“À hắn là bằng hữu của ta gọi là Âu Địch Khắc, hắn là thương nhân từ Tây Á đại lục tới” Liếc thấy Lãnh Thần Phong vẻ mặt không vui, Lăng Vân Trúc liền đoán ra tên này lại ăn dấm chua rồi. Tên này cũng thật, hiện tại cô đang dịch dung thành nam nhân, Liệt Hồng Tuần chắc chắn nhận không ra, hắn còn ăn giấm gì chứ.
“Thì ra là Âu huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ” Liệt Hồng Tuần nghe thấy người này từ Tây Á tới liền nhìn hắn kĩ một chút, quả nhiên diện mạo nhiều điểm không giống người Khải Huyền, bởi thế càng hồ hởi tiến đến bắt chuyện. Hắn nghe nói người Tây Á rất cởi mở, tuy nhiên người này có vẻ không giống lắm, Liệt Hồng Tuần cảm nhận người này nhìn hắn không có ý tốt.
Liệt Hồng Tuần tiến tới bắt chuyện nhưng Lãnh Thần Phong một lời cũng không đáp, biểu hiện như thể người trước mặt mình không hề tồn tại vậy, khiến cho không khí giữa bốn người có phần xấu hổ, Lăng Vân Trúc chẳng có cách nào đành ra nói đỡ:
“Âu huynh là người lần đầu mới đến Khải Huyền nên không thông thuộc ngôn ngữ ở đấy lắm, hơn nữa bản thân hắn cũng rất ít nói, Vân mỗ mong Liệt điện hạ không quá để bụng”
“Nào có nào có, là do ta quá vội vàng” Liệt Hồng Tuần không quá tin lời của Lăng Vân Trúc, nhưng hắn không muốn phá vỡ lí do này, đành hướng sang chủ đề khác “Mới nãy ta cũng gặp được một vị thương nhân đến từ Tây Á, chỉ là tính cách không hợp, không có duyên thành bằng hữu, hiện tại lại gặp được Âu huynh nên có chút kích động. Nếu được hai vị có thể nể mặt Liệt mỗ đi vào trong nói chuyện một chút?”
Mộc Hiên Dực đứng một bên nhìn tên bằng hữu của hắn miệng thì nhắc đến Âu Địch Khắc nhưng mắt lại không dời thân ảnh của Vân Tuyền Cơ, lòng liền đoán ra tên này vẫn chưa dứt được với Lăng Vân Trúc mà, chỉ biết ngao ngán thở dài. Nhưng thân là bằng hữu. mình cũng nên giúp một chút chứ nhỉ?
Mà phải rồi, hai người bọn hắn vốn đây để gặp vị hoa khôi có cầm kỹ tuyệt diệu của Uyển Lâu, nhưng người chưa gặp được lại đụng phải Lãnh Huyền Như, mặc dù hắn cũng khá hứng thú với nàng, tuy nhiên hắn càng hứng thú với vị hoa khôi bí ẩn kia hơn. Việc gặp được Vân Tuyền Cơ và Âu Địch Khắc vừa hay cho hắn lí do quay lại Uyển Lâu.
“Liệt huynh nói phải đó, không dễ gì mới có thể gặp nhau. Vân huynh và Âu huynh chắc hẳn vì tiếng tăm của hoa khôi Uyển Lâu mà tìm tới? Vừa hay Mộc mỗ cũng chưa gặp được nàng, chúng ta mau vào thôi” Dứt lời liền đi tới kéo tay Lăng Vân Trúc kéo cô đi vào trong. Hắn nhìn ra được tên Âu Địch Khắc này rất để ý đến Vân Tuyền Cơ, điều này khiến hắn cảm thấy rất thú vị. Người này chắc không phải đoạn tụ chứ? Nếu là thật thì càng tốt, chỉ cần nằm được Vân Tuyền Cơ thì vị này không thể không vào theo rồi, càng đừng nói đến tên bằng hữu si tình của hắn.
Lãnh Thần Phong thấy Lăng Vân Trúc bị Mộc Hiên Dực kéo vào thì sắc mặt càng ngày đen lại, lãnh khí vô hình tỏa ra bốn phía. Liệt Hồng Tuần cao thủ Thiên cấp cho nên rất nhanh liền phát giác ra lãnh khí từ người bên cạnh. Tên này càng nhìn càng không tầm thường, từ lãnh khí tỏa ra tuy hắn đã tận lực khắc chế nhưng vẫn nhìn ra được người này thực lực trên hắn, ít nhất cũng phải Khải Hoàng cấp. Nhưng người này từ Tây Á đại lục tới. Tây Á đại lục mặc dù là thuộc Linh thế giới cách họ hấp thu năng lượng hay các nguyên lý dị năng đều khác hoàn toàn. Nếu Khải Huyền đại lục có võ sĩ và dị năng giả thì Tây Á có pháp sư và chiến sĩ. Chiến sĩ bẩm sinh đã có sức mạnh về lực lượng, qua thời gian rèn luyện và chiến đấu để tăng cường thực lực, họ là những dũng giả thiện chiến, bản tính dễ nóng nảy vào yêu thích chiến đấu, điều này cũng nhiều điểm giống với võ sĩ của Khải Huyền. Pháp sư lại khác, họ bẩm sinh có cảm ứng với các nguyên tố tự nhiên, nhưng không thể tự nhiên vận dụng như dị năng giả, mà thông qua chú ngữ và pháp trượng để khởi động năng lượng xung quanh. Không biết Âu Địch Khắc là chiến sĩ hay pháp sư nữa. Thú vị, quả thật thú vị. Một cao thủ của Tây Á đại lục đến kinh thành Lãnh Ngân, lại đúng thời điểm này là có mục đích gì đâu?
“Âu huynh, mau vào thôi, đừng để họ phải chờ” Tuy tò mò nhưng Liệt Hồng Tuần vẫn giữ phong phạm của một vị hoàng thất, vươn tay mời Lãnh Thần Phong đi vào. Truyện Cổ Đại
“Hừ” Lãnh Thần Phong như cũ không thèm để ý đến ai kia lập tức đi vào. Tên nhóc Mộc Hiên Dực dám dở trò lôi lôi kéo kéo nha đầu của hắn, thật là không biết điều mà.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả: dạo này hơi bị bí tình tiết, cần thời gian để nghĩ thêm ~