Dị Giới Thú Y

Chương 236: Làm thế nào tu luyện thành Chân Thần




Ôi Chân Thần!!!!
Tiếng gọi vang vọng khắp Bố Lôi Trạch. Còn ở nội đảo, Bái Nạp Mỗ đang dập đầu dưới chân Sở Thiên, dùng ánh mặt sùng kính nhất nhìn hai ống chân Sở Thiên như đang ngắm nhìn một tuyệt thế mỹ nữ.
A Mạt Kỳ xuất hiện "Thần ở đâu? Ta phải đánh với họ… ông chủ… hai người…"
Lúc này, Bái Nạp Mỗ đã ôm lấy cẳng chân Sở Thiên, nước mắt giàn giụa, không biết đang lẩm bẩm những gì, nhìn cảnh này người ta không khỏi cảm thấy quái đản.
Binh!
Khố Á Tháp đạp bay cửa xông vào, ngẩn ra một lúc rồi cười ngốc quay người đi, nhưng mồm thì vẫn lầm bầm, "Hỏng rồi, điện hạ từ lúc nào mà cũng…. với đàn ông vậy…"
Sở Thiên chết sững, bị một tên con trai mặt mày thanh tú ôm cứng lấy chân, mà hắn lại còn khóc lóc thảm thiết. Cảnh này mà bị mấy cô vợ nhìn thấy thì Sở đại thiếu gia sẽ phải ngủ ở phòng khách cả đời mất!
"Tên chết tiệt nhà ngươi tránh ra!" Sở Thiên tập trung Thần Lực đá Bái Nạp Mỗ ra.
"Chân Thần, con là tín đồ trung thành nhất của người, đừng bỏ rơi con!" dù có bị đá cho hộc máu, Bái Nạp Mỗ vẫn nhào lại, nước mắt hòa cùng máu mũi nói: "Một vạn năm rồi, Chân Thần vạn năng người cuối cùng cũng xuất hiện. Tín đồ chúng con đợi người khổ lắm… hu hu…"
Sở Thiên nổi hết cả da gà, dù là đỉnh phong Thần Lực tầng thứ nhất cũng không ngăn được.
Khố Á Tháp vỗ A Mạt Kỳ, rồi quay ra nhìn hai người Sở Thiên: "Huynh đệ, hai chúng ta ở đây… có phải không tiện lắm không?"
A Mạt Kỳ hiểu ý gật gật đầu rồi kéo Khố Á Tháp ra ngoài "Ta lấy thân phận là Thống lĩnh ma thú của gia tộc hạ lệnh, ông chủ đang tu luyện, không ai được làm phiền!"
Binh! Bốp! Chát!
Một loạt âm thanh, cả đấm cả đá vang lên, nhưng Bái Nạp Mỗ vẫn quấn lấy Sở Thiên, "Chân Thần xin người hãy cứu những tín đồ khổ nạn chúng con!"
Sở Thiên không thể chịu nổi nữa, rút Lưỡi đao Phán Quyết ra chĩa về Bái Nạp Mỗ.
Vút!
Mũi đao dừng ngay trước trán Bái Nạp Mỗ, vì Sở Thiên nhìn thấy hắn vẫn nhìn mình với ánh mắt trông đợi, đồng thời cũng cam tâm chịu chết.
"Chân Thần, cuối cùng người cũng cảm nhận được sự chân thành của con!" Bái Nạp Mỗ phấn khởi hoa chân múa tay, "Được người đích thân dùng Thần Khí độ hóa, con thật may mắn quá!"
Tên cuồng tín! Thần kinh phân liệt, não bị lợn nó gặm… Sở Thiên chửi rủa trong bụng, rồi giơ đao lên "Đứng lên! Ta lệnh cho ngươi đứng lên!"
"Tuân mệnh!" Bái Nạp Mỗ đứng thẳng dậy, hai mắt chăm chú nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên thở phào,bóp bóp trán, rồi mắng, "Ngươi bị bệnh hả?"
