Đại kích dài hơn ba thước, chỉ riêng lưỡi kích màu đỏ lửa đã dài đến nửa thước.
Ngọn lửa đang nhảy múa trên lưỡi kích, xuyên thẳng vào ngực của Mặc Phỉ Đặc, vén chiếc áo choàng từ sau lưng hắn.
Co quắp mấy hồi, sau đó người Mặc Phỉ Đặc mềm nhũn, mắc trên trường kích, không còn động đậy.
Tách tách!
Một chất lỏng màu xanh đen chảy ra từ khóe miệng và ngực của Mặc Phỉ Đặc. xem tại TrumTruyen.vn
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên rất đau lòng, nhưng nhiều hơn nữa là sợ hãi, lời cảnh cáo của Địch Á Lạc phảng phất bên tai, Mặc Phỉ Đặc chết, Sở Thiên cũng đừng hòng sống thêm!
Liên thành nhìn thấy máu của Mặc Phỉ Đặc rồi, sắc mặt trở nên trầm trọng, "Ma thú địa ngục? Phất Lạp Địch Nặc, đệ đệ ngươi tại sao là ma thú địa ngục!?"
Sở Thiên chán nản ngồi phịch xuống đất, cúi đầu nói: "Mặc Phỉ Đặc không những là ma thú địa ngục, hơn nữa, đại ca của hắn tên Ba Nhĩ, nhị ca là Địch Á Lạc!
"Địa ngục tam đại thần thú?" Cánh tay phải đang cầm kích của Liên Thành, bất giác run rẩy.
"Không sai, chính là địa ngục tam đại thần thú!" Sở Thiên vỗ vào mặt băng, nói: "Ngồi xuống đi, chúng ta cùng nhau chờ chết! Ba huynh đệ họ có một mối liên hệ đặc biệt, hiện tại hai ma thú còn lại, có lẽ đã biết Mặc Phỉ Đặc chết rồi. Không bao lâu nữa, họ sẽ từ địa ngục đến nhân gian, giết chết ngươi và ta!"
Liên Thành ngẩng đầu lên, nhìn Mặc Phỉ Đặc trên lưỡi kích, sau đó quát: "Không thể nào! Trên người hắn không hề có bất cứ khí tức nào, hơn nữa cho dù ta có Chiến Thần Kích, cũng không thể giết được tam đại thần thú!"
"Mặc Phỉ Đặc bị đại ca hắn phong ấn rồi!" Sở Thiên nói: "Hiện tại hắn chỉ là một đứa trẻ bình thường!"
Liên Thành cúi đầu xuống, chậm rãi suy nghĩ một hồi, sau đó lắc mạnh trường kích. "Địa ngục ma thú thì thế nào!? Đợi ta hoàn toàn nắm bắt được Chiến Thần Kích, chả lẽ vẫn sợ họ sao!?"
Nói rồi, trên người Liên Thành và trường kích lập tức nổi lên hồng quang rừng rực.
Cơ hồ hô ứng lại nó, áo choàng trên lưng Mặc Phỉ Đặc cũng hiện ra một hồng quang. Thuận theo cơ thể bị trường kích xuyên qua của Mặc Phỉ Đặc, chạy đến cánh tay của Liên Thành.
……………………
Nơi nào đó của địa ngục.
Ánh trăng đỏ quành quạnh xuyên qua đám mây đen u ám ngập trời, chiếu rọi vào một bình nguyên trải dài vô tận, trong bầu trời thỉnh thoảng lại có mấy con chim bay qua, nhưng lại không thể không kinh sợ nhìn xuống bình nguyên, nơi đang có trăm vạn vong linh đại quân!
Trước đại quân, một bóng đen bập bùng lửa địa ngục, chậm rãi tiến đến Địch Á Lạc.
"Đại ca!" Địch Á Lạc cung kính tiến lên trước, cúi thấp đầu, "Ngươi lo lắng cho Mặc Phỉ Đặc, ta vừa cảm nhận được hắn đã bị thương."
