiện lương. Mọi thứ đều hời hợt, và cũng không ganh đua trong chuyện hôn nhân. Bấy nay sau giờ tan tầm, Ryuichi đều giết thời gian ở quán rượu.
Nhân sinh như vậy, vốn dĩ, ông ta nghĩ cứ sống thế cả đời.
Cả đời.
Kurokawa Ryuichi chưa từng nghĩ cả đời rốt cuộc là bao lâu.
Vì chẳng ai lại đi suy nghĩ về vấn đề này.
Trừ phi cái chết treo ngay trước mắt.
Một giọt mưa rất lớn vỡ trên tán ô, phát ra âm thanh khá vang.
Ryuichi đứng thừ ra, giơ ô đứng nơi góc đường bất giác bừng tỉnh! Ông ta nhận ra mình đang đứng nhìn đường đến ngẩn người… Chắc là, lại làm những người qua đường khác khó chịu rồi?
Bèn vội vàng lui sang một bên, đứng đầu một cái hẻm tăm tối, ông ta cúi đầu nhìn bao hồ sơ trong áo khoác, xác nhận nó không bị dính nước mới thở phào… Thế rồi sững lại!
Trong hẻm, hình như có gì đó…
Ông ta rụt lui về sau theo phản xạ, nhấc tay chùi lung tung mắt kính bị mưa bám dày, cẩn thận nhìn rõ những thứ màu đen trong hẻm, không khỏi ngỡ ngàng…
Đẹp quá…
Chú mèo màu đen… À không, thiếu niên.
Tứ chi mảnh khảnh và dẻo dai, ngồi tựa nơi tường hẻm, mưa tẩm ướt má tóc đen của cậu thoạt nhìn mềm mại làm sao, hạt mưa lốm đốm tựa món trang sức điểm xuyết đọng nơi đuôi tóc, làn da mật dẫn theo cảm giác ướt át hớp hồn trong làn mưa lây rây, đôi mắt khép hờ cụp nhẹ dưới rèm mi dày, bờ môi hé nhuộm màu nhàn nhạt được nước giội rửa lại mang vẻ mềm mại khôn cùng… Ryuichi bất giác đưa tay lên bịt mũi, đi về phía trước từng bước, khoảng cách dần ngắn lại làm ông ta có thể quan sát cậu thiếu niên ngồi giữa trời mưa này một cách rõ ràng hơn.
Hẳn đã dầm mình trong mưa thật lâu, áo quần thiếu niên ướt sũng, mưa trườn khắp da thịt cậu… Từ tóc chảy xuống sườn mặt và cần cổ tinh xảo, theo ***g ngực phập phồng len vào trong lớp áo hở nửa… Mưa để lại trên bàn tay đặt trên đầu gối cậu từng giọt nho nhỏ, sau đó ngoằn ngoèo lăn xuống ngón tay thon dài, rỏ xuống từ rung động ngón tay…
Ryuichi đứng chôn chân tại chỗ, ô trong tay lệch sang một bên cũng không biết, nửa người bị mưa xối ướt…
Cậu bé này, là ai?
Tại sao ngồi một thân một mình ở đây như chú mèo lạc vậy?
Xỉu à? Đang ngủ à? Không rét à?
Ô ô, mắt cậu ấy mở kìa… Nhìn… Nhìn sang đây sao?
Không, không nhìn tôi…
Thế nhìn ai?
A, không nhìn ai hết…
Ánh mắt thật lạnh lùng… Nhưng mà, tại sao vẻ xa cách ấy, lại khiến cậu ấy trông đáng thương đến vậy…
A, đừng nói cậu bé này… không muốn sống nữa nhé?!
Ryuichi lại dợm bước lên trước, lo lắng nhìn cậu…
“Meo…”
Tiếng mèo mỏng manh truyền đến từ bên cạnh thiếu niên, một chú mèo mướp đen trắng ló ra từ giữa thân mình và cánh tay thiếu niên, bộ lông ướt đẫm, cơ thể nhỏ bé run run…
“A… Mèo hoang…” Ryuichi bất thần lào thào…
Tóc thiếu niên khẽ rung động, rồi chợt ngẩng lên chầm chậm, con ngươi màu mực dừng trên gương mặt Kurokawa Ryuichi…
Ryuichi bị ánh mắt ấy gây cảm giác như vừa bị điện giật! Theo bản năng muốn lùi ra sau, lại bị câu của thiếu niên đóng đinh tại chỗ!
“Ê, ông chú.” Thiếu niên lạnh lùng tóc đen mắt đen cất tiếng, đượm mùi cám dỗ, “Muốn nhặt tôi về nuôi không?”
