Dịch Giả
Tiếng bước chân rầm rầm vang lên. Mặc dù với tu vi của Ưng Bác Không cũng không nhịn được giật nảy mình.
Trong tiểu viện. Một khối thịt khổng lồ đang run rẩy lăn qua lăn lại. Ưng Bác Không cố gắng căng mắt ra để nhìn, rốt cuộc xác nhận đống thịt này dường như là một người! Thực sự là thân thể một con người!
Ưng đại chí tôn trong lòng mắng to một câu: lão tử cũng đã nghe nói qua mấy tên công tử có điều kiện ăn uống khá giả, thế nhưng không đến mức ăn đến độ béo tốt như tên này chứ?
Thật sự là quá mức rồi!
Nói đến thương thế của Đường Nguyên vố không được tính là nghiêm trọng, trải qua quá trình điều trị tỉ mỉ của Quân đại thiếu, mấy ngày nay đã có thể xuống đất đi lại rồi. Thế nhưng mấy ngày nay hắn lại nằm trên giường không chịu dậy, hơn nữa Quân đại thiếu lại dùng linh khí điều trị, Đường đại thiếu gia căn bản được ăn uống no đủ nên trọng lượng cơ hồ tăng gấp đôi!
Hắn hiện tại, nguyên bản quần áo cũ phần lớn là không mặc vừa.
Nguyên bản đứng thẳng người, cái bụng cơ hồ rủ xuống tận đầu gối, hiện tại đã sắp rủ tới tận chân rồi, thế cho nên nhìn bản thân trông giống bà đẻ như vậy, Đường đại thiếu gia trong lòng cảm giác nguy cơ chuẩn bị bạo phát, cần phải giảm béo gấp!
Đường đại thiếu gia hiện tại vô cùng lo lắng cho khả năng tình dục của mình, chiếu theo đà này mà còn nói chuyện tình dục sao? Nói thẳng ra là chuẩn bị bất lực à. Súng cương, đạn đủ, thế nhưng lại không thể phóng ra a. Ai có thể chỗng đỡ được thân thể mập mạp này cơ chứ.
Thế cho nên Đường Nguyên mấy ngày nay ngoại trừ việc tính kế sinh lợi ra, còn bắt đầu chế độ giảm béo. Thế nhưng hoạt động càng nhiều. Thân thể lại càng mệt mỏi, mà càng mệt mỏi lại càng ăn nhiều.
Cứ như vậy, trong lượng cũng tự nhiên là tăng theo.
Điều này làm cho Đường đại thiếu gia khó có thể thoát khỏi căn bệnh ác tính nghiện ăn này.
Khi Ưng Bác Không đi tới, Đường Nguyên đang ở trong sân chạy bộ, thế nhưng bất luận người nào nhìn vào cũng chỉ thấy một khối thịt cực đại đang nhúc nhích trong sân mà thôi.
Đúng! Chính là đang nhúc nhích. Chỉ có cụm từ này mới diễn tả được hết ý nghĩa hành động của mập mạp lúc này!
Đường Nguyên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo một cách khó hiểu, hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên mới phát hiện trước mắt mình xuất hiện một người áo đen, khuôn mặt lạnh giá, hai mắt âm hàn sâu hoắm.
Đường đại thiếu gia trong lòng đang cảm thấy khó chịu, giờ phút này vừa thấy được được một tên mặt như đưa đám, cho nên hắn càng cảm thấy không thoải mái, trừng mắt lên mắng: "Lão nhân, ngươi nhìn cái gì? Chưa thấy qua người nào đẹp trai như ta sao!"
Trên mặt Ưng Bác Không hiện lên vẻ vô cùng thương cảm nhìn hắn. Lão tử đương nhiên đã gặp qua rất nhiều người đẹp trai, cho dù là đệ nhất thiên hạ mỹ nữ trước kia lão tử cũng đã gặp qua, nhưng mà chưa thấy qua ngươi nào lớn lên như ngươi lại tự xưng đẹp trai.
Ngươi có phải đẹp trai hay không lão tử không xác định, thế nhưng độ dày da mặt cùng với trọng lượng thân thể có thể nói là đệ nhất thiên hạ nha.
