Ta đau lòng vuốt ve chó con bị dọa đến mức run lẩy bẩy.
Không dám tưởng tượng, rõ ràng là chú chó nhát gan như vậy, kiếp trước lại đột nhiên phát điên, suýt nữa phá hủy toàn bộ tộc thuần thú.
Kiếp trước sau khi em gái ôm chó con đi thì đã nhốt nó trong viện của mình, ngoại trừ thỉnh thoảng có thể nghe thấy mấy tiếng chó sủa, mãi cho đến trước khi linh thú tỷ võ, ta cũng chưa từng gặp lại nó.
Nghe người hầu nói, em gái căn bản không có kiên nhẫn thuần hóa nó, cảm giác mới mẻ qua đi thì nhốt chú chó vào lồng, vui thì thưởng đồ ăn, không vui thì bỏ đói.
Đến mức khi gặp lại nó vào lúc linh thú tỷ võ, ta suýt nữa không nhận ra.
Rõ ràng nên là linh thú cấp cao uy phong, lại trở thành quái vật gầy trơ xương.
Ta nhìn chú chó con ở trong lòng còn đang run lẩy bẩy, rất đau lòng mà nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Cha ta thấy con gái riêng bảo bối của ông ta bị nước tiểu chó bắn vào thì đau lòng đưa tay muốn lau nước tiểu cho nó, kết quả tay đã đưa ra giữa không trung rồi nhưng lại không dám chạm vào.
Cuối cùng lại yên lặng lấy chiếc khăn từ trong ngực ra lau cho nó.
“Cha! Cha cũng nhìn thấy rồi đó, con chó chết này chẳng có ích gì cả, con lấy nó làm gì, con mặc kệ! Con muốn con cóc đó!”
Em gái đẩy người cha còn đang lau nước tiểu cho nó ra, sau đó đi thẳng đến chỗ con cóc.
Hai mắt nó tỏa sáng xách chiếc lồng sắt lên.
“Kiếp này người phát tài nhất định là ta! Con chó ngu đáng chém ngàn đao đó, cứ để chị ta hầu hạ nó đi!”
Nó nói thầm với con cóc trong lồng.
Con cóc mở một mắt ra nhìn nó, sau đó trở mình ngủ tiếp,
Phát tài hả? Nó căn bản không biết kiếp trước ta đã tốn bao nhiêu sức lực, trả cái giá lớn đến mức nào mới khiến con cóc cam tâm tình nguyện trở thành kim thiềm.
Kiếp trước sau khi ta đưa con cóc về, ta chưa bao giờ trông cậy vào việc nó có thể giúp ta thắng linh thú tỷ võ.
Chỉ là nghĩ đã lựa chọn nó rồi thì sẽ phải có trách nhiệm với nó.
Nhưng ta tuyệt đối không ngờ rằng, nó không những trông kỳ lạ mà còn là kiểu khó hầu hạ.
Vào mùa đông thì phải ăn muỗi mùa hè, vào mùa hè thì muốn ăn bướm mùa xuân.
Nếu không làm nó hài lòng, nó có thể kêu mãi bên tai ngươi.
Không những thế, nó còn thích dùng ta để thử độc.
Độc trong mỗi cục u trên lưng nó đều khác nhau.
May mắn thử trúng độc nhẹ một chút thì cơ thể cũng chỉ sưng vù mấy ngày.
Xui xẻo thử trúng độc mạnh thì có thể nằm trên giường, mười ngảy nửa tháng không xuống giường được.
Thế mà ta lại không có cách nào với nó, nếu vứt đi, để người trong tộc biết được thì sẽ bị khai trừ khỏi tộc.
Nếu nhốt lại thì nó còn có thể làm nổ cục u trên người mình, khiến dịch độc bay đầy trời.
Tóm lại niềm vui mỗi ngày của nó chính là nhìn ta bị trêu đùa.
Vốn dĩ ta và nó sẽ cứ tương ái tương sát như vậy cho đến già.
Mãi đến đại hội tỷ võ, chó của em gái phát điên, suýt nữa cắn chết hết tộc nhân và linh thú ở đây.
Chẳng ai ngờ rằng một con thú trông gầy trơ cả xương lại có linh lực mạnh như vậy, người ở đây không ai có thể chế ngự nó.
Cuối cùng vẫn là vì nó tự hao hết linh lực nên mới ngã khỏi sân tỷ võ.
Nó đã đả thương nhiều người và thú như vậy, cho dù cả nhà ta bán mình đi cũng không bồi thường nổi.
*
Vốn dĩ ta sẽ trôi dạt đầu đường làm ăn mày.
Không ngờ con cóc của ta lại nhảy ra vào giây phút quan trọng này, lắc mình biến thành kim thiềm sẽ nhả ra tiền vàng.
Sau khi trở thành kim thiềm, nó lại còn mở khóa kỹ năng mở miệng nói chuyện.