"Không!" Giọng nói lạnh lẽo của Ba Nhĩ vang lên. "Ta chỉ phong ấn hai tầng của tam đệ, nếu có người muốn làm hại hắn, hừ…"
"Vậy đại ca lo lắng chuyện gì?" Địch Á Lạc hỏi.
"Tên Phất Lạp Địch Nặc đó, có thể chăm sóc tốt cho tam đệ không?"
Địch Á Lạc gật đầu nói: "Ta đã điều tra qua, Phất Lạp Địch Nặc ở nhân gian rất có quyền thế, đối xử với tam đệ rất tốt, cho nên ta mới giao tam đệ cho hắn..."
Trong bóng đen, chợt lóe lên thứ ánh sáng xanh lè của một đôi mắt, giọng nói của Ba Nhĩ không mang theo chút khí tức của sự sống nào. "Ngươi biết ta muốn hỏi gì, đừng phí lời!"
"Vâng." Địch Á Lạc cúi đầu xuống, chậm rãi nói: "Nếu lần này chúng ta chết trận, tam đệ cũng sẽ không bị phát hiện, hắn tuyệt đối sẽ không ngờ tới. Đại ca ngươi sau khi phong ấn cho tam đệ lại đưa hắn đến nhân gian, giao cho một con người bảo vệ."
"Uhm, vậy thì tốt!"
Nói rồi, Ba Nhĩ hướng về trăm vạn vong linh đại quân, chậm rãi giơ tay lên.
"Đại ca, thật sự không cần gọi tam đệ về sao?" Địch Á Lợi vội nói: "Nếu đại ca giải phong ấn cho tam đệ, rổi lại mở lãnh vực tầng thứ ba của hắn…"
"Câm miệng!" Ba Nhĩ quát: "Ta đưa tam đệ đến nhân gian, chính là không muốn hắn cùng chết với chúng ta!"
Ba Nhĩ cười lạnh một cái, tiếp tục nói: "Hơn nữa, lần này chúng ta không nhất định phải dùng đến sức mạnh của tam đệ, hừ! Phát hiện của ngươi ở nhân gian, đúng là có ý nghĩa!"
Nói rồi, cánh tay của Ba Nhĩ hạ xuống, hét lớn với trăm vạn vong linh đại quân: "Xuất phát!"
………………………..
"Chuyện gì vậy?" Sức mạnh của Chiến Thần Kích tại sao lại không hoàn chỉnh.
Liên Thành nghi hoặc lắc trường kích trong tay, chợt phát hiện, sức mạnh từ áo choàng Tử Thần truyền đến, dường như bị cơ thể của Mặc Phỉ Đặc giữ lại.
"Chết tiệt!" Liên Thành chửi một tiếng, sau đó hất mạnh trường kích, muốn ném Mặc Phỉ Đặc xuống.
"Khà khà! Không có ý tứ!"
Đôi mắt Mặc Phỉ Đặc mở ra, lại biến thành đôi mắt một bên xanh lè, một bên dị sắc.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên mừng rỡ nhảy dựng lên, "Mặc Phỉ Đặc, ngươi không sao thì tốt rồi…"
Bất chợt, Sở Thiên phát hiện, khí chất của Mặc Phỉ Đặc trước mắt đã thay đổi, không còn nhìn thấy bóng dáng của một đứa trẻ chỉ biết ăn đồ vặt trong nhà, mà chính là ma thú cấp mười ngày trước đã ở trong thành Bàng Bối, chỉ cần nhấc tay nhẹ một cái cơ hồ cũng đủ giết chết Sở Thiên!
"Phất Lạp Địch Nặc!" Mặc Phỉ Đặc nhìn Sở Thiên, tăc lưỡi, nghiêng nghẹo đầu nghi hoặc nói: "Tại sao ta muốn giết ngươi, nhưng lại không thể xuống tay được nhỉ?"
"Ngươi đừng hòng giết ca ca ta!"