"Mập mạp. Ngươi đang ở đây làm gì vậy?" Ưng Bác Không cũng không cảm thấy tức giận. Đối diện với cái tên mập mạp này, toàn thân mỗi một nơi đều núng nính mỡ, điều này làm cho Ưng đại chí tôn có chút hứng thú.
"Tiểu tử, Ngươi nặng bao nhiêu cân? Có đến năm trăm cân không?"
Đường Nguyên tiếp tục "Chạy bộ" Thân thể mạnh mẽ rung như triều dâng sóng dậy, đối với câu hỏi của Ưng Bác Không, chẳng qua là liếc mắt một cái, nói: "Biến sang một bên, thiếu gia ta đang giảm béo! Đừng có hỏi này hỏi nọ làm thiếu gia nhụt chí!"
Đường Nguyên tự nhiên là không biết lão nhân này là ai, nếu để cho hắn biết. Lão đầu mà mình đang mắng này chính là một trong những thiên hạ bát đại chí tôn, hơn nữa danh xưng ai cũng biết. Phỏng chừng đối với quá trình giảm béo ngắn hạn của mập mạp rất có hiệu quả cũng không biết chừng, bởi vì hắn sẽ bị dọa cho mồ hôi lạnh chảy đầy, điều này cũng có thể giảm đi vài cân a.
"Hảo tiểu tử, hé miệng một cái là phun lời lẽ độc địa ra, sau khi lão phu làm xong việc sẽ tới giúp ngươi giảm béo, khẳng định ngươi sẽ thon thả đi rất nhiều." Ưng Bác Không có phần "Hảo tâm" nói. Đối với những lời của vị hắc ý lão đầu này, Đường Nguyên lập tức trợn trắng mắt. Hừ, giảm béo lại dễ dàng như vậy sao? Chiêu gì mà lão tử chưa từng thử qua, căn bản là không có một chút hiệu quả a!
"Này, người kia. Ngài ôm một tên đại nam nhân chết một nửa tới, bây giờ vẫn còn cảm thấy có hứng thú nói chuyện phiếm sao?" Bên trong truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Quân Mạc Tà: "Ưng Bác Không ngốc! Ngài thật không hổ là một trong những bát đại chí tôn nha, ngài nhẫn rất tốt đó. Bội phục bội phục!"
Ưng Bác Không tức giận rống một tiếng nói: "Lão tử không ngốc?" Vèo một tiếng hắn đã biến mất biến mất trước mặt Đường Nguyên.
"Ai? Quân lão đại vừa rồi nói tới ai vậy? Ưng Bác Không? Một trong những bát đại chí tôn Ưng Bác Không?"
Phảng phất như một tiếng sấm đột nhiên nổ vang trên đỉnh đầu Đường mập mạp, Đường Nguyên đầu tiên là ngây ra như phỗng đứng một hồi, sau đó hai mắt trợn trắng, rầm một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm khó khăn thở ra, trên đầu, trên người, trên cánh tay, trên bụng, trên **, mồ hôi tựa như suối phun trào ra khỏi lỗ chân lông, mặt đất bỗng chốc ướt đẫm một mảng, mồ hôi giống như tụ thành một con sông nhỏ chảy ra.
Ta, ta, ta lại có thể chỉ vào mũi bát đại chí tôn mà mắng một trận a, nghĩ tới đây, Đường mập mạp cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể co quắp, chết sống không đứng dậy được.
Trực tiếp cự tuyệt lời đề nghị ở một bên quan sát của Ưng đại chí tôn, Quân đại thiếu gia để Ưng Bác Không lưu ở bên ngoài, chính mình ôm Hải Trầm Phong vào trong căn mật thất vừa mới xây. Nói là mật thất, thật ra là gian phòng ngủ của Quân Mạc Tà nới ra phía sau thành một căn phòng nữa.