Câu đầu tiên nó nói với ta là: “Cô không cần lo lắng, dù có lưu lạc đầu đường thì ta cũng có tiền nuôi cô.”
Nhưng đầu óc ta lại choáng váng, không đành lòng nhìn thấy cha ta chịu tội như vậy.
Cuối cùng dưới sự cầu xin đau khổ của ta, nó mới bất đắc dĩ đồng ý nôn tiền vàng ra giúp nhà bọn ta giải quyết nguy cơ lần này.
Sau đó em gái lại lấy lý do linh thú của nó chết rồi, bảo ta đưa kim thiềm cho nó.
Cha ta cũng tới khuyên ta, nói cái gì mà kim thiềm trong tay ai cũng như nhau, dù sao tiền nhả ra cũng để cho người nhà bọn ta tiêu.
Ta chỉ là dũng cảm kiên định với quyết tâm của mình một lần, không nhường kim thiềm, kết quả là bị em gái hạ độc chết một cách tàn nhẫn.
Vốn tưởng cái chết của ta sẽ khiến cho cha ta hoàn toàn tỉnh ngộ, sẽ khiến ông ta hối hận vì đã thiên vị em gái.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. 9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!
2. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
3. Từng Bước Trộm Tâm
4. Hồng Bài Thái Giám
=====================================
Nhưng đến khi chết, ta thậm chí còn nghe thấy ông ta ra lệnh cho người hầu chế tạo ra tiết mục ta chết vì chuyện ngoài ý muốn.
Mãi đến khoảnh khắc đó, ta mới suy nghĩ rõ ràng, ông ta căn bản không phải thiên vị mà là ông ta hoàn toàn không yêu ta.
Em gái ngay cả một con linh thú cấp cao nhu cầu thấp, tính cách ngoan ngoãn cũng không nuôi được, bây giờ còn hoang tưởng đòi nuôi linh thú có hai thân phận nhu cầu cao, tính tình cổ quái.
“Ta nghe nói muốn khiến linh thú nhận chủ thì ấn tượng ban đầu là quan trọng nhất, lần đầu tiên gặp mặt phải gần gũi với linh thú, để chúng nó quen thuộc với mùi trên người ngươi, như vậy thì linh thú mới có thể quyết một lòng đi theo ngươi.”
Sau khi em gái nghe ta cố ý nói cho nó nghe thì không chút do dự mà mở lồng sắt bắt con cóc ra.
Nhìn ra được, nó cực kỳ ghét con cóc nhưng vì tiền, nó cũng không đếm xỉa đến.
Thật sự ôm con cóc vào lòng.
Nhìn dáng vẻ rõ ràng là vô cùng ghét bỏ nhưng lại không thể giả vờ rất yêu của nó, ta cảm thấy kinh mạch toàn thân giống như đều được đả thông vậy, một chữ thôi, sướng!
Ta ôm chó con, sờ đầu con chó lắc lư trước mặt nó.
Nó cũng học theo dáng vẻ của ta, sờ lưng con cóc.
Nhìn dáng vẻ khiêu khích đó của nó, trong đầu ta chợt sinh ra một suy nghĩ gian ác.
Ta cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai chó con: “Ta đã tạo ra cho mi một trăm kế hoạch phá nhà rồi, chỉ cần mi đi ăn con cóc đó thì cái nhà này để mặc cho mi phá đó!”
Sau khi chó con nghe lời nói của ta thì hai mắt tỏa sáng, ngo ngoe muốn động.
Ai ngờ một giây sau, tiếng hét thảm suýt nữa làm rách màng nhĩ của ta…
Chỉ thấy bàn tay sờ lưng con cóc của em gái giống như cái móng heo vậy.
Từng cục u đen trên lưng con cóc đều xẹp xuống, vừa nhìn là biết nó đã tiết ra hết toàn bộ dịch độc rồi.
Độc của con cóc này không phải lợi hại bình thường đâu, bàn tay đó của nó nhẹ thì vừa đau vừa sưng hai ba tháng, nặng thì đoán chừng bị phế rồi.
Nhìn bàn tay sưng hơn cả bột bánh bao lên men của nó, ta còn chưa kịp cười thì đã phát hiện ra là lạ ở chỗ nào đó.
Chờ đã, kiếp trước con cóc này hình như chưa bao giờ tiết hết tất cả dịch độc trong một lần ở trước mặt ta.
Nó hết lần này đến lần khác thử độc trên người ta, chính là vì có thể luyện được kỹ năng tự do khống chế số lần phóng độc.
Ta nhớ rõ ràng, đến lúc chết nó cũng không luyện được kỹ năng này.
Hôm nay có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ… nó cũng sống lại?
*
Kế hoạch ăn cóc bị tạm dừng.