Đột nhiên, trên cổ của Mặc Phỉ Đặc lại xuất hiện thêm một chiếc đầu giống như vậy, nhưng chiếc đầu này, mới chính là người mà Sở Thiên thân thuộc, là đệ đệ chỉ biết ăn vặt của mình.
"Cái này…" Sở Thiên há mồm trợn mắt nhìn hai chiếc đầu của Mặc Phỉ Đặc, nuốt mạnh nước miếng một cái.
"Đúng là địa ngục ma thú Mặc Phỉ Đặc!" Liên Thành từ từ cúi thấp người, ngưng thần cảnh giác.
"Hi hi, ngươi đã nghe qua tên của ta sao? Có ý tứ!" Một cái đầu của Mặc Phỉ Đặc xoay sang Liên Thành.
"Dĩ nhiên đã nghe qua." Liên Thành nhìn Mặc Phỉ Đặc không chớp mắt, nói: "Địa ngục tam đại thần thú, Ba Nhĩ điều khiển vong linh, Địch Á Lạc chấp chưởng nhị giới thông đạo, còn người chuyên môn chém giết, chính là ngươi, Địa Ngục Tam Đầu Khuyển cấp mười, Mặc Phỉ Đặc!"
Xoẹt!
Liên Thành rút trường kiếm sau lưng, tay phải cầm kích, tay trái nắm kiếm, đồng thời trên người xuất hiện vô số tia sáng chói mắt.
Tam Đầu Khuyển? Vậy thì còn một chiếc đầu nữa? Sở Thiên nhìn Mặc Phỉ Đặc trân trối, lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ Mặc Phỉ Đặc có ba chiếc đầu, đồng thời cũng có ba suy nghĩ khác nhau? Con mẹ nó, hóa ra là tam trọng (3 tầng) tinh thần phân liệt!! Thì ra lão tử chỉ thu phục được một phần ba người Mặc Phỉ Đặc!
"Da!" Mặc Phỉ Đặc vui vẻ kêu một tiếng. "Nếu như ngươi đã biết ta, vậy còn chưa cút mau! Nếu không ta sẽ giết ngươi!"
"Ngươi nói chúng ta có thể giết hắn?" Chiếc đầu có thần trí một đứa trẻ của Mặc Phỉ Đặc, tò mò lắc lư đầu, nói: "Ta và ngươi không phải đều bị đại ca phong ấn rồi sao? Sao còn có sức mạnh để giết hắn?"
"Con mẹ ngươi im miệng!" Một cái đầu khác tức giận, kêu lớn: "Ta muốn dọa cho tiểu tử này sợ mà bỏ chạy, nếu không chúng ta đều chết!"
"Ha ha ha ha…" Liên Thành phá lên cười một tràng dài, chậm rãi thu kiếm vào vỏ sau lưng, cười nói: "Thì ra các ngươi đã bị phong ấn rồi, vậy thì dễ rồi…"
Nói rồi, Liên Thành sắc mặt lạnh băng, độc địa nói: "Ta giết các ngươi ở đây, sẽ không ai biết được. Ha ha, đợi khi hai vị huynh trưởng của các ngươi đến, chỉ phát hiện được thi thể của các ngươi thôi!"
Đâm thẳng trường kích. Lưỡi kích đỏ rực và sắc bén chớp mắt đã lao đến thẳng ngực của Mặc Phỉ Đặc.
"Muốn giết ta?" Giọng nói của Mặc Phỉ Đặc bỗng trở nên lạnh lẽo. "Hừ, tìm cái chết!"
Phụt!
Một âm thanh khô khốc vang lên, Chiến Thần Kích bị Mặc Phỉ Đặc nắm chặt lấy.
Tiếp sau đó, trên vai của Mặc Phỉ Đặc, có thểm chiếc đầu thứ ba!
"Không phải ngươi bị phong ấn rồi sao?" Liên Thành muốn thu lại trường kích, nhưng lại phát hiện sức mạnh kinh hồn của Mặc Phỉ Đặc, trường kích trong tay hắn không thể nhúc nhích được.
