Dị Thú Quý Hiếm

Chương 3:




Hiện nay ta chỉ có hai việc phải làm, thứ nhất là nuôi dưỡng chó con cho tốt, tranh thủ thắng được đại hội tỷ võ, thứ hai chính là xác định xem con cóc rốt cuộc có sống lại hay không.
Nhìn chó con đang chống đầu vào chân bàn, ta không nhịn được mà ôm nó lên.
Lông xù, thật sự quá đáng yêu, cứ hôn một lượt ba trăm sáu mươi độ đã rồi nói sau.
“Mi đã đáng yêu như thế, vậy thì gọi mi là Nhị Cẩu nhé, mi không nói lời nào coi như là đồng ý!”
Toàn bộ quá trình nó đều không nói chuyện, chỉ kêu gâu gâu không ngừng, xem ra nó rất hài lòng với cái tên này.
Vì để cho Nhị Cẩu tăng linh lực, ngày nào ta cũng chăm sóc luyện tập cho nó dựa theo những gì trong sách viết một cách nghiêm ngặt.
Thuần hóa được hơn nửa tháng, ngoại trừ mỗi ngày mệt như chó thì linh lực thật sự không có chút tiến bộ nào, chẳng lẽ con chó này thật sự chỉ có thể dùng để kéo xe trượt tuyết thôi à?
Nhưng kiếp trước rõ ràng là nó đã bộc phát ra linh lực mạnh như vậy mà, nhất định là cách triển khai của ta không đúng, chắc chắn là nó cũng che giấu thân phận giống như con cóc kia.
Nửa tháng nay đi sớm về trễ luyện tập cho Nhị Cẩu, suýt nữa quên mất chuyện con cóc.
Nửa tháng trôi qua rồi, không biết tay của em gái lành chưa, đúng lúc lấy cớ đi thăm nó để thăm dò con cóc đó.
Vì khiến nó trở tay không kịp, ta cũng không hề gõ cửa, trực tiếp đá chân đạp cửa mở ra,
Vốn cho rằng có thể thưởng thức hình ảnh duy mỹ khi nó bị con cóc ngược đãi.
Kết quả vừa mở cửa thì lại nhìn thấy hình ảnh em gái và con cóc chung đụng ấm áp hòa thuận.
Em gái đút cho con cóc ăn, con cóc duỗi thẳng chân mở mắt.
Không đúng, ở kiếp trước, rõ ràng là con cóc đó khó hầu hạ muốn chết, cái này không ăn cái kia không ăn, hơn nữa cựa một tí là phóng độc.
Sao kiếp này lại ngoan như vậy?
“Chị đến làm gì?”
Em gái vừa rồi còn làm vẻ nịnh nọt với con cóc, sau khi nhìn thấy ta đến thì ánh mắt đó chuyển sang chỉ còn lại sự xem thường.
“Chị đến quan tâm em một chút, xem tay em lành chưa, còn cố ý mang móng heo cho em này, ăn gì bổ nấy.”
Móng heo là đồ ăn mấy ngày trước còn thừa lại chưa kịp đổ đi.
“Thứ đồ hư gì vậy, chó còn không ăn mà chị dám lấy ra cho ta ăn à!”
Em gái rất ghét bỏ mà bịt mũi che miệng lại, giống như một giây sau sẽ bị làm cho mắc ói vậy.
Ta nhìn móng giò trên tay, mặc dù hơi có mùi nhưng vẫn chưa đến mức không thể ăn, dù sao mùa đông trời cũng lạnh, lâu thiu.
Vốn dĩ nó không muốn ăn thì thôi, cho dù đặt trong phòng nó khiến nó ghê tởm một chút cũng được.
Ai ngờ ta vừa chuẩn bị đặt lên bàn, Nhị Cẩu đã nhảy lên ngầm lấy giò heo trong chén rồi ăn hết.
“Nhị Cẩu! Mi thật sự đói rồi à!”