Phập!
Bái Nạp Mỗ lấy ra một con dao găm đâm vào mình.
Sở Thiên chết sững, "Ngươi làm cái quái gì vậy?"
Bái Nạp Mỗ ngẩng đầu nói: "Chân Thần nói con có bệnh thì nhất định là con có bệnh. Nhưng vừa rồi con không có gì bất thường cả, vì thế con làm cho mình có bệnh!"
Sở Thiên cuối cùng cũng hiểu thế nào là cuồng tín đồ.
"Ca ngợi Nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên cười, "Ngươi tên gì, làm gì? Nói hết về ngươi cho ta nghe!"
"Tuân mệnh Chân Thần!" Bái Nạp Mỗ nhắm hờ mắt, nói như đọc thuộc lòng: "Bái Nạp Mỗ, nam, hai mươi sáu tuổi, thuộc Giáo Đình Ám Điện, đảm nhiệm chức Đội trưởng đội chấp pháp số một của Ám Điện. Thực lực hơn cấp chín nhưng không có Lĩnh Vực cấp mười."
Sở Thiên gật gật, rồi ngồi xuống "Ngươi đến đảo Bố Lôi Trạch làm gì?"
"Phụng mệnh giám sát Tạp Nhĩ xem hắn có hành vi bán đứng Ám Điện không!"
Quả nhiên là đứa trẻ ngoan nghe lời, Sở Thiên cười: "Ngươi dựa vào cái gì mà bảo ta là Chân Thần?"
"Vì người là chủ nhân của Lưỡi đao Phán Quyết!" Bái Nạp Mỗ nói, "Theo ghi chép của Ám Điện Quyển Tông, chỉ có Chân Thần mới có thể là chủ nhân của Lưỡi đao Phán Quyết, nếu không sẽ bị hút hết năng lượng mà chết!"
Sở Thiên nhìn thanh đao trong tay, hỏi: "Sao ngươi biết đây là Lưỡi đao Phán Quyết. Hình dáng nó chẳng có gì đặc biệt cả."
"Là sức mạnh thưa Chân Thần!" hai mắt Bái Nạp Mỗ sáng rực, "Vỏ của Lưỡi đao Phán Quyết được cất giữ ở địa cung Ám Điện, con tu luyện bên cạnh vỏ đao hai mươi năm rồi, tuyệt đối không nhận nhầm sức mạnh của nó!"
Sở Thiên chép miệng, cười gian xảo, "Nếu ngươi là tín đồ của ta thì cho ta biết ta tên là gì?"
Bái Nạp Mỗ lại quỳ xuống, run rẩy: "Chân Thần tha tội, con… con sao dám nhắc đến tên húy của người!"
"Đây là mệnh lệnh, nói!" Sở Thiên gằn giọng.
"Chân Thần bớt giận!" Bái Nạp Mỗ không ngừng dập đầu, rồi cúi đầu nói to: "Tên người là Phán Quyết Chủ Thần Tư Đặc Ân!"
Lưỡi đao Phán Quyết, Phán Quyết Chủ Thần, Sở Thiên hiểu ra rồi, liền nói tiếp: "Ngươi quả nhiên là tín đồ trung thành nhất của ta. Ừm, giờ nói ta nghe, ta thuộc Thần Điện nào, Quang Minh hay Hắc Ám?"
Bái Nạp Mỗ ngẩn người, chằm chằm nhìn Sở Thiên.
Bái Nạp Mỗ lại gập người xuống đất khóc lóc: "Chân Thần, truyền thuyết về người con khắc cốt ghi tâm, xin người đừng kiểm tra con. Nữ thần Sinh Mệnh với Tử thần sao xứng nhắc đến cùng người? Người là Chủ Thần chí cao vô thượng, Thần Hoàng Tư Đặc Ân quyết định sinh tử của Chúng Thần!"
Thần Hoàng? Sở Thiên lại nheo mắt.