"Ha ha, có ý tứ, ngươi cuối cùng cũng đến rồi!" Hai chiếc đầu xuất hiện trước, đồng thời vui mừng kêu lớn.
"Câm miệng!" Xoay đầu hoạt động một cái, cái đầu thứ ba nhìn Liên Thành lạnh lùng nói: "Kẻ bị phong ấn, chính là hai đứa trẻ này!"
Dứt lời, trên khóe miệng của cái đầu thứ ba lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, "Ngươi khá lắm, thần lực cường đại đến mức khiến ta hứng thú, ha ha, lâu rồi không giết người…
"Đừng!" Cái đầu thứ hai -- Đệ đệ của Sở Thiên bỗng kêu lên, "Phất Lạp Địch Nặc ca ca vẫn còn ở đây!"
Dứt lời, hắn nhìn Sở Thiên hét lớn: "Chạy mau!"
Sở Thiên không kịp nghĩ nhiều, xoay người chạy mất.
Liên Thành cũng nghĩ tới việc gì sẽ xảy ra tiếp theo, thế là thanh kiếm sau lưng lại rút khỏi vỏ lần nữa, chém về đôi tay Mặc Phỉ Đặc đang nắm chặt trường kích!
Buông Chiến Thần Kích, Mặc Phỉ Đặc từ từ bay lên trên không, ngay sau đó hét lớn: "Lãnh vực ----- Địa ngục hỏa!"
Theo giọng nói của Mặc Phỉ Đặc, ánh sáng xanh lè chụp lên người hắn.
Ngay cả tư cách để tránh né cũng không có, Sở Thiên cũng bị cuốn vào lãnh vực của Mặc Phỉ Đặc.
Còn Liên Thành, liền thu lại Chiến Thần Kích, chạy nhanh về phía xa, đồng thời dùng tốc độ mắt thường không nhìn thấy vũ động thanh kiếm.
"Thượng cổ kiếm kỹ ----Ảnh!"
Thân thể của Liên Thành phân thành hai, hai thành bốn… Trong chớp mắt, vô số tên quái vật đầu ưng thân người xuất hiện trên bầu trời.
"Thượng cổ kiếm kỹ ---Phong!"
"Thượng cổ kiểm kỹ ----Điện!"
…
Mỗi con quái vật đều quát ra những chiêu thức khác nhau, trong chớp mắt, chính lúc lãnh vực của Mặc Phỉ Đặc đến sát người hắn, thân ảnh của Liên Thành hợp lại làm một, "Trốn!"
Ngay sau đó, Liên Thành như một ngôi sao băng xẹt qua, tức tốc bay lên bầu trời, nỗ lực thoát khỏi nơi lãnh vực che phủ!
"Hừ! Khá lắm!" Mặc Phỉ Đặc cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn thân ảnh của Liên Thành, quát: "Lãnh vực tầng thứ hai ----- Mộng yểm!"
Lần này, không hề có bất cứ dấu hiệu nào xuất hiện, nhưng sắc mặt Liên Thành trở nên hoảng sợ, "Tấn công tinh thần của Địch Á Lạc? Chẳng lẽ Mặc Phỉ Đặc đồng thời có cả lãnh vực của đại ca và nhị ca hắn!?"
Chỉ cảm thấy một áp lực nặng nề ập tới trước mắt, Liên Thành nghiến răng, nói: "Lôi Mạc Tư, ly thể!"
"Vâng, chủ nhân!" Lôi Mạc Tư xuất hiện ở bên cạnh Liên Thành.
Liên Thành trong không trung khôi phục lại diện mục thật sự, dậm chân đạp mạnh Lôi Mạc Tư một cái, sau đó thân thể tăng tốc lần nữa, biến mất trong bóng đêm.
Còn Lôi Mạc Tư thì hét thảm một tiếng, rơi vào trong lãnh vực của Mặc Phỉ Đặc.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Hóa ra chính là Liên Thành của Hồng Nguyệt Thành! Tên tiểu tử này độc ác thật, vì thoát mạng, lại dùng ma sủng mình chết thay!
