Lục Thành tỉnh lại đã trở về Lục thị làm việc, anh ấy cũng biến thành một người đàn ông sủng vợ và con gái lên tận mây xanh. Lục An Thuần hiện tại là cháu gái duy nhất của nhà họ Lục, cô bé được nâng niu trong sự yêu thương của tất cả mọi người.
Nhậm Nhã Lâm hiện tại cũng đã mở điện cửa hiệu hoa tươi lớn của bản thân, cô sự được sự khéo léo và thông minh đã hợp tác với nhiều công ty sự kiện lớn nhỏ, nhưng cửa tiệm nhỏ trước đây luôn được cô giữ lại và duy trì hoạt động.
“Sắp đến sinh nhật 10 tuổi của Thuần Thuần, mình còn đang bận chuẩn bị đây”
“Mình cũng đang chuẩn bị quà cho con bé, nếu cậu bận thì mình tự đi vậy”
“Được, mai gặp”
Khi vừa từ ngoài trở vào tiệm hoa Nhậm Nhã Lâm thấy một bóng hình khá quen mắt, có vẻ như họ đã gặp nhau nhưng là rất lâu về trước.
“Xin hỏi bà chủ Nhậm có ở đây không?”
“Có ạ, à chị ấy ở phía sau anh kìa”
Nhân viên tận tình chỉ cho người đó hướng mà Nhậm Nhã Lâm đang đứng, khi người đó quay mặt lại cô ấy mới mơ màng nhớ đến một người.
“Dư Hạo Hiên”
Sau 10 năm không gặp, Dư Hạo Hiên là người bạn năm đó cô ấy gặp ở trước mộ em gái bây giờ lại xuất hiện.
“Lâu rồi không gặp, không ngờ chị vẫn còn nhớ em”
“Đúng thật là lâu rồi không gặp, cậu bây giờ sống thế nào?”
“Em lâu nay vẫn luôn ở nước ngoài, hôm nay mới trở về nước”
Nhậm Nhã Lâm trầm ngâm một lúc thì Dư Hạo Hiên mỉm cười lên tiếng hỏi cô.
“Chỗ chị còn hoa hướng dương không? Em muốn mua một bó”
“Hoa hướng dương sao?”
“Đúng vậy, em định đến thăm cô ấy”
Nghe được lời này khiến bản thân cô ấy nghe được cũng rất khó tin.
“10 năm rồi, cậu vẫn chưa quên được em ấy sao?”
Không trả lời câu hỏi đó, Dư Hạo Hiên chỉ gượng cười im lặng nhìn Nhậm Nhã Lâm.
Sau khi nhận được hoa Dư Hạo Hiên rời đi, nhìn bóng lưng cô đơn đó làm người khác nhìn có chút thương xót.
Cùng lúc đó Lục Tĩnh Hân ở công ty được mọi người giúp đỡ ân cần, cô phát huy được khả năng của mình và được làm việc cận kề bên cạnh Lục Thành và Lục Thiên Chính.
“Tiểu Hân, bản hợp đồng lần trước con và chị con xử lý rất tốt, bên khách hàng cũng vô cùng ưng ý với cách giải quyết này, sắp tới chúng ta có một dự án muốn hợp tác với SUNF, chúng ta quyết định giao nó cho con đó”
Lục Thành bên cạnh cũng hết mực khen ngợi.
“Hướng giải quyết đơn giản nhưng vô cùng hiệu quả, lần này là em phải đối mặt với SUNF, nhớ phải làm việc cẩn thận”
“Vâng ạ, em đã nhớ rồi”
“Chú nghe nói công ty này vừa mới thành lập trong nước không lâu nhưng hướng phát triển vô cùng nổi bật, tổng giám đốc của họ là người đồng sáng lập công ty cùng với chủ tịch bên đó, hai người từ bàn tay trắng lập nghiệp ở nước ngoài và dần mở rộng thị trường phát triển về trong nước, lần này con phải khôn khéo hơn trước, vì người con đối mặt là tổng giám đốc của SUNF đó”
“Con sẽ cố gắng hết sức, mọi người an tâm”
Bên ngoài Lục Tĩnh Hân đi vào.
“Mọi người không cần lo, con đã giúp Tĩnh Hân tìm hiểu rõ về SUNF rồi, nhưng chỉ có chủ tịch bên họ là không tìm hiểu được gì thôi”
“Nghe nói người này có chút thần bí, làm việc luôn để Hoành tổng ra mặt, nhưng bản thân vẫn luôn nắm rõ tình hình của tập đoàn”
Lục Tĩnh Hân tuy có chút lo lắng nhưng cô ấy trong lòng kiên định, với mong muốn bản thân lần này sẽ học hỏi thêm nhiều thứ hơn nữa.
