Dị Giới Thú Y

Chương 230: Xin lỗi




Ngũ Tư chết sững, lão hồ ly Phí Xá Nhĩ cũng ngẩn người ra, Bối Khắc thì càng há hốc mồm, còn Sở Thiên thì bóp trán khổ sở, việc hắn lo lắng xảy ra rồi… Chỉ có Thái Qua Nhĩ, hắn, hoặc là ả, dùng ánh mắt ngây thơ trong sáng nhìn mọi người, nói dịu dàng: "Mọi người sao vậy? Không lẽ người ta thành ma thú cấp mười rồi mà mọi người không vui sao?"
Sở Thiên có cảm giác muốn nôn mửa, Thái Qua Nhĩ vốn là một con hổ răng kiếm, biến thành người thì thân thể vô cùng tráng kiện, râu ria đầy mặt. Nhưng bây giờ, cũng là người này, một anh chàng có vẻ ngoài nam tính không nam tính hơn được nữa lại đầu mày cuối mắt với Sở Thiên, cười ngọt ngào, "Phất Lạp Địch Nặc huynh! Họ sao vậy? Không lẽ người ta khó coi lắm sao?"
"Phất Lạp Địch Nặc!" Ngũ Tư hét lên, Thần Lực màu hoàng kim đồng thời bao bọc lấy cơ thể.
"Phụ hoàng sao vậy?" Thái Qua Nhĩ nghiêng đầu nhìn Ngũ Tư.
"Ông xã… " Ba Ba Lạp sắp khóc đến nơi rồi.
Rầm!
Sở Thiên nhặt một thanh gỗ đập mạnh xuống đất, hét: "Đừng ồn ào nữa! Ba Ba Lạp, tỷ mau kiểm tra xem Thái Qua Nhĩ có còn là đàn ông không!"
"Ui da, làm cái gì vậy? Buồn quá!" Thái Qua Nhĩ muốn đẩy Ba Ba Lạp ra nhưng Ba Ba Lạp như phát điên, xé quần áo của Thái Qua Nhĩ, rồi vui mừng: "Vẫn là đàn ông!"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Nhịp tim nhảy loạn nhịp nãy giờ của Sở Thiên cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, chỉ cần vẫn là đàn ông là được rồi, phần còn lại phải dựa vào lão tử rồi!
"Phất Lạp Địch Nặc, Thái Qua Nhĩ bị thế là sao?" Thú Hoàng Ngũ Tư vẻ mặt lặng như mặt nước, nhưng Thần Lực trên người không hề biến đi, mà hai mắt còn ánh lên sát khí.
"Cái này… rất đơn giản thôi!" Sở Thiên nhún vai, ung dung đến bên cạnh Ngũ Tư, "Vừa rồi ta đã nói, sau khi thăng cấp e là Thái Qua Nhĩ đại ca sẽ có thay đổi. A Mạt Kỳ của ta ban đầu cũng như vậy." dù sao A Mạt Kỳ rất trung thành, sẽ không gây rắc rối cho Sở Thiên, vì thế mà Sở đại thiếu gia bắt đầu bịa chuyện.
"Lúc đầu A Mạt Kỳ cũng có tình trạng này, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn!" Sở Thiên luôn nhìn vào Ngũ Tư, nói như chuyện đúng là như vậy, "Lúc đó A Mạt Kỳ không những giống như Thái Qua Nhĩ đại ca mà có lúc hắn còn biến thành trẻ con, lúc thì biến thành cái gì cũng không biết nữa… "
Thần Lực trên người Ngũ Tư biến đi một chút, "Khi nào thì Thái Qua Nhĩ trở về bình thường?"
"Cái này… không nói chắc được!" bấm ngón tay, "Để ta tính xem, khi đó, tình trạng của A Mạt Kỳ kéo dài 3 ngày, ừm, đúng, ba ngày!"
"Được, ta cho ngươi thời gian ba ngày!" Ngũ Tư phẩy đuôi áo, "Sau ba ngày nếu con ta chưa trở lại bình thường, thì dù ngươi có mời Bào Uy Nhĩ đến, thành Hoàng Kim cũng tuyên chiến với đảo Bố Lôi Trạch!"
Muốn biến một người phụ nữ biến thành đàn ông về mặt sinh lý vô cùng đơn giản, nhưng biến một người phụ nữ về tâm lý biến thành đàn ông thì lại rất khó. Như vậy, Sở Thiên trải qua ba ngày dài nhất trong đời mình, điều trị tâm lý, tinh thần ám thị… Sở Thiên gần như đã cố hết mọi cách có thể, nhưng đến tận tối ngày thứ ba, Thái Qua Nhĩ vẫn cứ như thế. Nhìn Thái Qua Nhĩ đang nằm thở nhẹ nhàng trên giường, Sở Thiên chậm rãi lấy ra viên Tinh Hạch cấp chín lấy ra lần trước.