Đối mặt với lời trách cứ của ta, Nhị Cẩu cười giống như kẻ ngốc.
Có điều suy nghĩ kỹ lại, cái này chó cũng có thể ăn được, vậy thì hẳn là em gái cũng có thể ăn nhỉ.
“Em gái em nhìn xem, chó ăn rồi!”
Vừa rồi nó nói đồ chó chê mà cũng dám lấy ra cho nó ăn, bây giờ chó đã ăn rồi, vậy thì có phải chứng tỏ nó cũng có thể ăn không.
Chắc chắn là nó có ý này.
“Em gái, mở miệng nào!”
Không đợi nó phản ứng lại, ta đã trở tay cầm móng giò trong chén rồi nhé vào miệng nó.
Khiến nó tức giận đến mức nôn cũng không nôn được.
“Trương Thư Tâm! Chị to gan thật! Đồ mà chó đã nếm qua chị cũng dám cho ta ăn!”
“Chị nói này em gái à, sao em khó hầu vậy? Đồ chó không ăn thì em không ăn, đồ chó ăn thì em lại ghét bỏ!”
Nó bị ta chọc tức đến mức phát điên tại chỗ.
“Ta… ta phải nói cho cha biết, để cha phạt chị!”
*
Không đợi nó đi kiện cáo, cha ta đã không mời mà đến.
“Từ xa đã nghe thấy phòng con ồn ào rồi, có chuyện gì vậy!”
Không đợi em gái mở miệng, ta đã bắt đầu đổi trắng thay đen.
“Con lo lắng cho vết thương trên tay em gái, muốn hầm móng giò bồi bổ cho em ấy, con đã cực khổ nấu rất lâu, kết quả em ấy không ăn, còn nói đây là đồ mà chó còn chê, nhưng cha nhìn xem, không phải con chó kia đang ăn rất ngon lành sao?”
Ta chỉ vào Nhị Cẩu còn đang liếm đĩa, cha ta thuận thế nhìn thoáng qua, sau đó mở miệng, muốn nói gì đó nhưng lại do dự hồi lâu, cuối cùng cũng không phun ra được chữ nào.
“Hai đứa các con, có thời gian ở đây ầm ĩ thì chi bằng cố gắng huấn luyện cho linh thú của mình đi, nhà chúng ta ở trong tộc cũng coi như là danh môn đại hộ, nếu như trên đại hội tỷ võ các con không có thanh tựu gì thì bảo cái mặt già này của ta giấu đi đâu đây!”
“Đặc biệt là con đấy, Thư Tâm! Con chó này là linh thú cao cấp, linh lực rất mạnh, nếu con không thuần hóa được nó thì chi bằng đưa cho em gái con sớm đi, đừng lãng phí linh thú tốt như vậy!”
Cha ta nhìn Nhị Cẩu còn đang liếm đĩa, giận không có chỗ trút.
Không đợi ta đáp lời, Thư Vũ đã không đứng vững trước.
“Con không cần con chó đó đâu! Đại hội tỷ võ, kim thiềm của con sẽ thắng chắc!”
Ta nhìn con cóc ngoan ngoãn ngồi xổm không động đậy kia, có chút nghĩ không ra.
Cái con này rốt cuộc có sống lại hay là không sống lại?
Sao nó ở bên cạnh em gái ta lại ngoan ngoãn như vậy? Chẳng lẽ là bát tự của nó và ta không hợp nhau?
Ta đã tới đây lâu như vậy mà nó cũng không nhìn ta lấy một cái.
Nếu nó cũng sống lại thì ít nhất cũng có chút phản ứng với ta chứ.
Cho nên vì vậy có thể rút ra kết luận, hẳn là nó không sống lại.
Đã làm rõ rồi, vậy thì ta cũng không cần phải ở lại đây cho xui xẻo nữa.
Sau khi quay về phòng, càng nghĩ càng cảm thấy không rõ.