Sau khi Khai Thiên Tạo Hóa Công tiến giai, ứng phó với thương thế của Hải Trầm Phong tự nhiên lại càng thêm dễ như trở bàn tay. Vả lại, tổn thương của Hải Trầm Phong đối với Hồng Quân Tháp mà nói, đúng là đúng thầy đúng bệnh, quá trình trị liệu càng thêm thuận buồm xuôi gió, đi vào chưa được một phút đồng hồ, Hải Trầm Phong đã có thể nói chuyện.
"Ngươi thật sự có thể làm được? Lời lúc trước ngươi hứa? Có thể khiến ta đối chọi được với người trong bát đại chí tôn! Ngươi nói đi? Chẳng lẽ ngươi có thể làm được." Hải Trầm Phong hỏi.
"Ta đã thấy tận mắt thủ đoạn của lệnh sư, quả nhiên là thần thông quảng đại, ta mặc dù không tín nhiệm Quân tam thiểu ngươi, thế nhưng tuyệt đối sẽ không hoài nghi lệnh sư!"
"Vậy ý định hiện tại của ngươi là gì?"
"Ta quyết định sẽ lưu lại!" Hải Trầm Phong nói: "Dù sao xác thực ta cũng không có chỗ để đi, ước nguyện du lịch đại lục ban đầu cũng chẳng qua là muốn tăng thực lực bản thân mà thôi, nếu như ở bên cạnh ngươi có thể có ích hơn lá đi du lịch đại lục, ta đây còn chạy tới chạy lui làm gì?"
"Lưu lại bên cạnh ta, cũng không phải đơn giản lưu lại như vậy. Điểm ấy, ngươi có minh bạch không?" Quân Mạc Tà nặng nề nói.
"Điều này tự nhiên là ta biết!" Trên mặt Hải Trầm Phong hiện ra vẻ kiên quyết, nói: "Đã đi theo ngươi, điều này có nên hay không nên. trong lòng ta há có thể không rõ, vừa rồi ta đã đáp ứng ngươi, sẽ tuyệt đối không đổi ý đâu, lời ấy ta vẫn sẽ không rút lại."
"Vậy là tốt rồi!" Quân Mạc Tà liên tục duy trì rót linh khí vào thân thể hắn, một bên thản nhiên nói: "Hiện tại ta đang thiếu người, rất thiếu."
"Ta minh bạch!" Hải Trầm Phong cảm nhận được kinh mạch trong cơ thể từng đường từng đường một được nối lại, sức sống toàn thân không ngừng phục hồi. Chỉ cảm thấy trạng thái bản thân lúc này phi thường tốt,: "Tình cảnh của Quân gia ta cũng có biết sơ qua."
"Vậy là tốt rồi!" Quân Mạc Tà hừ hừ hai tiếng, nói: "Hải Trầm Phong, ta muốn khống chế tất cả lực lượng ngầm của kinh thành, điểm này sau khi ta giúp ngươi trị liệu, ngươi sẽ bắt tay vào xử lý, làm đến tận cùng thì thôi, không làm được cũng phải làm!"
"Không thành vấn đề!" Con mắt Hải Trầm Phong cũng không nháy một cái, khóe miệng chậm rãi vẽ lên một đạo đường cong tàn nhẫn. Đối với một vị cao thủ Thiên Huyền trung giai như hắn mà nói, thực lực của hắn chỉ sợ còn cao hơn một bậc so với Quân Vô Ý, với thực lực như vậy, đối phó với đám lưu manh, bang phái ngầm trong kinh thành quả thực giống như dùng đao mổ trâu để giết gà, không nói chơi chứ, một điểm cũng không gặp trở ngại gì.
"Ngươi khả năng còn có chỗ hiểu lầm, ý của ta là, ta chỉ cần tình báo của cỗ lực lượng này, thế nhưng lại không thể tự mình khống chế! Cho nên ta cần một người thay ta khống chế."
Sắc mặt Quân Mạc Tà trở nên thâm trầm, ánh mắt âm u, nói: "Không quản gặp sự tình gì, chính ngươi phải tự mình đi xử lý. Hơn nữa theo tình báo của ta, Mộ Dung thế gia cùng Lý gia. Hiện tại đều đang chú ý tới những bang phái này, mà những bang phái này, nguyên vốn cũng phụ thuộc vào hai nhà kia, chỉ có điều hai nhà lại ẩn thân vô cùng nghiêm mật. Mà thực lực cũng tuyệt đối không yếu kém. Tin tưởng trong những người này, thực lực tịnh không yếu hơn ngươi." Quân Mạc Tà nói tới đây, coi như đã bàn giao xong với Hải Trầm Phong.