Trong lửa địa ngục của lãnh vực, Sở Thiên nheo mắt nhìn thấy tất cả.
A!
Lôi Mạc Tư kêu thảm một tiếng, sau đó trong trận lửa địa ngục phừng phừng, thi cốt cũng không còn lại.
"Ca ca! Mau chạy đi!" Một chiếc đầu của Mặc Phỉ Đặc, vẫn không ngừng nhắc nhở Sở Thiên.
"Yên tâm đi, ta không sao!" Sở Thiên trong ngọn lửa, cười ha hả vẫy tay.
Lãnh vực tầng thứ hai của Mặc Phỉ Đặc, chỉ nhằm vào Liên Thành trên bầu trời, cho nên thứ mà Sở Thiên đối mặt chỉ là lửa địa ngục trên băng nhai, nhưng, bất kể là lửa địa ngục hay lửa nhân gian, Sở Thiên đều chưa từng sợ qua, bởi vì Sở đại thiếu gia miễn dịch với Hỏa hệ!
"Không sao?" Cái đầu vừa phát ra lãnh vực cười lạnh nói: "Cái mà lửa địa ngục đốt không chỉ là cơ thể, còn có tiềm lực sống và linh hồn của ngươi!"
Sở Thiên nghe vậy cả kinh! Đồng thời, hắn cảm thấy ý thức của mình bắt đầu mơ hồ, những sợi tóc lõa xõa trên vai, bắt đầu bạc dần.
"Các ngươi đều cút về cho lão tử!" Đệ đệ của Sở Thiên như sắp bật khóc nói.
Hai chiếc đầu khác của Mặc Phỉ Đặc nhìn nhau một cái, sau đó nhún vai, một chiếc đầu nói: "Chơi đủ rồi, không có ý tứ."
Còn một cái khác lại nói: "Mau về đi, nếu không sẽ bị kẻ đó phát hiện!"
Cuối cùng, Mặc Phỉ Đặc lại biến thành đứa trẻ chỉ biết ăn vặt, còn lãnh vực của hắn cũng đã biến mất.
"Ca ca!" Mặc Phỉ Đặc khóc lớn chạy đến bên cạnh Sở Thiên.
Sở Thiên lắc lư đầu, quằn quại ngồi dậy, chỉ cảm thấy xương cốt trên người nhức mỏi, cơ hồ thoáng chốc đã già đi mấy trăm tuổi.
"Không sao rồi! Chúng ta đi mau!"
Sở Thiên sợ Liên Thành quay trở lại, đỡ Mặc Phỉ Đặc đứng dậy, gắng gượng rời khỏi băng nhai.
Bước được một bước, Sở Thiên thấy mát lạnh, bởi vì mặt băng kiên cố dưới chân không còn nữa, mà chỉ còn là nước băng mềm mại, ướt nhẹp.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên lập tức biết có phiền phức, vừa rồi Mặc Phỉ Đặc dùng là Hỏa hệ lãnh vực, còn nơi họ đứng lại là một băng sơn, dưới sức mạnh của ma thú cấp mười, băng sơn, đang tan chảy.
Hồng thủy, lại là hồng thủy.
Thân là địa ngục tam đại thần thú, phạm vi lãnh vực của Mặc Phỉ Đặc không biết lớn bao nhiêu, ít nhất băng sơn mà Sở Thiên nhìn thấy toàn bộ đều bắt đầu tan chảy rồi, hàng nghìn ngọn băng sơn tan chảy, thủy lượng sinh ra từ nó, tuyệt đối vượt xa lần trước ở đại thảo nguyên.
………………………..
Đại thảo nguyên Huyền Hà.
Thánh Nữ Trinh Đức đang ở cùng Thú Vương Tra Lý trên một đồng cỏ khô ráo, chỉ huy quân đội phân phát lương thực cho mọi người.
Bụp!
Đột nhiên, thủy tinh cầu trong tay Trinh Đức nổ tan tành.
"Thánh nữ! Chuyện gì vậy!?" Tra Lý lo lắng hỏi.
