Đi Ngược Chiều Gió Đến Bên Cạnh Em

Chương 109:




2 năm sau.
“Em bảo mẹ đừng lo, ngày mai anh đưa chị dâu em đi khám lại rồi sẽ báo kết quả cho mọi người”
“Thời gian này anh nhớ chăm chị dâu em kĩ một chút”
“Anh biết rồi mà”
“Chồng à, lấy giúp em túi xách”
“Bọn anh có việc chuẩn bị đi rồi, tạm biệt”
“Được, tạm biệt”
“Ừm”
Hoành Khải và Lục Vĩnh Tâm sau hơn một năm tìm hiểu đã quyết định kết hôn, hai người họ cũng đã chuẩn bị đón con đầu lòng xinh xắn.
Cả gia đình Lục gia mỗi tháng đều tập hợp về nhà dùng cơm một lần, cả nhà đông vui và vô cùng náo nhiệt.
“Bà nội, bà xem hoa trong vườn nở rồi này”
“Đẹp quá, Thuần Thuần cẩn thận gai đâm vào tay đó nha”
“Vâng ạ”
Tình cảm chị em của Nhậm Nhã Lâm và Hàn Vân cũng đã vô cùng tốt.
“Chị à, cái này đã được hay chưa?”
“Có hơi nhạt, em nếm lại đi”
Ông bà nội lớn tuổi đã lui về nhà cũ sống, cuộc sống thiên nhiên chan hoà vô cùng bình yên và ấm áp.
Lục Thiên Chính cùng Lục Thành và Lạc Bộ Thiên đánh bài, dáng vẻ họ chẳng hề có chút gì là nghiêm túc của một lãnh đạo cả cấp cao cả, vẻ mặt khi chơi đánh bài còn nghiêm túc hơn khi bàn hợp đồng cùng đối tác.
“Gian lận, sao chú lại thắng rồi”
“Con xem người chú thế này thì gian lận thế nào?”
“Con cũng nghĩ là anh ấy nói đúng, 6 ván liên tiếp rồi, con không tin chú lại thắng nữa đó”
“Chú không có”
“Chúng con muốn xét người”
“Nè, các con quá đáng quá đó”
Trong bếp Nhậm Nhã Lâm trong bếp gọi Lục Thành.
“Chồng à, anh gọi cho mọi người chưa vậy?”
“Anh gọi rồi, họ bảo hai tiếng nữa rồi sẽ về đến”
“Được, vậy anh và Bộ Thiên vào giúp bọn em với, đừng chơi nữa”
“Được, anh vào ngay”
Nghe lời vợ lập tức hai người vào bếp giúp đỡ, bỏ lại Lục Thiên Chính ngơ ngác.
“Nè đi hết sao? Không chơi nữa à?”
Trong công ty SUNF, Lục Tĩnh Hân đi thẳng vào phòng họp, nghe thấy bên trong vô cùng lớn tiếng.
“Có chút việc cũng không làm được, tôi giữ các người ở lại chỉ để làm mấy thứ vô dụng này sao?”
Cô ấy bật cười đẩy cửa vào bên trong, vừa thấy cô mọi người như tìm được vị cứu tin.
“Phu nhân đến rồi”
“May quá, cô ấy đến rồi”
Cô cười dịu dàng xua tay bảo mọi người ra ngoài, khi nhìn thấy cô kẻ lớn tiếng vừa rồi cũng trở nên ngoan ngoãn.
“Em đến rồi, sao không trong phòng làm việc đợi anh”
Lục Tĩnh Hân nhìn anh ấy, mỉm cười nói.
“Chẳng phải lúc nãy anh lớn tiếng lắm sao? Sao không làm lại cho em thấy đi”
“Anh nào có”
“Chân của anh đã đi lại được phần nào rồi, đừng có suốt ngày lười biến mà ngồi xe lăn như vậy”
“Dù sao anh cũng đang trong quá trình hồi phục mà, chưa hoàn toàn khỏi đâu”
Sau lần nhảy lầu năm đó Dư Hạo Hiên và Hồng Giai bị thương nặng được đưa đến bệnh viện cấp cứu, Hồng Giai tuy đã khỏi nhưng phải lãnh án tù chung thân, còn Dư Hạo Hiên chân bị thương và mất 2 năm để điều trị, tuy hiện tại đã có thể đi lại nhưng vẫn chưa thể linh hoạt như trước.
“Mọi người đợi chúng ta về ăn cơm, chuẩn bị đi thôi”
“Được”
Dư Hạo Hiên nghe lời đứng dậy từ xe lăn, đi đến nắm tay vợ.