"Không thành vấn đề!" Hải Trầm Phong nói xong, sau đó cũng mân mê khuôn miệng, không nói thêm nữa. Tối thiểu nhất. Hắn tuyệt đối có thể nắm chắc việc thu phục Kim Dương bang, một khi thu phục chiếm được Kim Dương bang, sau đó mang danh nghĩa bang phái này đi thu phục đám còn lại, dù sao Kim Dương bang là lão đại thế lực ngầm ở thành Thiên Hương. Nói bắt đầu tiến hành từ bang phái này là rất hợp tình hợp lý.
Hải Trầm Phong cũng không cho rằng chuyện này chỉ có mình và Quân Mạc Tà hai người có thể làm được. Dù sao, phía sau hai người lại là một đại gia tộc, một chí tôn, một thảo nguyên ưng thần. Còn có vị sư phụ bí hiểm của Quân Mạc Tà nữa, thậm chí còn muốn vượt xa thực lực của chí tôn!
Trên đời này còn có lực lượng nào có thể sánh với liên minh hùng hậu này? Nếu còn không đủ, Hải Trầm Phong có thể nắm chắc được chuyện Sư Bác úy lam chí tôn giúp đỡ mình. Ưng Bác Không sau khi trải qua chuyện ngày hôm nay, lại nợ một cái nhân tình lớn của thầy trò Quân Mạc Tà, chắc chắn sẽ không ngồi nhìn, cho dù tình thế thật sự rất khẩn cấp. Vượt qua khống chế, cũng không sao, chỉ cần sư phụ của Quân Mạc Tà ra mặt, thiên hạ nhất định sẽ yên lặng trở lại."
Cho nên Hải Trầm Phong có mười phần nắm chắc.
"Ta sẽ không can thiệp vào bất luận hành động cùng quyết định gì của ngươi." Quân Mạc Tà khép hờ mắt, nói: "Thế nhưng chính ngươi cũng nên có chừng mực." Chừng mực hai chữ này, Quân Mạc Tà rất nhấn mạnh.
Hải Trầm Phong mạnh mẽ gật đầu.
"Sau này ngươi cứ chờ tin tức của ta, một khi có cơ hội tăng cường thực lực cho ngươi, ta sẽ nhanh chóng báo cho ngươi biết! Hiện tại sư phụ ta đang luyện chế một loại đan dược có thể làm cho tu vi Huyền khí tăng lên, nghe nói hiệu quả cực kỳ tốt! Chính điều này là nguyên nhân mới khiến ta dám đánh cược, khiến ngươi có thể chiến thắng cao thủ chí tôn!"
Quân Mạc Tà thâm trầm cười nói: "Theo ta, ngươi sẽ không hối hận!"
Quân Mạc Tà ném ra ngoài một cái lợi ích rất lớn. Vị sư phụ của hắn tự nhiên chính là Quân đại cao nhân hắn.
Hai mắt Hải Trầm Phong rõ ràng phát sáng, ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn cực độ. Một vị cao nhân thiên hạ hiếm có, luyện ra đan dược, há lại giống như vật phàm?
Hải Trầm Phong ảo tưởng trong lòng, chính mình trong tương lai có một ngày sẽ đè Ưng Bác Không ra mà đấm đá, hắn không khỏi đắc ý hắc hắc cười rộ lên.
Không tới một canh giờ, cửa mật thất rốt cục cũng mở ra, Quân Mạc Tà mang theo vẻ mặt mệt mỏi đi ra.
"Tiểu tử kia đâu!" Ưng Bác Không hỏi.
Quân Mạc Tà lắc đầu thở dài.
"Chết rồi?" Trong lòng Ưng Bác Không trầm xuống, sắc mặt lập tức trở nên âm u.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.