Trinh Đức nhắm mắt trầm tư một lúc lâu, sau đó từ từ mở mắt, cười khổ nói: "Ta sai rồi, ta tưởng rằng cơn hồng thủy lần trước là tai họa do Phất Lạp Địch Nặc dẫn tới! Nhưng tai họa thật sự, giờ mới bắt đầu!"
"Cái gì? Tai họa lớn hơn ư?!" Tra Lý nặng nề nhìn hướng Khải Tát phía Nam, nghiến răng nói: "Phất Lạp Địch Nặc!"
"Bệ hạ, ngươi không cần nổi giận." Trinh Đức thở dài, tiếc nuối nói: "Ta cảm nhận được tiềm lực sống của Phất Lạp Địch Nặc đã hao kiệt, chắc có lẽ sắp chết rồi."
"Hừ! Quá dễ dàng cho hắn rồi!" Tra Lý nói: "Thánh Nữ, hiện tại làm thế nào?"
"Đi phía Nam, tiến về thung lũng Hồng Thổ!" Trinh Đức khổ sở nói: "Nếu như Khải Tát không đồng ý, vì sinh tồn của thú tộc, chúng ta chỉ có thể xé bỏ điều ước, bắt đầu chiến tranh…"
………………………..
Lúc này, ở phương Bắc đại lục, cơ hồ bản đồ đại lục mất đi một miếng lớn, cả băng sơn góc phía Đông Bắc đã biến thành hồng thủy.
Phía chính Bắc, dưới sự bảo vệ của Hải Đế, cực địa băng nguyên vẫn bình yên vô sự, nhưng phía nam cực địa băng nguyên, cơn hồng thủy chảy qua đường sông băng lúc Sở Thiên đến đây, từ lỗ hổng trên thánh địa Thú tộc, tràn vào đại thảo nguyên! Dần dần, lỗ hổng nhỏ hẹp đứng không thể chặn được thế nước của cơn hồng thủy, sóng nước đập vào, nhấn chìm hơn nửa đại thảo nguyên.
Còn ở phía Đông cực địa băng nguyên, Sở Thiên không ngừng phiêu dạt theo cơn hồng thủy, cùng đổ vào biển phía Đông đại lục.
Mặc dù Sở Thiên miễn dịch với Thủy hệ, nhưng lần này, hắn lại cảm thấy mệt mỏi, sau khi cơn hồng thủy kinh thiên động địa đã kết thúc, Sở Thiên ôm lấy Mặc Phỉ Đặc, hít mùi gió biển tanh nồng, nhìn bờ biển không bến bờ mà thẫn thờ.
"Ca ca, hiện tại làm sao bây giờ? Ta không nhìn thấy đất liền!" Mặc Phỉ Đặc nhìn xung quanh một vòng, sau đó nói.
Nặng nề hít thở vài hơi, Sở Thiên phát hiện da trên tay mình đã nhăn nheo hơn rất nhiều, xem ra tiềm lực sống mà hắn đã mất, đã nhiều đến mức khiến Sở Thiên bắt đầu già yếu đi.
"Đừng vội!" Sở Thiên nói: "Ta miễn dịch với Thủy hệ, không bị dìm chết đâu."
Dứt lời, Sở Thiên lại vội nói: "Hai cái đầu khác của ngươi là thế nào? Họ còn xuất hiện không? Nếu họ lại ra đây, chúng ta đúng là chết thật ở chỗ này đây."
"Không sao đâu, chỉ cần ta không gặp nguy hiểm, họ sẽ không ra đây đâu." Mặc Phỉ Đặc giải thích: "Ta hiện tại đã hơn năm nghìn tuổi, hai cái còn lại, một cái sáu nghìn tuổi, một cái hơn một vạn tuổi, đại ca khi đuổi chúng ta đi, chỉ phong ấn ta và cái sáu nghìn tuổi, sau đó đại ca nói câu cuối cùng với ta, để tên sáu nghìn tuổi phải nghe lời ta, chỉ khi ta có nguy hiểm, họ mới được ra đây."
