Dị Thú Quý Hiếm

Chương 1:




Khi lần nữa mở mắt ra, ta chỉ cảm thấy tức ngực khó thở, trong cổ họng giống như bị nghẹn con cóc vậy, khó chịu đến mức thở không ra hơi.
Mãi đến khi bên tai vang lên giọng nói của cha ta, ta mới ý thức được là ta sống lại rồi.
“Thư Vũ, Thư Tâm, các con xem cha mang gì về cho các con này!”
Cha ta thần thần bí bí lấy hai cái lồng từ sau lưng ra.
Trong chiếc lồng lớn hơn chứa một con chó con màu đen trắng đang ra sức cắn lồng sắt, sau đó bị kẹt đầu,
Trong chiếc lồng nhỏ hơn chứa một con… cóc ba chân?
Cha ta tràn đầy tự hào nói với bọn ta, hai con linh thú này là do ông tốn giá cao mua được.
Thực chất con cóc đó được tặng kèm khi mua chó.
Lần này không đợi cha ta mở miệng thì em gái ta đã lên tiếng trước.
“Cha, chó con đáng yêu như thế, lẽ ra nên thuộc về chị. Thân phận con thấp, từ nhỏ đã không được người ta yêu thích, giống như con cóc này vậy, bây giờ nếu như con không chọn nó, nó nhất định sẽ bị ghét bỏ…”
Em gái từ đầu đến cuối đều không nhìn con chó con đó một cái.
Từ lúc nó nói ra câu này, ta đã biết nó nhất định cũng sống lại.
Kiếp trước khi cha ta mang hai con linh thú đó về, hai bọn ta đều chọn chó con.
Nhưng cha ta lại dùng việc em gái nhỏ hơn ta làm lý do, để nó chọn linh thú trước.
Như trong dự đoán, em gái không chút do dự mà chọn trúng chó con.
Mặc dù ta thấy rất mất mát, nhưng cũng không vì con cóc xấu xí lại tàn tật mà ghét bỏ nó.
Dù sao thì sau khi mẹ mất, cha ta không còn tặng quà cho ta vào ngày sinh nhật nữa.
Cho dù ta và em gái có sinh nhật cùng ngày thì ông cũng chỉ nghĩ đến em gái thôi.
Bây giờ ông có thể mang theo hai phần quà về vào ngày sinh nhật bọn ta, ta đã vui lắm rồi.
Cho dù chỉ vì người của tộc thuần thú nhất định phải dùng linh thú làm quà trưởng thành.
Em gái là con gái riêng mà cha ta giấu ở bên ngoài.
Sau khi mẹ ta mất, hài cốt chưa lạnh mà ông đã lập tức dẫn em gái vào nhà.
Vừa về đến nhà, nó đã dùng đủ loại thủ đoạn giả vờ đáng thương để khiến cha ta chú ý tới.
Đương nhiên là nó cũng thành công, cha vì bù đắp mấy năm nay đã thua thiệt nó mà gần như đã quên mất đứa con gái đường đường chính chính là ta đây.
Vừa rồi nó nói ra lời đó thì đã khiến cha ta đau lòng lắm rồi.
“Thu Vũ, ngoan, có cha ở đây, sau này không ai dám xem thường con nữa, chỉ là linh thú này con nhất định phải chọn con chó kia.”
Cha ta liếc ta một cái, sau đó kéo em gái sang một bên.
“Con gái ngoan, con không thể chọn con cóc đó được! Chó con là linh thú cấp cao do cha tốn giá cao mới mua được, con cóc đó là quà tặng kèm khi cha trả giá chó con không thành công, nếu như con chọn con cóc đó, đến lúc đó linh thú tỷ võ, con sẽ không thắng được đâu!”
Linh thú tỷ võ, ba năm một lần, người thắng trận có thể đạt được danh hiệu luyện thú sư cấp cao.
Có được danh hiệu này thì có thể đi ngang trong tộc thuần thú.
“Con không lấy con chó đó đâu, linh thú cao cấp gì chứ! Cái rắm cũng không bằng, con chó điên đó cứ để một mình chị gái hưởng thụ đi! Con nhất định phải có được con cóc kia!”
Em gái nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi tràn đầy tức giận phản bác cha ta.
Cha ta vẫn đang tận tình khuyên bảo em gái, hoàn toàn không chú ý tới ta đã lặng lẽ đứng phía sau bọn họ.
“Ôi chu cha, thì ra là thế! Quà tặng kèm mà còn cho lồng sắt nữa, thật sự đã làm khó dễ ông chủ người ta rồi! Nhưng mà cũng tốt, chị sợ không có lồng sắt, đến lúc đó em gái không dám bắt cầm con cóc đó!”
Cha ta bị sự xuất hiện đột ngột của ta dọa cho run lên.
“Sao con đi đứng không có tiếng động gì hết vậy! Muốn hù chết cha, đổi cha mới sao!”
Ta không nhịn được mà lườm ông một cái.