Cấp mười giận, thiên hạ khóc! Nhưng nếu cái giá phải trả để thành cấp mười là biến thành phụ nữ thì Thú Hoàng Ngũ Tư nhất định không tha cho Sở Thiên. Con trai biến thành đàn bà, chuyện mất mặt như vậy đủ để khiến hắn phát điên! Ngũ Tư phát điên có thể gây ra những chuyện gì Sở Thiên không biết, cũng không muốn biết. Vì thế hắn quyết định hạ cấp cho Thái Qua Nhĩ! Để hắn trở về như vốn có. Gây mê, mở sọ, quá trình vẫn vậy, nhưng khi Sở Thiên nhìn thấy hình dạng của đại não thì chết sững!
"Khốn kiếp, tên thần tiên nào chơi lão tử?" Sở Thiên rủa. Khi Thái Qua Nhĩ còn là cấp chín, não của hắn giống như những con hổ thông thường khác. Khi thăng cấp, Sở Thiên cũng chỉ để Tinh Hạch vào phía dưới đại não. Nhưng bây giờ, não Thái Qua Nhĩ lại biến thành hình vòng của ma thú cấp mười chính thống!
"Hình dạng của não cũng có thể thay đổi sao? Nếu người trên trái đất nhìn thấy thì nhất định sợ chết khiếp. Tình hình hiện nay đã vượt quá giới hạn hiểu biết của Sở Thiên rồi.
Trong cái não hổ hình vòng đó, ở chính giữa là viên Tinh Hạch phát ra ánh sáng hồng chói lọi. Bên dưới viên Tinh Hạch lại có một viên Tinh Hạch giống như viên sỏi màu hoàng kim. "Không đúng, ta chưa bao giờ thấy Tinh Hạch màu hoàng kim cả!" bỗng Sở Thiên sáng mắt lên, "Chẳng lẽ tự Thái Qua Nhĩ có?" nghĩ đến đây, Sở Thiên cắn môi lấy viên Tinh Hạch màu hồng ra.
Viên Tinh Hạch hồng vừa ra khỏi là viên màu hoàng kim lấp chỗ trống, lăn lộn ở giữa đại não.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên nheo mắt cười, vì hắn cảm thấy Thái Qua Nhĩ mất đi Tinh Hạch hồng nhưng vẫn còn Thần Lực --- hắn vẫn là ma thú cấp mười.
Về tình trạng này, Sở Thiên đã nghĩ rất nhiều, cuối cùng chỉ còn một khả năng. Đó chính là Thái Qua Nhĩ vốn đã có huyết thống cấp mười, nhưng bị loãng đi trong quá trình di truyền và Tinh Hạch của Mã Cách Lệ đã kích thích huyết thống của hắn mà sinh ra Tinh Hạch!
Sở Thiên nghĩ bụng: nếu đúng thế thật, vậy Sắt Lâm Na thì sao? Liệu có phải cũng có thể dùng Tinh Hạch kích thích huyết thống của Mạch Khẳng Tích? Còn Chu Lệ Á có phải cũng có thể tiến hóa?
......
Thời gian ba ngày đã qua, Sở Thiên trao cho Ngũ Tư một Thái Qua Nhĩ bình thường. Thấy con trai là một ma thú cấp mười bình thường, Ngũ Tư cười lớn: "Ha ha, Phất Lạp Địch Nặc, lần này may mà có ngươi! Thành Hoàng Kim ta nhất định sẽ cảm tạ ngươi!"
"Bệ hạ khách khí quá!" Sở Thiên hơi cúi người, "Nếu vương tử Thái Qua Nhĩ đã thăng cấp thành công thì ta cũng nên đi rồi!"
"Không được!" Bối Khắc luôn đứng sau Phí Xá Nhĩ bỗng đứng ra, "Ngươi không được đi!"
Sở Thiên khẽ biến sắc mặt, bình tĩnh nói với Ngũ Tư: "Bệ hạ, thế là có ý gì?"
"Bối Khắc, lui xuống! Đây là nơi ngươi được phép nói sao?" Ngũ Tư quát Bối Khắc, rồi tiến lại gần vỗ vai Sở Thiên, "Ngươi đã có thể giúp cho Thái Qua Nhĩ thăng cấp, thế còn người khác thì sao?"
"Cũng có thể!" Sở Thiên nhìn Bối Khắc "Nhưng phải giết được một ma thú cấp mười trước đã!"
"Thúc thúc!" Bối Khắc lao đến trước mặt Ngũ Tư, cầu xin, "Thúc hãy giúp con giết một con đi!"
"Nói bừa! Ma thú cấp mười đâu có dễ giết như vậy?!" Ngũ Tư tức giận, quay sang Sở Thiên "Không có cách nào khác sao?"
Sở Thiên lắc đầu, "Không có."
"Vậy… " Ngũ Tư nhìn Bối Khắc.
"Thúc thúc, ma thú cấp mười trên đại lục nhiều như vậy, dựa vào thực lực của thúc còn không thể giết được một con sao? Cầu xin thúc nể mặt phụ thân con đã tử trận hãy giúp con một lần!" Bối Khắc bám dính lấy Ngũ Tư.