Bộp!
Bao hồ sơ gói ghém kỹ trong ngực Ryuichi bị rớt xuống đất, lộn xộn hết chỗ nói.
Ô đã nghiêng hẳn sang một bên, mưa hắt vào mắt kính, trong tầm mắt chỉ thấy nhạt nhòa không thực…
Cậu ấy nói… gì cơ?
...............................
An phận lâu lắm, chừng như quên bẵng mất mình là người xấu.
Lý Tiếu Bạch cúi đầu, lặng yên vẩy máu của người phụ nữ dính trên lưỡi dao.
Lần này, hình như là lần đầu tiên Lod tận mắt nhìn thấy cậu giết người thì phải?
Không truy cứu không có nghĩa là đồng tình. Vẻ ghét bỏ lóe lên trong cặp mắt xanh lá ấy, nhìn cái là hiểu.
Cũng phải. Kể cả trước đó, Lod cũng chưa bao giờ chấp nhận sự việc giết một ai đó. Y nói, đó là tội, tội không thể tha thứ.
Lý Tiếu Bạch cất dao, nhìn lướt qua người phụ nữ nằm rạc trên đất. Tấm thẻ trước ngực ghi “nhân viên giám sát hải quan” dần bị máu đỏ bao trùm…
Giết người, loại sự tình này chẳng qua chỉ là một cách xử lý bình thường đối với Lý Tiếu Bạch.
Chẳng liên can gì cảm xúc, chẳng liên can gì đạo đức. Chỉ là cách thức.
Nên cậu không hiểu sự giận dữ của y là do đâu.
Chẳng qua là một người bình thường không can hệ… Cớ sao lại nổi giận với tôi chỉ vì một người xa lạ?
“Cô ta phát hiện thân phận giả của chúng ta có vấn đề. Không giết cô ta diệt khẩu sẽ chừa lại manh mối cho kẻ đuổi bắt. Huống hồ, một khi thân phận giả bị phát hiện sẽ không thể ở lại đất nước này nữa.” Cho nên, phương pháp xử lý của tôi là tốt nhất.
Lý Tiếu Bạch nhìn thoáng qua Lod đang đứng lạnh mặt, hiếm khi được lần cậu biện giải cho chính mình.
Lod chầm chậm ngồi xổm xuống bên cái xác, cúi đầu thật lâu, bàn tay đặt bên siết càng chặt…
“Chỉ vì lý do đó thôi sao? Cưng… Nguyên tắc làm người của cưng là gì vậy? Sống sót sao?”
Lý Tiếu Bạch nhíu mày, chả lẽ không được?
Lod đứng dậy, quay sang thiếu niên cầm hung khí trong tay mà ánh mắt vô tội, cố dằn nén ý nghĩ lao lên bóp cổ đối phương, nghiến răng nói, “Nếu chỉ là vì ‘sống sót’, cưng chẳng khác gì động vật!”
Thi thể lạnh dần sau lưng như truyền từng luồng hơi lạnh thấu xương tủy vào bầu không khí, khiến cậu trai mắt xanh lá run lẩy bẩy… “Cưng là con người, là con người, thì phải biết cả những chuyện khác ngoài chuyện sống sót!”
Lý Tiếu Bạch nghiêng đầu thắc mắc, “Nghĩa là sao?”
Cậu ngây thơ một cách tàn nhẫn. Lod đã nhìn biết bao lần, trước kia luôn thấy sự ngờ nghệch này của cậu thật đáng yêu, giờ thì lại thấy châm chọc khó tả…
Lod nở nụ cười, ý cười truyền đến đôi mắt xanh lá thì đứt, “Ban đầu… Tớ tưởng tớ có thể làm cưng thay đổi. Giờ xem ra, thất bại rồi… Giết người, với cưng, căn bản là chuyện không cần suy xét đúng không? Dù là ai cưng đều có thể xuống tay?”
Lý Tiếu Bạch hơi sửng sốt, nói nhỏ, “Tôi… sẽ không giết cậu đâu.”
“Còn những người khác?” Giọng Lod ít khi nào lạnh lùng đến thế, “Những người không quen thì sao? Người cản trở cưng thì sao? Người qua đường hoàn toàn bình thường thì sao? Với cưng mà nói, không có nguyên tắc có thể giết ai đó hay không, mà chỉ có có cần giết hay không, đúng chứ? Nhưng với tớ mà nói… không có chuyện nghĩ xem có thể giết ai đó hay không đâu. Bởi nguyên tắc chính là không được giết người!”