“Không phải con đi đứng không có tiếng động mà là cha nghễnh ngãng đấy! Còn nữa, mẹ con cũng đã mất rồi, con thay cha mới là sao nữa? Chẳng lẽ là đóng gói lại gửi đi chơi mạt chược sao? Vậy thì đổi một người không đủ, phải đuổi thành một cặp!”
*
Ông vốn dĩ chỉ bị ta làm cho giật mình thôi, bây giờ biến thành bị giật mình, còn bị chọc giận gần chết.
“Thư Tâm! Con có thể để cha bớt lo một chút không! Không thể học hỏi em gái mày một chút à! Cái tên này của con nên đổi lại với em gái đi, thật sự không để cha thoải mái chút nào cả!”
Nhìn ông ta bị tức đến mức dựng râu trừng mắt, khóe miệng tôi không tự chủ được mà nở nụ cười lạnh.
Thoải mái ư? Kiếp trước ta cũng đã khiến ông ta thoải mái rồi, nhưng kết quả có được thế nào? Chẳng qua là bị bọn họ sát hại một cách tàn nhẫn mà thôi.
“Em gái đã muốn con cóc đó, vậy thì con sẽ cố mà nhận con chó kia thôi.”
Ta cúi người sờ lên đầu con chó, trong lòng không nhịn được mà cảm thán, có lẽ là da dẻ của chó con tốt, sờ vào không cấn tay.
“Cún con ngoan, sau này ta sẽ chủ nhân của mi.”
Ta ôm chó con ra khỏi lồng, cha ta thấy thế thì gấp đến mức cướp nó khỏi tay ta.
“Không được! Con chó này không thể cho con được!”
Ông ta không chút do dự mà nhét con chó vào lòng em gái.
“Cha, bây giờ đã trắng trợn bất công rồi sao? Ngay cả giả vờ cũng không làm à?”
Ông ta bị ta hỏi đến mức hơi chột dạ: “Cha… cha đây, đây không phải là bất công, em gái con ở bên ngoài chịu khổ nhiều năm như vậy, con làm chị gái thì không thể nhường cho em chút sao?”
“Nhường cho nó ư? Nhưng linh thú này không phải do nó tự chọn sao? Cha muốn con nhường thế nào? Cho nó cả chó lẫn cóc à? Sau đó con không lấy gì hết hả? Chờ đến lúc linh thú tỷ võ, con không lấy linh thú ra được, lại để bọn họ đuổi ra khỏi tộc thuần thú, có phải chỉ có như vậy thì cha mới hài lòng không? Có phải chỉ có như vậy thì mới được xem là nhường cho nó không? Cha đừng quên, con với nó sinh ra cùng ngày cùng năm, con chỉ sinh sớm hơn nó nửa canh giờ mà thôi!”
Ông ta bị ta chất vấn đến mức chỉ vào mũi tôi mắng: “Mày mày mày mày mày…” Mày một lúc lâu mà cũng không nói ra được một chữ.
Lúc mẹ còn sống thì đã nói với ta, năm đó khi bà sinh ta ra đã bị khó sinh, bảo cha ta đi tìm đại phu, kết quả ông ta đi đến tận hôm sau mới về.
Đến khi chết bà cũng không biết lúc trước cha ta đã đi đâu, vì sao lại chạy mất vào lúc bà khó khăn nhất.
Mãi đến khi ông ta đón em gái về, ta mới biết là lúc trước ông ta đi đến bên cạnh tình nhân ông ta sinh con.
Mặc dù đã sớm quen với sự bất công của ông ta, nhưng hôm nay ông ta thiên vị một cách trắng trợn như vậy, ta vẫn cảm thấy trong lòng đau khổ.
Nhớ đến năm đó khi mẹ ta còn sống, ta cũng là bảo bối được bọn họ nâng niu, bây giờ mẹ không còn, ta đã biến thành một cây cỏ như lẽ đương nhiên.
Kiếp trước, bụi cỏ này nhát gan yếu đuối mặc cho bọn họ bắt nạt, kiếp này bụi cỏ này muốn trở thành dây gai!
Em gái ôm con chó con bị cha ta cưỡng ép nhét cho, vẻ ghét bỏ trên mặt cứ như chó kéo tay nàng ta vậy.
“Con không muốn con chó chết này, con muốn con cóc!”
Nó không nói hai lời mà vung tay ném con chó đi.
Cún con xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trên không trung, sau đó sợ vãi tè.
Nước tiểu chó cũng xoay tròn ba trăm sáu mươi độ theo chú chó, sau đó tất cả đều rơi trên người em gái một cách chuẩn xác.
Nhân lúc chú chó chưa rơi xuống đất, ta đã nhanh tay nhanh mắt đón lấy nó.
Em gái bị tức đến mức nhe răng trợn mắt vung vẫy tại chỗ, kêu lên muốn làm thịt chó con.
Ta có lòng tốt nhắc nhở nó một câu, nó mới ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Ngươi mà còn kêu nữa, đến lúc đó nước tiểu chó trên trán ngươi nhỏ vào trong miệng ngươi thì đừng trách ta không nhắc ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.