“Đi thôi, để anh xách túi giúp em”
Sự cưng chiều vô cùng lớn, mọi sự ưu tiên đều dành cho cô.
Dư thị được giao lại cho Dư Minh Hoà, cậu ấy và Diệp Văn cũng đã kết hôn vào vài tháng trước, cuộc sống vô cùng vui vẻ và ấm áp.
Đến tối cả nhà tụ họp tại Lục gia, tiếng cười nói vang rộ, trẻ con chạy đùa khắp nơi và hồn nhiên nói cười.
Con của Niệm Khiết và Tần Thiếu Nhiên được giao lại cho ông bà nội và ngoại chăm sóc. Bọn trẻ bám ông bà và vô tình giúp cho đôi vợ chồng này có nhiều thời gian âu yếm bên nhau hơn.
“Mau đến giúp mang món ra đi nào”
“Anh đến ngay đây vợ”
“Hạo Hiên, anh hỏi nhỏ một việc, em và Hân Hân kết hôn rồi cảm thấy thế nào?”
“Cô ấy đáng sợ lắm, em vô cùng sợ cô ấy nổi giận”
“Đúng rồi, Lâm Lâm cũng y như vậy đó, sau khi kết hôn thì trở nên hung hăng vô cùng”
Tần Thiếu Nhiên và Hoành Khải bên cạnh cũng lén đến nói nhỏ.
“Đừng nói gì là Nhã Lâm và Tĩnh Hân, vợ tôi Khiết Khiết ấy, từ khi sinh con thì cũng trở nên đáng sợ vô cùng”
“Mọi người cũng biết tính cách vợ em rồi đó, cô ấy không những nóng tính mà còn rất náo động”
“Vậy tính ra trong anh em chúng ta thì chỉ có một người là có cuộc sống ổn nhất”
Tất cả mọi người hướng mắt về Lạc Bộ Thiên bên cạnh, cả bốn người đi đến khoác vai hỏi cậu ấy.
“Nè, chỉ cho một ít bí quyết có được không? Sao cậu thu phục được Hàn Vân vậy?”
Lạc Bộ Thiên ngây người.
“Hả? Nào có, cô ấy trước giờ vẫn thế mà?”
“Đừng có chối nữa, trong số người chúng ta thì chỉ có cậu là có vợ ngoan ngoãn nhất, còn không mau nói ra cậu có bí quyết gì?”
“Em không có”
Bọn họ thấy không tìm được thông tin thì liền hành động.
“Mau giữ cậu ấy lại”
“Mau giữ chặt tay, hôm nay phải ép cậu ta nói ra”
Lạc Bộ Thiên bị chèn ép liền sợ hãi gọi lớn.
“Mọi người, mau đến cứu em………họ muốn hại em”
Nghe thấy tiếng gọi tất cả phụ nữ liền vội vàng nhìn sang xem thử, chỉ thấy bốn người đuổi bắt một mình Lạc Bộ Thiên trông vô cùng đáng thương.
“Đừng đuổi theo nữa, đã bảo là không có bí quyết gì rồi mà”
“Không tin”
“Đúng đó, mau đứng lại”
Những tên đàn ông đó như trẻ con mà không ngừng đuổi bắt nhau, cuối cùng lại biến thành trò cười trong mắt vợ và mẹ của họ.
“Xem họ kìa”
“Đúng là cứ mãi như trẻ con”
“Họ là những đứa trẻ to xác ấy mà”
Dư Hạo Hiên chân không tốt nên đành đi về phía vợ.
“Em xem, khi nào chân anh khỏi nhất định sẽ đuổi kịp cậu ấy, nhìn họ kìa, chậm quá”
“Anh thì hay rồi, sao năm đó liều lĩnh nhảy xuống làm gì, bây giờ lại ở đây nói thế với em à?”
“Thôi mà, chuyện qua rồi đừng nhắc nữa có được không?”
“Cứ thích nhắc đấy, nhắc để anh không bao giờ quên”
“Anh………”
Dư Hạo Hiên bất lực trước lời nói của vợ, đành im lặng ra ngoài làm việc, dáng vẻ của cậu ấy làm mọi người ở đó bật cười không ngừng.
Nếu bản thân cảm thấy mệt mỏi thì hãy tựa vai vào người bạn tin tưởng mà chia sẽ, đừng im lặng và chịu đựng, điều đó chỉ khiến bạn mệt mỏi và trở nên cứng cỏi hơn. Có người yêu thương là điều quý giá, hãy trân trọng và bảo vệ nó. Cứ tin rằng cuộc đời này bạn sẽ gặp được một người vì bạn mà đi ngược chiều gió để đến bên cạnh bảo vệ và yêu thương bạn, có thể là muộn nhưng sẽ không bao giờ là không có cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.