Không nói đến việc nó có sống lại hay không, chỉ với độc của con cóc này thôi, nếu chó con ăn thật, vậy thì nó chắc chắn sẽ nhả độc, vừa rồi ta lại quên mất chuyện con cóc này có độc.
Ta lập tức đè lại đầu con chó đang ngo ngoe muốn động.
Em gái đau đến mức đi lòng vòng điên cuồng vung tay, con cóc cũng bị nó ném đi rồi.
“Trương Thư Tâm! Đồ độc ác nhà ngươi! Con cóc có độc, vì sao ngươi không nói cho ta biết!”
Em gái đã đau đến mức nhe răng giơ vuốt rồi mà vẫn không quên chỉ trích ta.
“Sao ta biết được nó có độc hay không? Ta chưa từng nuôi nó mà!”
Ta không muốn để nó biết chuyện ta sống lại.
Sau khi nó nghe được lời của ta thì lại không tức giận, ngược lại trông giống như thở phào nhẹ nhõm.
Cho nên, nó đang thăm dò ta à?
Ta không muốn tán dóc với nó nữa, ôm con chó xoay người chuẩn bị quay về phòng.
Vừa đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng cha ta quở trách nó.
“Con nói xem sao con lại cố chấp như vậy chứ? Con cóc này vừa xấu xí vừa vô dụng, là linh thú cấp thấp nhất, vì sao con cứ muốn chọn nó chứ!”
“Cha ơi! Nó không phải là con cóc bình thường đâu, nó là kim thiềm đó! Là loại kim thiềm miệng có thể phun ra tiền vàng đó, chúng ta có nó rồi, sau này sẽ có tiền tiêu không hết!”
Cha ta rõ ràng không tin lời em gái nói, ánh mắt vô cùng khinh bỉ mà nhìn con cóc.
“Nó là kim thiềm ư? Làm sao có thể chứ! Kim thiềm là linh thú cấp cao nhất trong giới dị thú! Thế gian này chỉ có một con, nó cũng đã bao nhiêu năm không hiện thế rồi!”
Cho dù em gái giải thích với ông ta như thế nào, ông ta cũng không tin con cóc xấu xí đó có thể là kim thiềm.
Mặc kệ cha ta tin hay không, dù sao cũng phải khiến con cóc cam tâm tình nguyện nhả ra tiền vàng, đứa em gái chỉ biết vờ đáng thương đó của ta nhất định không làm được đâu.
Có điều giới dị thú mà cha ta nói ngược lại khiến ta nhớ đến rất lâu trước đây, hình như ta đã từng thấy một quyển sách tên là Dị Thú Lục trong thư phòng.
Nói không chừng trong đó có ghi chép lai lịch của chó con và con cóc.
Nói làm là làm, nhân lúc tay của em gái bị thương, cha ta cũng không có thời gian để ý đến ta, lén lút lấy quyển sách đó ra thì chắc là sẽ không bị phát hiện đâu.
Bình thường cha ta sẽ trông coi thư phòng rất kỹ, lần trước đi vào là rất nhiều năm trước đó.
Có điều đã nhiều năm như vậy rồi, bày biện trong phòng lại không thay đổi gì.
Dựa vào ký ức lờ mờ, chẳng mấy chốc đã tìm được Dị Thú Lục.
Tuyệt đối không ngờ rằng quyển sách này còn dày hơn mặt ta.
Xem đến mức hoa mắt luôn rồi mới tìm được ghi chép về chó con.
Trong sách nói, con chó này đến từ thời đại rất xa xôi, thời đại đó người ta đều gọi nó là Husky, kỹ năng chủ yếu của nó thật ra là kéo xe trượt tuyết, kỹ năng ẩn giấu là phá nhà!
Ta nhìn tranh vẽ trong sách, lại cúi đầu nhìn chú chó con đang gặm góc bàn, đạt được một kết luận.
Hoặc là cha ta bị người bán linh thú lừa, hoặc là người viết sách này đang nói bậy bạ.
Linh thú cao cấp sao lại lưu lạc tới mức kéo xe trượt tuyết chứ, nhưng nếu nó không phải là linh thú cấp cao, vậy kiếp trước ở đại hội tỷ võ, linh lực mạnh như vậy nó lấy từ đâu ra?
Cho dù thế nào ta cũng không nghĩ ra được nên cứ mặc kệ trước đã, xem con cóc kia thế nào rồi nói sau.
Quyển sách còn dày hơn mặt ta, lật xem từng tờ một cũng không tìm được ghi chép về con cóc.
Chẳng lẽ người viết sách này cũng chưa từng nhìn thấy con cóc đó? Theo lời nói của cha ta thì trên thế gian chỉ có một con kim thiềm, người viết sách chưa từng thấy cũng giải thích được.
Cho dù là thế nào thì con cóc đó cũng có tính nết cổ quái, tuyệt đối không phải là thứ em gái có thể kiểm soát được.