Dị Năng Vương Phi

Chương 60: Phiên ngoại 1:Quá khứ của Nguyệt Liên




Note: Đây là câu chuyện về Huyền Minh và Nguyệt Liên lần đầu gặp nhau, vì nó không ảnh hưởng đến nội dung chính nên mình cho vào phần phiên ngoại nhé ^^
Chả biết sao nhưng phần quá khứ của Nguyệt Liên khá creepy, nàng nào không hold nổi có thể không đọc nha =_=|||
~~~~~~~
Nguyên Liên là một sát thủ. Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, được một người đàn ông nhặt được khi bản thân thoi thóp chết đói dưới đêm sương lạnh, đem về Hồng Bang – một bang phái khét tiếng trong giới xã hội đen. Ở đây cô nhìn thấy những đứa trẻ giống như mình, không có cha mẹ, bị bỏ rơi, gần như tuyệt vọng vì cái thế giới tàn nhẫn này. Sau khi được phát mỗi người một thanh chuỷ thủ bọn cô được đưa vào một căn phòng tối, không có thức ăn không có nước uống. Mới đầu những đứa nhỏ này còn sợ hãi và thủ thầm nhau cùng cố gắng chịu đựng. Nhưng thời gian càng trôi qua chúng nó mới dần nhận ra được, có cố gắng thế nào chúng nó cũng cảm thấy đói khát, cảm thấy lạnh lẽo.
Và cuộc chiến đến lúc này mới bắt đầu, chúng bắt đầu chém giết lẫn nhau, đói thì ăn thịt khát thì uống máu, thời gian đó quả thật là quãng thời gian kinh khủng nhất đời Nguyệt Liên. Cô không biết mình lấy đâu ra sức lực để giết hết những đứa trẻ kia, cô cũng không biết mình làm thế nào mình có thể nổi thịt và uống máu của họ. Nhưng cô cần sống, cô muốn sống mà thoát khỏi nơi này, dù biết mình phải trải qua những chuyện người khác không tài nào tưởng tượng nổi.
Một tháng sau khi cánh cửa căn phòng mở ra, trong đó chỉ còn mình cô – một cô bé gầy còm toàn thân được nhuộm bởi máu đỏ, chỉ có ánh mắt vẫn trong trẻo nhưng sắc bén đến gai người.
Từ tầng thấp nhất, cô trở thành hồng bài sát thủ của Hồng Bang. Không có vụ ám sát nào mà cô thất bại, cho dù nhiệm vụ có khó khăn nguy hiểm đến mấy. Thậm chí đến ông chủ Hồng Bang Hồng Chi Vĩnh – Chính là người nhặt được cô trước kia cũng phải cảm thán cô là một kẻ điên cuồng và liều mạng.
Hồng Chi Vĩnh nhớ lại khi đó – thời điểm hắn mới tiếp nhận cái chức bang chủ của lão cha nhà hắn ở tuổi 20, sau khi giải quyết một vụ lộn xộn ở bến cảng, hắn trên đường về thấy một đứa nhỏ nằm trong đống tuyết bên vệ đường. Vốn hắn tưởng nó đã chết nên cứ vậy mà bỏ qua, ai ngờ đứa nhỏ kia lại cựa quậy như thể tìm đường sinh cơ cuối cùng vậy. Cuối cùng hắn quả thật đem đứa nhỏ về.
Nếu nói hắn thích nhất điều gì ở Nguyệt Liên thì đó là đôi mắt của cô. Khi đó cô bé mới bảy tuổi nhưng có con mắt kiên cường xinh đẹp khiến hắn phải rung động. Mười năm trôi qua, hắn chứng kiến tất cả những chuyện của cô, hắn với thấy ánh mắt ấy không hề thay đổi, có thay đổi thì cũng chỉ thêm phần sắc bén tàn nhẫn của một sát thủ nên có.
Nhưng như thế mới tốt, có một thuộc hạ như thế mới thực vừa lòng hắn. Vũ khí giết người đâu cần phải có cảm xúc, nó chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của hắn và hoàn thành tốt nó thôi.
Như mọi lần, Hồng Chi Vĩnh giao cho Nguyệt Liên một nhiệm vụ, đó là ám sát kẻ thù một mất một còn của hắn Thương Ngạn Bân – Bang chủ của Thương Bang. Không biết hắn có phải hắn nghĩ rằng nhiệm vụ hắn giao cho Nguyệt Liên sẽ không bao giờ thất bại hay không mà lại giao nhiệm vụ đó. Trong giới xã hội đen ai cũng biết Thương Ngạn Bân là cái tên được dùng thịt người nuôi lớn, tàn nhẫn ác ôn đến cực điểm, mà hắn đặc biệt thích nhất là ăn những cô gái còn non trẻ mà xinh đẹp. Giao cho Nguyệt Liên nhiệm vụ này chẳng khác nào đem cô vào chỗ chết.
Quả thật như thế.
Nguyệt Liên – Hồng bài sát thủ bách thắng vô bại lần đầu tiên thất thủ trước Thương Ngạn Bân. Lần cuối cùng cô ý thức được đó là khi mình bị lột hết đồ được đưa lên bàn ăn của tên bang chủ tàn ác kia, từng miếng thịt trên người bị lóc xuống được người đến miếng hắn thưởng thức.
Ánh mắt Nguyệt Liên vẫn nhàn nhạt bất định như thế nhìn người ta lóc thịt trên người xuống cho đến khi mất quá nhiều máu mà chết.
Có lẽ bọn họ không hề biết cảm xúc cô đã chết từ căn phòng tối đó rồi. Bọn họ nhìn thấy ánh mắt trong trẻo đó chỉ là thứ trống rỗng muốn tồn tại còn lại trong cô. Bọn họ nhìn thấy chỉ là một con búp bê có hồn thôi.
Chết đi cũng tốt. Không cần sống trong cái thế giới địa ngục đó nữa. Mặc dù tình cảnh chết không được tốt lắm, nhưng không sao, cô cũng đâu cảm thấy gì.
Cô chỉ mong một điều, kiếp sau mình hãy đầu thai đến nơi tốt một chút, ít nhất không cần trải qua một thế giới như vậy nữa.
Và có lẽ ông trời nghe được lời cầu nguyện của Nguyệt Liên.
Hồn cô xuyên qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.