Dị Năng Vương Phi

Chương 69: Huyền Ngân công chúa (1)




Lúc này cách kinh thành Lãnh Ngân quốc không, trên con đường đất một nữ nhân phóng ngựa gấp rút phóng ngựa về phía trước. Trông nàng vóc người nhỏ xinh, gương mặt tinh xảo không tì vết, nổi bật nhất là hai má lúm vô cùng đáng yêu. Nếu ở đây có Lãnh Thần Phong hay bất cứ vị quyền cao chức trọng nào ở Lãnh Ngân quốc đều có thể nhận ra nữ tử này là ai.
“Hừ, tên Quỷ Dã chết tiệt, đến Lãnh Ngân trước cũng không nói cho ta một tưởng, đợi bổn cô nương tìm được ngươi sẽ giáo huấn đủ” Lãnh Huyền Như miệng hừ nhẹ, từng biểu hiện trên gương mặt đều cho biết hiện tại nàng đang rất tức giận, mà nguyên nhân thì đương nhiên liên quan đến nam nhân tên Quỷ Dã kia rồi.
Lại nói một chút về cô công chúa Huyền Ngân của Lãnh Ngân quốc này. Từ khi sinh ra bởi là nữ nhi duy nhất của tiên hoàng Lãnh Thiên Thần nên rất được phụ hoàng và hai hoàng huynh nhất mực sủng ái. Bản thân Vu Ly thái hậu càng không nói, động vào nữ nhi của nàng như chọc trúng nghịch lân của nàng vậy, liệu còn ai dám trêu chọc vị công chúa này. Không biết có phải do phương pháp nuôi không đúng, Lãnh Huyền Như một chút cũng không giống như công chúa cấm cung quen sống trong nhung lụa quen thói kiêu ngạo. Ngược lại tính cách của nàng lại rất hảo sảng, hơn nữa còn ham chơi. Lãnh Huyền Như không bao giờ yên ổn làm một cô công chúa bình thường, chỉ cần có thể, nàng nguyện du ngoạn khắp mảnh đại lục trải nghiệm cuộc sống tự do. Mới đầu người trong cung tìm đủ mọi cách để nhốt cô công chúa bướng bỉnh này lại. Nhưng dù dùng cách nào đi nữa nàng vẫn có cách trốn ra khỏi cung. Mà chuyện này có không ít công lao của hai hoàng huynh nàng.
Hai năm gần đây Lãnh Huyền Như vẫn luôn ở Thuỷ Minh quốc. Từ lâu đã nghe đến danh của Quái Y nên nảy sinh tò mò tìm hiểu về hắn. Không biết là may mắn hay xui xẻo, Lãnh Huyền Như thật sự gặp được Quái Y. Lúc đó nàng còn đang trọ dưới chân Quỷ Cốc, dự định hôm sau sẽ lên núi tìm hắn. Nhưng hôm sau còn chưa tới, thời điểm Lãnh Huyền Như chuẩn bị đi ngủ thì có kẻ nhảy vào phòng từ cửa sổ. Lãnh Huyền Như nhanh chóng rút kiếm chĩa vào vị khách không mời kia, ánh mắt đề phòng nhìn hắn.
Đợi nhìn rõ người vừa nhảy vào là một nam nhân toàn thân đầy máu Lãnh Huyền Như càng thêm đề phòng, người phóng đứng cạnh mép cửa sổ đóng lại, kiếm trên tay đã sớm kề lên cổ nam nhân mang thương tích kia, lạnh giọng hỏi:
“Ngươi là kẻ nào? Dám xông vào phòng của ta? Sợ mạng không đủ dài sao?”
Nhưng có vẻ nam nhân đó thương thế quá nặng, không kịp thốt lên lời nào liền cứ vậy bất tỉnh nhân sự, Lãnh Huyền Như dùng chân đá mấy lần nhưng hắn vẫn không cử động, mày liễu cau lại suy tính có nên ném kẻ này ra ngoài hay không khỏi liên luỵ đến bản thân. Nhưng sơ qua là biết tên này vừa trải qua một trận ác chiến, dù bề ngoài nhìn trông không quá nghiêm trọng, nhưng quan sát kĩ sẽ thấy từng vết chém trên người hắn đều cách chỗ hiểm không xa. Nếu không cứu chữa kịp thời chỉ sợ tên này thật sự không xong.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng động lạ, Lãnh Huyền Như yên lặng lắng nghe một chút, phát hiện bên ngoài có ít nhất là mười người đứng trên mái nhà, dù đã thu liễm nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận sát khí vô hình của họ. Sắc mặt của Lãnh Huyền Như càng thêm trầm xuống, lạnh lùng nhìn nam nhân bất tỉnh trong phòng kia, hừ lạnh. Nam nhân này xem chừng không thể ném ra ngoài rồi, thật là phiền phức mà.
Lãnh Huyền Như đành phải nhẹ nhàng đi tới thổi tắt đèn đi, giống như không có chuyện gì lôi nam nhân kia lên giường, bản thân nàng cũng nằm xuống bên cạnh hắn, sau đó đem chăn đắp lên giả bộ như đã ngủ. Quả nhiên ngay sau đó liền có một cỗ mùi hương thơm nhẹ bay vào trong phòng, Lãnh Huyền Như lập tức nín thở. Mấy tên này vậy mà cũng rất cẩn thận, sợ nàng chưa ngủ nên thả Mê Hương vào phòng, cũng may Huyền Như nàng từ nhỏ được hai hoàng huynh nhồi cho không ít linh dược, đã sớm mang một thân bách độc bất xâm, một chút Mê Hương này không làm khó được nàng.
Đợi thêm khoảng một khắc, cửa sổ được khẽ mở ra, vài thân ảnh không tiếng động nhảy vào, từng bước tiến lại về phía giường. Lúc trước Lãnh Huyền Như không cảm nhận kỹ, hiện tại bọn chúng đến gần mới giật mình phát hiện ra những kẻ này vậy mà đều là dị năng giả, hơn nữa còn thực lực thấp nhất cũng đạt Địa cấp đỉnh phong. Mà cao nhất Lãnh Huyền Như thậm chí còn không nhìn ra được tu vi của hắn, như vậy thực lực còn trên cả nàng. Rốt cuộc nam nhân kia chọc phải người nào mà có thể đưa ra nhiều cao thủ đến ám sát thể này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.