Lod cười khổ, “Chúng ta, từ ban đầu đã khác nhau…”
Từ ban đầu đã khác nhau rồi…
Lý Tiếu Bạch bước một mình trên con phố không hay tên ở Kyoto, mưa bắt đầu lất phất… Vươn tay, hứng được vài giọt, cảm giác lạnh lẽo lưu hoài nơi lòng bàn tay…
Ừ, ngay từ ban đầu đã khác nhau.
Đã sống quá lâu trong bóng tối, bản thân cậu vốn đã không thuộc về thế giới trước mắt này.
Tột cùng… Người như mình, có nơi nào để đi?
Nỗi mỏi mệt vô cớ bất giác ùn lên, cậu ngồi bệt xuống con hẻm nhỏ nơi góc phố, lặng im nhìn lát gạch bẩn thỉu trong góc…
Từ ban đầu, chỉ là trốn thôi.
Không mục tiêu cụ thể, chỉ đơn giản là trốn, thậm chí không biết bản thân muốn gì.
Sự tồn tại của Lod là đặc biệt.
Y là người đầu tiên bước vào thế giới của Lý Tiếu Bạch… Dường như chỉ mỗi y có thể bước vào được thôi?
Thực ra Lý Tiếu Bạch cảm thấy may mắn, vì có thể gặp được y.
Vì Lod làm cậu cảm thấy, con người hoàn toàn dơ bẩn và đen tối như cậu cũng có thể sinh tồn trong thế giới này, có thể làm việc gì đó, có thể có mục tiêu đặng phấn đấu.
Có lẽ không phải thuộc về nhân sinh với ánh dương ấm áp và ngay thẳng như người thường, song, cũng là một loại sở hữu.
Thế nhưng giờ đây, cậu dần ngộ ra, chung quy là khác nhau.
Dù có đi cùng Lod cạnh bên xã hội này, vẫn khác nhau.
Ở thời khắc mấu chốt, phản ứng bản năng sẽ lột trần tất thảy.
Cậu là động vật.
Có che giấu nanh vuốt, thì vẫn là động vật.
Khát máu và rẻ rúng tính mạng đã ăn sâu vào bản chất.
Trách sao bị người ta ghét.
Mưa to…
Lý Tiếu Bạch không thấy rét, cậu đã quen với cái rét.
Dẫu sao, từ trong ra ngoài, vẫn lạnh như băng rồi.
Ngoài con hẻm là đường phố Kyoto phồn hoa.
Người dân cần cù tấp nập qua qua lại lại… Đó là một thế giới khác.
Là nơi mỗi một con người đều sống như người bình thường, nỗ lực phấn đấu dưới nguyên tắc ở văn minh, mỗi ngày đều là một thế giới đáng để kiêu ngạo.
Đó là thế giới con người.
Còn động vật, đại khái chỉ có thể đứng nhìn từ xa tại góc khuất. Vừa ước ao, vừa muôn vàn khó hiểu, ngắm nhìn từ xa.
Tựa như chú mèo vừa chui vào lòng cậu trú mưa ban nãy, trừ phi được nuôi, không thì cũng chỉ biết chạy trong thế giới động vật.
Mà dù có được nuôi, cũng sẽ có ngày bị vứt bỏ… Tỷ như, làm một con vật bất luận thế nào cũng sẽ có lúc bộc phát thú tính.
Lý Tiếu Bạch cúi đầu cười khổ.
Vậy nên, kết luận là… Hoặc là trở lại thế giới nguyên sơ, hoặc là làm dị loại của thế giới này, mãi mãi sinh tồn trong cô độc?
Càng ngẫm càng thấy thảm biết mấy…
Không còn con đường nào khác hay sao? Chẳng hạn như thay đổi, vân vân và vân vân…
Đại khái, không thể nào phải không? Cả Lod mà cũng bỏ rơi cậu, nói chi là người thường.
Cạch…
Tiếng ô nghiêng nơi cửa hẻm làm cậu chú ý, khẽ ngước mắt, trông thấy người đàn ông mặc áo khoác, biểu cảm ngây dại không chớp mắt đứng ngay trước mặt. Tóc và vai ông ta đều bị mưa xối, trước mắt toàn nước là nước, có vẻ buồn cười. Quan sát thân mình hay tay chân đều là người thường không có sức chiến đấu, xem trang phục cũng cho biết là dân thường đi làm…
Ồ… Người thường à…
“Meo”
Chú miu trong lòng ló ra khỏi cánh tay đang ôm, tha thiết nhìn người đàn ông đang ngây dại, chờ mong được nhặt về nuôi, rời xa thế giới âm u, xa cơn mưa rét mướt, xa cả cơn đói lả…
Dẫu là động vật, cũng vẫn mong mỏi thế giới con người…
“Ê, ông chú… Muốn nhặt tôi về nuôi không?”