"Vậy cái đầu lớn tuổi nhất thì sao? Hắn có nghe ngươi không?" Sở Thiên hỏi.
"Hắn không nghe, nhưng hình như hắn chưa từng ra đây." Mặc Phỉ Đặc nói: "Từ khi ta sinh ra, hắn chỉ ra có hai lần."
Sở Thiên hiếu kỳ hỏi: "Các ngươi không phải cùng dùng một thân thể sao? Sao tuổi tác lại không giống nhau?"
"Ta cũng không biết!" Mặc Phỉ Đặc lắc đầu, nói: "Hình như hơn một vạn năm trước, cái đầu lớn tuổi nhất ăn phải cái gì đó, sau đó trải qua mấy nghìn năm, ta và cái đầu khác liền mọc ra."
Sở Thiên tiếp tục hỏi: "Lần trước trong thành Bàng Bối muốn giết ta, là cái nào?"
"Ồ, lần trước là cái đầu sáu nghìn tuổi." Mặc Phỉ Đặc giải thích: "Tên đó kế thừa lãnh vực của nhị ca ta, sở trưởng của hắn là tạo ảo giác và mộng cảnh!"
Sở Thiên thầm nghĩ: Chẳng trách lần trước sau khi lão tử bị tấn công, luôn mơ mơ hồ hồ, không làm rõ được chuyện xảy ra thật hay không, thì ra là lãnh vực tinh thần!
"Ca ca, có ma thú!" Mặc Phỉ Đặc chợt chỉ về phía xa kêu lên.
Sở Thiên quay đầu nhìn, trên mặt biến đích thực có ma thú, có điều là thi thể của ma thú, hơn nữa cơ hồ cứ một đoạn thì lại có một thi thể.
Cấp mười nộ, thiên hạ khóc! Sở Thiên cuối cùng cũng tận mắt chứng kiến ý nghĩa của câu nói này, chỉ một lãnh vực của Mặc Phỉ Đặc, e rằng ma thú trên băng sơn phía Bắc hoặc chết vì lãnh vực, hoặc chết vì cơn hồng thủy, cơ hồ đều bị tử tuyệt hết rồi.
Bỗng nhiên, Sở Thiên phát hiện một nhân ảnh trên xác của một ma thú khổng lồ.
"La Tân!" Sở Thiên phấn khởi kêu lớn.
"A? Là giọng của Phất Lạp Địch Nặc điện hạ!" La Tân đang suy nghĩ làm thể nào để biến con ma thú dưới chân này thành món ăn, sau khi nghe thấy tiếng của Sở Thiên, hắn lập tức đẩy con ma thủ dưới chân phi thẳng tới.
Đợi đến lúc La Tân đến gần, Sở Thiên ôm lấy Mặc Phỉ Đặc leo lên xác của ma thú, "Ha ha, La Tân, sao ngươi lại ở đây?"
La Tân nói: "Ta vốn đang tìm ngươi trong băng sơn, nhưng không ngờ đột nhiên băng sơn lại tan chảy, ta cũng bị cơn hồng thủy cuốn đến chỗ này." Dứt lời, La Tân dụi mắt, "Không đúng! Ngươi không phải là Phất Lạp Địch Nặc điện hạ!"
Sở Thiên ngây người, lão tử lúc nào không phải là Phất Lạp Địch Nặc rồi?
Áp sát mắt vào mặt Sở Thiên, sau đó thần sắc La tân bỗng tỏ ra kích động, đột ngột ôm chặt lấy Sở Thiên, "Gia gia, cuối cùng ta cũng tìm được người rồi!"
"La Tân, ngươi làm gì vậy? Ta đã nói rối, ta không phải người ngươi tìm…"
Sở Thiên không nói tiếp nữa, bởi vì hắn nhìn thấy bóng ảnh của mình trên mặt nước, tóc bạc ngang vai, nếp nhăn đầy mặt, già đến nỗi không biết bao nhiêu tuổi, khuôn mặt này, chính là khuôn mặt trong bức họa của La Tân!