Một lúc lâu sau Sở Thiên mới thở phào, rồi lại cười, Sở đại thiếu gia giỏi nhất là ra vẻ Thần Côn.
Phát ra một chút Thần Lực để cho mình có hào quang xung quanh, Sở Thiên ngồi trên ghế, tay chống cằm hỏi: "Ta đã ngủ lâu quá rồi. Bái Nạp Mỗ, tín đồ của ta, hãy nói ta biết tại sao Giáo Đình không có Thần Điện của ta, người trên đại lục tại sao lại quên ta?"
"Đây đều là tội của chúng con!" Bái Nạp Mỗ lại khóc, "Trong Giáo Đình vốn dĩ có Thần Điện của người, nhưng một vạn năm trước, Quang Minh Thần Điện và Hắc Ám Thần Điện cùng nhận được Thần Dụ, nói… nói Chân Thần không xứng làm Thần Hoàng, vì thế hai Thần Điện đó liên thủ giết hết tín đồ của người, che giấu hết tin tức về người… Đến bây giờ chúng con chỉ có thể lập ra Ám Điện lén thờ phụng người!" Nguồn tại http://Truyện FULL
"Chân Thần, chúng con có tội!" Bái Nạp Mỗ khóc lóc, "Chúng con không thể…"
"Được rồi, cái này không trách các ngươi!" Sở Thiên đứng dậy, vỗ vai Bái Nạp Mỗ, "Chỉ trách ta ngủ lâu quá!"
"Không, đều là tội của chúng con!" Bái Nạp Mỗ nghẹn ngào.
"Ài~!" Sở Thiên thở dài.
"Chân Thần, sao người lại thở dài?" Bái Nạp Mỗ ngẩng đầu hỏi.
"Vạn năm trước xảy ra rất nhiều chuyện, từ đó ta đã bắt đầu ngủ…" Sở Thiên phát huy tối đa tài ra vẻ Thần Côn của mình, bình thản mà thương cảm nói: "Đến khi tỉnh lại thì, mọi thứ trên đại lục đã thay đổi rồi. mà sức mạnh của ta còn lại không được một phần mười, vì thế ta mới đổi tên thành Phất Lạp Địch Nặc, định cư ở nơi khỉ ho cò gáy Bố Lôi Trạch này. Định là sẽ tìm lại Thần Lực đã mất!"
"Chân Thần yên tâm!" Bái Nạp Mỗ quả quyết, "Tín đồ của người sẽ bảo vệ người!"
Ta đợi câu nói này của ngươi đó! Sở Thiên thầm cười ha hả, nhưng mặt vẫn nghiêm chỉnh "Giờ ta có bao nhiêu tín đồ, thực lực thế nào?"
"Bẩm Chân Thần, những năm gần đây do sự đàn áp của hai Thần Điện kia, Ám Điện chỉ còn ba nghìn người…" Bái Nạp Mỗ ngẩng đầu kiên định: "Nhưng họ đều là cao thủ!"
"Bằng bao nhiêu phần của ngươi? Hay còn mạnh hơn?" Sở Thiên hỏi.
"Ám Điện có tất cả mười hai đội Chấp Pháp, mười hai đội trưởng thực lực tương đương nhau, nhưng con là mạnh nhất!" Bái Nạp Mỗ tự hào nói: "Trên mười hai đội trưởng chúng con còn có ba vị trưởng lão. Để tránh bị đàn áp, ba vị trưởng lão đều che giấu thực lực, nhưng thực lực thật sự của họ không hề kém Giáo hoàng!"
Khốn kiếp! Đàn áp một Ám Điện nhiều cao thủ như vậy đến hàng vạn năm, thực lực của Giáo Đình quả thật là mạnh!
Sở Thiên hỏi tiếp: "Nghe nói Hắc Ám Thần Điện nhận được Thần Dụ phải giết Phất Lạp Địch Nặc hóa thân tại nhân gian của Thần Hoàng ta, chuyện này là sao?"