...............................
Quả nhiên, cảm giác chấn động giữa “tận mắt chứng kiến” và “minh bạch trong lòng” hoàn toàn khác nhau.
Đại khái là lần đầu tiên tận mắt thấy cậu ấy giết người.
Động tác lưu loát tự nhiên đến mức có thể tả là duyên dáng, con mắt không hề có cảm xúc, biểu cảm như thể đương nhiên…
Thiếu niên cho đến nay y chưa từng hỏi tên thật, đại khái không cảm thấy mình đã làm một chuyện tàn nhẫn cực điểm khi cắt động mạch người phụ nữ vô tội.
Khoảnh khắc rút dao, máu người phụ nữ tóe điên cuồng nhuộm đỏ cả tường… Người giết lại còn chu đáo kéo y lui ra một bước tránh máu, trên người hai người không hề có vết tích hành hung, sạch sẽ tuyệt đối… “Sạch sẽ” đến nỗi làm dạ dày Lod quặn lại…
Ánh mắt mình nhìn cậu ấy giờ phút này hẳn là phẫn nộ và căm ghét thấy rõ phải không?
Đối phương dường như bị ánh mắt mình gây ngạc nhiên, sau đó cúi đầu, lặng yên vẩy máu trên dao.
Vẩy sạch thì coi như không có gì ư? Lưỡi dao kia, vừa mới cướp mất một mạng người!
Phản ứng của đối phương tựa thể đứa bé nhận sai, lí nhí biện giải, nhưng cái lỗi khờ dại mà đứa bé phạm phải là cướp tính mạng một người!
Lod ngồi xổm xuống, ép mình nhìn xác chết nằm trên đất.
Người phụ nữ này, có lẽ là con gái ai đó, gắng gỏi làm việc hy vọng được thăng chức báo về cho bố mẹ mừng vui, có lẽ là mẹ ai đó, trước giây bị giết còn cất thức ăn vào tủ lạnh để tối nấu cho người nhà, có lẽ là người thương nhất của ai đó, có lẽ là chỗ dựa duy nhất trên đời của ai đó… Và giờ đây, cô ấy cứ thế mà chết, ở thời điểm hoàn toàn không cần chết.
Người giết cô không hề có cảm giác tội lỗi, thì thào thanh minh chỉ vì sợ bạn mình nổi giận.
Quả thực là… khờ đến tàn nhẫn!
Không có nguyên tắc cũng không có cấm kỵ, trong thế giới của cậu ấy, sống sót là nhiệm vụ trên hết, quả là một sinh vật giống động vật.
Nháy mắt ấy, lần đầu tiên Lod lãnh ngộ, đối phương không phải người lương thiện.
Tuy bản thân y tuyệt đối không tính là người tốt, song gặp thiếu niên này, mới hiểu thứ gì gọi là đen tối thực thụ.
Thế giới hoàn toàn khác nhau…
Động vật che giấu nanh vuốt và người không thèm đếm xỉa quy tắc xã hội sinh tồn cùng nhau dưới hòa bình tạm thời.
Nhưng dù sao vốn dĩ đã khác nhau.
Nên một ngày nào đó, chắc chắn nảy sinh mâu thuẫn.
Xé rách biểu hiện giả dối, phơi trần sự thật.
Đâm con người ta phát đau phát đớn…
A… Từ ban đầu đã khác nhau sao?
Lod nhắm mắt, “Cưng đi đi.”
Thiếu niên bước đi một mình dưới bầu trời xanh ngắt của Florence, tớ thật sự đã từng nghĩ có thể trở thành người đồng hành của cậu…
Mưa, sắp to thì phải?
Lod ném giấy tờ giả của hai người vào lò đốt, đứng im một chốc, nhìn ảnh chụp trên giấy bị ngọn lửa nuốt chửng…
Kế tiếp, đến chỗ bạn cũ ở Shitamachi(3) làm giấy tờ mới, sau đó điều tra cuộc đấu giá ngầm, thân phận người mua cũng phải tìm hiểu, công cụ trộm tranh phải chuẩn bị, phòng để ẩn thân tạm thời cũng phải thuê… Phải. Chuyện mình phải làm còn rất nhiều, mà sao lại cứ đứng lì ở đây không động đậy?
Người hợp tác trước kia đã dạy mình, vĩnh viễn đừng lưu luyến.