Với tính tình của Thư Vũ, rốt cuộc nó làm thế nào để chung đụng hòa thuận được với con cóc đó.
Vì hóa giải nghi ngờ trong lòng, ta lại lén lút lẻn đến ngoài phòng nó.
Xuyên qua cửa sổ để mở, ta lại nhìn thấy con cóc đó đang nôn ra tiền vàng!
Thư Vũ đang quỳ trên mặt đất ngửa mặt lên nhận lấy tiền vàng mà con cóc nôn ra.
Thấy cảnh này, ta tức giận đến mức siết nắm đấm lại, răng hàm cũng sắp nghiến nát rồi.
Con cóc đáng chết, kiếp trước ta vì nuôi nó mà bớt ăn bớt mặc, còn bị nó lấy ra làm công cụ thử độc hình người.
Dựa vào cái gì mà kiếp này nó tốt với Thư Vũ như vậy.
Không những không để nó thử độc mà còn nôn tiền vàng ra cho nó tiêu.
Nó hành động như vậy thì còn bảo ta báo thù thế nào được?
Cứ tiếp tục như vậy, trong đại hội tỷ võ lần này không phải Thư Vũ sẽ thắng chắc sao!
Không được, ta không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được.
“Nhị Cẩu! Nhị Cẩu! Nhanh xông vào ăn con cóc đó đi!”
Lúc nôn tiền vàng là lúc con cóc yếu ớt nhất, độc trên người cũng sẽ tạm thời bị loại bỏ.
Nếu nhân lúc bây giờ bảo Nhị Cẩu ăn nó, nói không chừng Nhị Cẩu còn có thể trở thành kim cẩu nôn tiền vàng đó.
Nghĩ thôi cũng thấy kích động, chó lớn hơn cóc nhiều, nếu như nó có thể nôn tiền vàng, vậy thì chắc chắn số lượng cũng gấp đôi.
Nói làm là làm, ta ôm Nhị Cẩu chuẩn bị nhét nó vào phòng.
Nhưng nó sống chết không chịu vào trong.
Đoán chừng là trước đó thấy con cóc phóng độc cho nên sợ rồi.
Thôi, dự án kim cẩu tạm thời ngâm nước nóng.
*
Vốn nghĩ Nhị Cẩu không muốn đi thì không ép nó nữa.
Kết quả lúc đang chuẩn bị thả nó ra, tay bị trơn nên không cẩn thận mà đã đẩy nó vào trong.
Thư Vũ nhìn thấy bọn ta lại tới, trên mặt lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Vừa rồi còn nịnh nọt hèn mọn quỳ dưới đất nhận tiền vàng.
Nhìn thấy bọn ta tới thì sợ tới mức lập tức bật dậy.
“Sao các ngươi không gõ cửa mà đã đi vào rồi!”
“Bởi vì bọn chị vào từ cửa sổ.”
Thư Vũ không đấu võ mồm với ta nữa, mà lựa chọn giấu tiền vàng đi.
Con cóc cũng vô cùng ăn ý mà không nôn tiền vàng nữa.
Ta có chút u oán nhìn con cóc.
Lúc đôi mắt to như hạt đậu của nó đối diện với ánh mắt ta, nó lập tức nhìn sang chỗ khác.
Trông giống như đã làm chuyện gì đó trái lương tâm sau lưng ta mà bị phát hiện ra, sau đó chột dạ.
Nhìn phản ứng của nó, ta càng nghi ngờ rốt cuộc nó có sống lại hay không.
Nếu như nó thật sự sống lại, nó lại còn giúp Thư Vũ, vậy thì nó thật đáng chết.
Nếu không sống lại, thế mà nó cũng giúp đỡ Thư Vũ, vậy thì nó càng đáng chết.
Tóm lại là ta phải nghĩ cách trừng trị con cóc đáng chết này trước đại hội tỷ võ.
“Thư Tâm! Sau này nếu chị còn tùy tiện vào phòng ta nữa thì đừng trách ta không khách sáo với chị!”