"Chân Thần, con có tội! Con không biết chuyện về Hắc Ám Thần Điện." Bái Nạp Mỗ tự trách mình, "Ám Điện chỉ tra ra được là Hắc Ám Thần Điện đã từng sai sát thủ đến giết người, nhưng thất bại dưới dự uy nghiêm của Chân Thần. Sau đó chúng bận rộn tranh giành quyền lực với Quang Minh Thần Điện nên bỏ qua việc chấp hành Thần Dụ! Chúng đã phản bội lại tín ngưỡng của mình!"
Nói rồi, Bái Nạp Mỗ nhổ một bãi nước bọt, rõ ràng vô cùng khinh bỉ Hắc Ám Thần Điện. Nhưng hắn lập tức nhận thấy mình đã sai rồi, hoảng hốt nói: "Chân Thần, ý con không phải là Hắc Ám Thần Điện nên truy sát người, con…"
"Con ta, bổn Thần Hoàng hiểu!" Sở Thiên hiền từ xoa xoa đầu Bái Nạp Mỗ thể hiện mình rất có khí chất của Thần Hoàng, "Khi các tín đồ của Chúng Thần đều phản bội lại tín ngưỡng, lại có được những tín đồ như ngươi, ta vui lắm!"
Môi Bái Nạp Mỗ giật giật, nghẹn ngào không nói nên lời.
Lúc lâu sau Bái Nạp Mỗ mới nói tiếp: "Chân Thần, đến nay Lan Đức của Quang Minh Thần Điện đang lập mưu soán vị, ba vị trưởng lão của Ám Điện quyết định chúng con sẽ toàn lực hỗ trợ Lan Đức, với điều kiện là sau khi trở thành Giáo hoàng phải phục hồi địa vị Thần Hoàng mà người đáng được hưởng."
Sở Thiên vô cùng ngạc nhiên, trên đại lục này lại vẫn còn có người đấu tranh vì niềm tin mơ hồ, thật khó gặp!
Nghĩ ngợi một lúc, Sở Thiên nói: "Họ đã làm rất tốt, cứ tiếp tục thế!"
"Chân Thần…" do dự một chút, Bái Nạp Mỗ quỳ xuống, cắn môi nói: "Con… con có thể theo người không?"
"Ngươi muốn theo ta?" Sở Thiên hỏi.
Bái Nạp Mỗ gật đầu cái rụp, sùng bái nói: "Ám Điện sinh ra là vì người, được theo người là ý nguyện cả đời của chúng con!"
Ánh mặt Bái Nạp Mỗ tràn đầy hy vọng, như muốn nói "người không đồng ý là con tự sát", khiến Sở đại thiếu gia làm sao có thể từ chối cơ chứ?!
"Được! Bổn Thần Hoàng đồng ý!"
Bái Nạp Mỗ hạnh phúc đến ngất đi được, nhưng hắn vẫn cố kiềm chế: "Chân Thần, đội Chấp Pháp của con cũng là tín đồ của người, họ…"
"Không vấn đề gì, đồng ý!"
"Ca ngợi Chân Thần! Ngoài ra mấy huynh đệ của con, cũng là đội trưởng của mười một đội Chấp Pháp kia, họ…"
"Đồng ý!"
"Quá tốt rồi! Chân Thần, ba vị trưởng lão của Ám Điện…"
"Không cần nói nữa, ta đồng ý hết!" Sở Thiên không nhịn nổi nữa mà cười ha ha. Nhẹ nhàng có được ba nghìn cao thủ, thật là sướng quá đi!
"Người đồng ý thật ạ?" Bái Nạp Mỗ sung sướng, "Ba vị trưởng lão sẽ nhanh chóng đến đây làm lễ xác định thân phận cho người rồi thông báo cho tất cả tín đồ của Ám Điện!"
"Không vấn… đợi đã, ngươi nói là xác định thân phận?" Sở Thiên sững người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.