Vì lưu luyến là chuyện không lãi lời, không có hồi báo nhất thế giới, chỉ có một người thống khổ.
Thằng nhóc kia chắc cũng được dạy dỗ tương tự rồi cũng nên? Khi cậu ấy đi, chẳng phải không chút luyến lưu nào, một lần ngoái đầu cũng không có hay sao?
Cậu trai mắt xanh lá cười khổ. Mái tóc xoăn bị mưa dầm lòa xòa xuống mặt, mang lại hơi thở hoang dã…
Hình thể và tướng mạo người ngoại quốc vẫn thu hút tầm mắt tại quốc gia này, xung quanh chốc chốc truyền đến tiếng nữ sinh tan học rầm rì bàn tán và tiếng la hét nho nhỏ…
Tiếng la hét nho nhỏ của con gái… A… Lúc thằng nhóc đi sau mình, cơ may này làm gì được tới lượt mình… Lod xoay lưng, nhặt cái ba lô thiếu niên bỏ lại.
Lý Tiếu Bạch ra đi chỉ cầm theo con dao.
Giống như khi cậu đến.
Những thứ khác đều là thế giới này cho cậu, mà từ thế giới của cậu bước ra, cũng chỉ có món hung khí kia và chính cậu.
Có lẽ, cả đời cậu ấy cứ thế mà cô đơn.
Khi Lod đứng thẳng dậy, bỗng chốc nghĩ thế.
Cảm giác không hiểu trỗi dậy, một chút tịch mịch, nhiều hơn là thương xót… Có thể cả đôi chút thứ tha.
Suy cho cùng, cũng do cậu ấy bị giáo dục thành như vậy.
Cũng không thể đổ lỗi do cậu ấy hoàn toàn được…
Khóa ba lô tuột ra, bên trong rơi lác đác mấy gói đồ ăn vặt… Tầm mắt Lod như bị đóng đinh, không thể nhúc nhích.
Nói gì thì nói, cậu ấy chỉ là một thằng nhóc.
Mình cứ thế bỏ rơi cậu ấy ư?
Mưa, thật sự tầm tã.
Thằng nhóc đi mà không mang gì, không ô, không tiền, không giấy tờ, chỉ độc một con dao.
Giờ chắc đang ngồi im đâu đó trú mưa nhỉ?
Chỉ sợ trong khái niệm của cậu ấy cũng không có “dính mưa sinh bệnh” đâu.
Cái đứa… làm người ta lo lắng này.
Đến khi Lod nhận ra điểm này, mới phát hiện mình đang đi khắp nơi tìm thiếu niên tóc đen rồi…
Thôi, khác thì khác.
Trên thế giới có hai người nào là không khác nhau đâu?
Lại nói, con người cũng tiến hóa từ động vật cơ mà?
Nếu bỏ rơi thằng nhóc, cậu ấy mới mãi mãi là động vật, mãi mãi cô đơn.
Nếu mình buông tay, cậu ấy cũng chỉ biết dùng tay để cầm dao thôi?
Lod nghĩ thế, thở phì phò phì phò, giữa màn mưa lâm thâm tìm thấy thiếu niên làm người ta không sao an tâm nổi đang ngồi ướt sũng nơi góc đường.
Nhưng mà, bên thiếu niên có người khác.
“Ê, ông chú, muốn nhặt tôi về nuôi không?”
Lod đứng ở xa xa.
Yên lặng nhìn người đàn ông kia nâng cậu dậy, che ô cho cậu, hai người từ từ đi khỏi…
A, cũng đúng thôi…
Dù mình có buông tay, cũng sẽ có người khác giữ chặt cậu ấy.
Kết quả, thực chất, là ai cũng được sao?
Cũng đúng…
Như kiệt sức, siêu trộm mắt xanh ngồi phịch xuống đất, chầm chậm thở hổn hển…
Mưa Kyoto tháng Ba, càng rơi càng nặng hạt.
. /.
Chú thích:
1. Kiyomizu-michi: Con đường dẫn đến đền Kiyomizu – một trong những ngôi đền nổi tiếng nhất Kyoto. Con đường này cũng là địa điểm du lịch có tiếng ở Kyoto với nhiều cửa hàng đồ lưu niệm, quán ăn, nhà hàng, quán cà phê.
2. Higashi Tenno-chou: Một khu vực ở Kyoto thông ra đường Kiyomizu.
3. Shitamachi: Khu vực Tokyo cổ.

Lời tác giả: Lod-san, đến muộn quá, bị nhặt mất rồi…
Fanart by Kanny

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.