Thư Vũ rút roi dài của nó ra muốn quất ta.
Mặc dù ta đánh không lại nàng ta, nhưng ta cược nó sẽ không ra tay với ta.
Nó còn phải chờ xem chuyện cười của ta trên đại hội tỷ võ nữa mà.
Sau đó nó mang theo con cóc đó giành được vô địch.
Chỉ cần trở thành vô địch thì nó có thể tùy ý xử lý ta.
Suy nghĩ của nó cũng là suy nghĩ của ta.
Cha bất công, võ công của ta lại yếu.
Cương lên thì đánh không lại nó, chỉ có thắng trên đại hội tỷ võ, ta mới có thể muốn báo thù thế nào thì báo.
Có điều bây giờ xem ra, Nhị Cẩu căn bản không có sự giác ngộ của linh thú cấp cao.
Ưu thế đều nghiêng về phía Thư Vũ.
Bây giờ muốn thắng thì cũng chỉ có thể ra tay với con cóc thôi.
Không biết có phải nó nhìn ra suy nghĩ của ta hay không.
Từ sau hôm đó, nó trông coi con cóc cực kỳ chặt chẽ.
Hơn nữa còn sắp xếp người hầu trông coi ngoài phòng.
Ta muốn tới gần cũng không có cơ hội.
Đại hội tỷ võ đã gần ngay trước mắt.
Ta chỉ có thể ngày ngày mang theo Nhị Cẩu cấp bách xoay vòng vòng.
“Nhị Cẩu, mi thành thật khai báo đi, có phải ngươi vẫn còn kỹ năng ẩn giấu gì không, định thể hiện vào ngày đại hội tỷ võ khiến cho ta ngạc nhiên?”
Nhị Cẩu dùng ánh mắt lanh lẹ của nó nhìn ta, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
“Nếu như mi thật sự có kỹ năng ẩn giấu, vậy thì thể hiện ra cho ta xem trước đi, cho ta chút động lực đi!”
Ta cuống đến độ suýt thì quỳ xuống lạy nó.
Không ngờ nó lại thật sự dừng ăn, sau đó ngẩng đầu lên. Bốn mắt nhìn nhau.
Ta tràn đầy mong đợi nhìn nó.
Nó cũng tràn đầy mong đợi chỉ vào chén cơm chó.
Hóa ra là hết cơm rồi…
Ta bất đắc dĩ thở dài.
Thôi, không trông mong vào nó nữa, giao cho ông trời đi, còn nhiều thời gian mà, dù sao cũng có thể tìm được cơ hội báo thù thôi.
Thời gian buông tay mặc kệ luôn trôi qua rất nhanh.
Nhắm mắt một cái rồi mở ra, chỉ còn một ngày nữa là đến đại hội tỷ võ.
Cha ta gọi ta với Thư Vũ tới.
Hỏi linh thú của bọn ta luyện tập thế nào rồi.
Thư Vũ rất tự tin mà nói nó đảm bảo có thể thắng được quán quân.
Rõ ràng là cha ta không tin, thậm chí còn vô cùng ghét bỏ mà nhìn thoáng qua con cóc.
“Thư Tâm, chó của con luyện tập thế nào rồi, cha đã tốn giá cao mua nó đó, nếu con mang theo nó mà không thắng được cuộc tỷ võ thì sau này đừng nói con là người Trương gia ta nữa!”
“Cha, không phải con không cố gắng thuần hóa nó mà con nghĩ cha bị lừa rồi, nó chỉ kéo xe trượt tuyết, tiện thể còn thích phá nhà mà thôi, tuyệt đối không phải là linh thú cấp cao gì cả.”
Rõ ràng là cha ta không muốn thừa nhận sự thật mình bị lừa, vẫn một mực giao trách nhiệm thắng tỷ võ cho ta.
Thắng là chuyện không thể nào, chỉ cần nó không nổi điên giống kiếp trước thì ta đã cảm tạ trời đất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.