Sở Thiên không có hứng nhìn màn biểu diễn của hai người, liền quay người đi, "Bệ hạ bảo trọng, ta về đảo Bố Lôi Trạch trước!"
"Đứng lại!" Bối Khắc hai tay cầm một thanh đao lớn chặn Sở Thiên lại, "Trước khi thăng cấp cho ta, ngươi đừng hòng rời khỏi đây!"
Sở Thiên quay đầu nhìn Ngũ Tư, "Bệ hạ, thành Hoàng Kim của người cảm ơn ta thế này sao?"
"Điện hạ hiểu nhầm rồi!" Ngũ Tư vội vã kéo Bối Khắc ra, "Hà hà, ý của Bối Khắc chỉ muốn giữ ngươi ở lại vài ngày!"
"Ta không ở lại đâu!" Sở Thiên nói lạnh nhạt, "Ta còn phải đến A Cổ Lạp Sơn gặp Long Hoàng!"
"Long Hoàng là cái thá gì?" Bối Khắc khệnh khạng, "Thúc thúc ta Thú Hoàng, là cộng chủ của đại lục ma thú!"
Lời này của Bối Khắc vừa thốt ra Ngũ Tư và mấy lão huynh đệ của hắn cùng tái mặt, công khai sỉ nhục Long Hoàng, đúng là tìm cái chết!
Bốp!
Phí Xá Nhĩ xông lên trước tát mạnh Bối Khắc một cái, rồi nhìn Sở Thiên, "Điện hạ… "
"Ta có thể vờ như chưa nghe thấy gì!" Sở Thiên nói.
"Phí Xá Nhĩ thúc thúc, dựa vào cái gì mà đánh cháu?" Bối Khắc một tay ôm mặt một tay chỉ Sở Thiên không cam tâm, "Phất Lạp Địch Nặc nghe thấy thì sao nào? Cùng lắm là giết hắn diệt khẩu!"
"Đủ rồi!" Thú Hoàng Ngũ Tư giận dữ, "Bối Khắc, ngươi cút ra cho ta!"
Bối Khắc không cam tâm, "Thúc thúc, phụ thân cháu… " Đọc Truyện Online mới nhất ở TrumTruyen.vn
"Đuổi Bối Khắc ra ngoài cho ta!" Ngũ Tư vẫy tay với thị vệ, "Sau này ta không có đứa cháu này!"
"Bệ hạ nói thật sao?" Sở Thiên nheo mắt cười, "Sau này bệ hạ không có đứa cháu này nữa?"
"Ta… " Ngũ Tư đang định nói nhưng nhận ra ánh mắt của Phí Xá Nhĩ, bỗng phát hiện Sở Thiên đang muốn làm gì, liền cười: "Khà khà, điện hạ, tuy Bối Khắc từng hạ nhục ngươi, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là… "
Sở Thiên lắc lắc một ngón tay, "Ba ngày mừng thọ bệ hạ, ta nể mặt bệ hạ có thể không truy cứu, nhưng hôm nay… Chẳng nhẽ bệ hạ nghĩ rằng đảo Bố Lôi Trạch ta dễ bắt nạt sao?"
Ngũ Tư định nổi giận nhưng lại nhớ đến Thần Lực màu xanh lục trên người A Mạt Kỳ đêm hôm đó, "Ha ha ha, điện hạ nặng lời rồi. Ta sẽ dạy bảo Bối Khắc đến nơi đến chốn!"
Vì con trai, Ngũ Tư có thể không tiếc bất kỳ giá nào, nhưng vì Bối Khắc hắn vẫn không muốn đắc tội với Bố Lôi Trạch. Vì thế Ngũ Tư ra lệnh lấy ra một cái hộp, "Điện hạ, đây là một món quà nhỏ, coi như thúc thúc ta đây thay mặt Bối Khắc xin lỗi điện hạ!"
"Thú Hoàng Ngũ Tư đích thân xin lỗi, ta sao dám không nhận chứ? Khà khà!" Sở Thiên khẽ cười nhận lấy cái hộp rồi từ biệt.
Sau khi Sở Thiên rời khỏi, Phí Xá Nhĩ tối sầm mặt, "Bệ hạ, người quá dung túng cho Bố Lôi Trạch!"
"Ài, đảo Bố Lôi Trạch bây giờ, chúng ta không thể coi thường được đâu!" Ngũ Tư lắc đầu cười khổ, "Huống hồ quan hệ giữa Bố Lôi Trạch và A Cổ Lạp Sơn luôn rất tốt, ta cảm thấy trên người Sở Thiên có Long Thần Lực chính thống! Còn thuần hơn cả của Long Hoàng!"
Phí Xá Nhĩ tái mặt, "Bệ hạ, người nói thực lực của Phất Lạp Địch Nặc… "
"Đúng vậy!" Ngũ Tư gật đầu, "Nửa năm trước khi hắn rời đi từ đây chỉ là mới có được Thần Lực, nhưng giờ hắn sắp đạt đến đỉnh phong tầng thứ nhất rồi! Dù ta có muốn giết hắn, cũng nhất định phải trả giá… "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.