Ngày hôm đó sau khi về nhà Nhậm Nhã Lâm gọi điện cho Lục Tĩnh Hân.
“Em đã về nhà chưa?”
“Em về rồi ạ, sao vậy chị?”
Nhậm Nhã Lâm ngập ngừng muốn thông báo việc Dư Hạo Hiên đã quay về cho em gái nhưng rồi cô vẫn không thể nào nói ra được và lãng tránh sang việc khác.
“Chị nghe A Thành nói gần đây em đảm nhận một dự án mới, lần này quyết định em có thăng chức hay không, chị sợ em vất vả nên nhắc nhở em trước”
“Chị yên tâm, em tuy rất để tâm đến công việc nhưng vẫn lo cho sức khoẻ mà”
“Nhớ nói được làm được đó”
“À đúng rồi, mẹ nói cuối tuần này ông bà nội muốn chúng ta cùng về ăn cơm tối”
“Chị nhớ rồi”
Sau khi tắt máy Nhậm Nhã Lâm trầm tư lo lắng cho em gái.
( Công việc em ấy đang phát triển, nếu gây kích động cho em ấy thì có chút không hay thì phải, hy vọng mọi chuyện sắp tới đều mang đến may mắn vậy)
Bao nhiêu năm trôi qua, dù hiện tại đang sống dưới thân phận con gái của Lục gia nhưng những thói quen cũ và món quà cũ khi xưa vẫn được Lục Tĩnh Hân cất giữ vô cùng cẩn thận, cô ấy mỗi tối trước khi đi ngủ đều sờ vào sợi dây chuyền Dư Hạo Hiên đã tặng mà mỉm cười hạnh phúc.
“Mặt trời nhỏ, ngủ ngon”
Sâu trong tim Lục Tĩnh Hân thì Dư Hạo Hiên là một người mà cô khó có thể buông bỏ, mặc dù lo cho công việc nhưng cô luôn mong một ngày nào đó có thể gặp lại người đó.
Nhưng một điều cô vẫn chưa biết rằng Dư Hạo Hiên đã quay trở về và anh ấy vẫn luôn mong nhớ cô dù đã 10 năm qua đi.
Ở một căn nhà nhỏ ấm cúng đơn giản, Dư Hạo Hiên đang trong vườn hoa nhỏ của mình nhìn ngắm các đoá hoa hướng dương mà không hay biết phía sau có người bước đến.
“Vừa về nước cũng không đến tìm tôi, lại ở đây một mình chăm sóc hoa, cậu xem trọng mấy đoá hoa này thật đó”
“Cậu nghĩ cậu lấy gì xứng so sánh với những đoá hoa đó”
“Làm ơn đi Hoành Khải tôi mà phải hạ mình so sánh với mấy cây hoa nát của cậu à?”
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Dư Hạo Hiên là Hoành Khải đang vui vẻ cũng chợt trở nên sợ hãi.
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sai có được chưa?”
“Lắm lời, mau nói đi, mọi chuyện sắp xếp thế nào rồi?”
“Theo như cậu nói, đều đã chuẩn bị xong cả rồi”
Hoành Khải nhìn Dư Hạo Hiên, nghiêm túc hỏi cậu ấy.
“Cậu định làm vậy thật sao? Cậu không sợ thất bại thì sẽ mất hết sao?”
“10 năm cố gắng cho đến ngày hôm nay cũng chỉ vì mục đích này, cậu nghĩ tôi sợ sao? Nhưng cậu yên tâm đi, tôi chuẩn bị cho cậu cả rồi, không để cho cậu mất trắng theo tôi đâu”
“Bôn ba cùng cậu 10 năm thì tôi sợ cái gì chứ? Không có cậu thì cũng đâu có tôi của hiện tại”
“Nghĩa khí đó”
Nhìn về phía những đoá hoa hướng dương trước mặt, Hoành Khải nhỏ giọng đặt ra câu hỏi mà bao nhiêu năm nay cậu ấy không hề có can đảm hỏi Dư Hạo Hiên.
“Vì một người đã mất, làm như vậy có đáng không?”
Bất giác bàn tay Dư Hạo Hiên sờ lên sợi dây chuyền trên cổ mà đau lòng nói ra một từ vô cùng kiên định.
“Đáng”